Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ
Chương 3: Kẻ tham lam
Khu quần cư không tốt lắm. Nó giống như một bãi rác so với khu vực an toàn số 17. Môi trường quanh năm không được nhìn thấy mặt trời, mùi ô nhiễm và những người đáng ghét hầu hết đều tham lam nhưng nhút nhát như chuột. Nhưng tôi chỉ có thể sống ở đây.
Mặc dù vậy, lão Quách không muốn rời khỏi khu quần cư, dù từ lâu đã có thể sống trong khu vực an toàn số 17.
Bởi vì hắn ta muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền và sau đó tìm một vài kẻ đáng tin cậy để đưa mình rời khỏi nơi ma quái này.
Khu vực an toàn số 17 là gì? Thế giới này rộng lớn và thú vị. Lão muốn nhìn thấy xã hội, lão có tham vọng và theo đuổi riêng của mình.
Phì phà điếu thuốc, Lão Quách có chút buồn chán, mặc dù thuốc lá do nền văn minh trước đây để lại là tốt, nhưng nó không thể làm giảm bớt sự khó chịu khi ngồi giữa ban ngày. ‘Con chuột’ những ngày gần đây ra ngoài thu hoạch chẳng ra gì, tiếp tục như vậy nữa, hắn phải sớm cân nhắc tới việc rời đi.
Đúng lúc này, cánh cửa sắt phát ra ba tiếng gõ ngắn và ngắn, có hơi dồn dập.
Mắt Lão Quách sáng lên, nghĩ về việc kinh doanh liền đi ra cửa.
Hắn ta không thuê ai, nên lão ta tự mở cửa. Khi thấy Đường Lăng đứng trước cửa, Lão Quách nở một nụ cười.
Hầu hết những người trong khu quần cư đều là chuột, nhưng luôn có những trường hợp ngoại lệ. Ví dụ, tiểu tử này trước mặt lão luôn mang đến cho lão một số điều ngạc nhiên.
Tất nhiên, Lão Quách đã bí mật điều tra Đường Lăng và muốn biết lý do tại sao tiểu tử này luôn có thể làm lão ta ngạc nhiên. Bây giờ cuộc điều tra không thể nói không có manh mối, nhưng kết quả không chắc chắn.
Nhưng nói chung, tiểu tử này là một anh chàng may mắn.
Và những người may mắn ở đâu cũng sẽ không làm cho người ta chán ghét.
“Để ta đoán xem, lần này ngươi lại phát hiện ra cái gì? Một số ‘viên đá’ ta cần, hay một số vật ta đã chỉ định.” Lão Quách không thể chờ đợi mà hỏi Đường Lăng.
Đường Lăng không trả lời, nhưng vội vã vào cửa hàng lão Quách và đi thẳng đến quầy.
Lão Quách hiếu ý, liền ‘Phanh’ một cái đã đóng sập cánh cổng sắt và đến quầy.
Không đợi lão Quách mở miệng, Đường Lăng lấy từ phía sau xuống một cây thô to, giống như thân cây vũ khí của mình.
“Ngươi muốn giao dịch cái này sao?” Sắc mặt của lão Quách có chút khó coi, tiểu tử này có chút thần bí, hắn ta lấy ra một thân cây, hắn cũng không thể nhớ giá trị của những thứ này.
Đường Lăng không nói, tháo sợi dây đã buộc vào thân cây và thân cây trở thành hai đoạn. Một trong số đó rõ ràng là trống rỗng. Đường Lăng móc lấy một cái chai từ trong và đặt nó lên quầy của lão Quách.
“Nước uống hạng ba” Đường Lăng yếu ớt nói.
Mắt Lão Quách sáng lên, khu vực này khô cằn quá lâu, nước trở thành vật liệu quý giá nhất, chưa kể nước uống hạng ba, coi như là thấp nhất, nước uống hạng năm miễn cưỡng uống vào cũng thành tài nguyên hút hàng.
Người bình thường có thể không dám uống nước như vậy, nhưng những người được sống an nhàn sung sướng trong khu vực an toàn có thể cần nó.
Nghĩ tới đây, lão Quách đã tháo nắp và cẩn thận lấy một ít nước từ chai bằng ngón tay và đưa nó vào miệng.
Không có mùi ô nhiễm, nó rất sạch, và nó có thể đạt đến nước uống hạng ba của tiêu chuẩn nước thông thường của nền văn minh trước đây.
“Đổi cái gì?” Lão Quách không nói nhảm.
“Quy tắc cũ, thức ăn, thịt!”
“Ngươi phải biết rằng mặc dù nước rất quý giá, nhưng thịt không ô nhiễm luôn là đồng tiền mạnh. Chai nước uống hạng ba này chỉ có thể trao đổi,…, tối đa năm cân.” Lão Quách trừng mắt.
Đường Lăng cúi đầu. Trên thực tế, chai nước uống hạng ba này ít nhất có thể trao đổi 10 cân thịt không ô nhiễm, thậm chí là 12 cân.
Tuy nhiên, Đường Lăng không có sự lựa chọn. Toàn bộ khu quần cư chỉ an toàn nhất khi giao dịch với lão Quách. Lão sẽ không ép buộc bán hay cướp đoạt. Điều quan trọng nhất là miệng rất kín.
Lão ta dường như có một nền tảng vững chắc, không ai dám có ý đồ với lão trong toàn bộ khu quần cư.
Không ai dám chạm vào bất cứ thứ gì đã được trao đổi với lão. Những người có ý xấu đều phải chết.
“Không, ô nhiễm thấp là tốt rồi.” Đường Lăng im lặng trong hai giây, liền quyết định. Cảm giác truyền từ ngực ngày càng dữ dội hơn, hắn không thể lại kéo dài.
“A?” Lão Quách nhướn mày, nhưng không hỏi nhiều. Hắn ta nói một cách sảng khoái: “Nếu ngươi lấy thịt ô nhiễm thấp, ngươi có thể đổi 20 cân”.
“Ừ.”
Thấy Đường Lăng đáp ứng Lão Quách rất vui, cầm lấy chai nước uống hạng ba và bước vào cánh cửa tối phía sau quầy. Sau một lúc, ba con chuột đen hong gió khô được ném lên quầy.
Đường Lăng vừa muốn lấy thịt vừa do dự. Hắn ta đẩy một trong những con chuột đen khô và nói, “Cái này đổi hai cân thịt không ô nhiễm.”
“Ta có chút lỗ.” Lão Quách lắc đầu.
Đường Lăng miễn cưỡng nhìn vào lão Quách, mồ hôi lạnh trên trán hắn không biết đã tụ lại thành giọt mồ hôi từ khi nào và bắt đầu chảy ra từ mặt hắn.
“Mà thôi, đổi cho ngươi.” Lão Quách cuối cùng cũng thỏa hiệp. Nhìn bộ dáng của tiểu tử này, để lấy nước uống hạng ba, e rằng bị nội thương, cho nó ăn thịt sạch để bù đắp, tránh lần sau không sống để tới giao dịch với mình.
Chẳng mấy chốc, lão Quách đã chuẩn bị hết thảy. Đường Lăng nhét thịt sạch vào thân cây rỗng và lấy hai con chuột đen trắng hong khô bằng không khí ra khỏi cánh cửa tối ở phía bên kia của cửa hàng lão Quách.
“Tiểu tử này, lần sau vẫn có thể sống chứ?” Lão Quách tỏ ra thông cảm, nhưng chẳng bao lâu đã bình tĩnh lại, tiếp tục cầm lấy xì gà vừa rồi còn chưa hút hết, lại nhàn nhã ngồi ở sau quầy hàng.
Cánh cửa bí mật trong cửa hàng lão Quách được kết nối với một tuyến đường thủy ngầm tuyệt đối an toàn.
Nói chung, ngoại trừ thương nhân sẽ không ai xuất hiện ở đây.
Có ba đoạn đường như vậy, Đường Lăng cũng không lo lắng rằng hắn ta sẽ gặp người khác trong một con đường mà hắn ta chọn theo ý muốn.
Trong một góc tối và hẻo lánh, Đường Lăng toát mồ hôi lạnh, hai tay run run, nắm chặt con chuột da đen và há miệng nuốt lấy.
Thịt của chuột đen không ngon. Ngoại trừ hương vị đặc biệt bị ô nhiễm, còn có mùi vị của nước ngầm, và nó không thể bị loại bỏ.
Ngoài ra, nó vừa khô vừa cứng, ngay cả khi nó được hầm trong một thời gian dài, huống chi là hong gió.
Thế nhưng Đường Lăng lại gặm nuốt ‘Tham lam’ như vậy. Ngay cả khi răng hắn ta rỉ ra máu, hắn cũng không ăn chậm lại, thậm chí xương cũng nuốt chửng.
Không đủ, vẫn cần thêm thịt.
Trong chớp mắt, Đường Lăng đã nuốt hầu hết những con chuột răng đen, nhưng bụng vẫn rất đói.
Hắn ta tiếp tục ăn. Hắn ta có sáu hoặc bảy cân chuột đen và đã ăn sạch trong vòng chưa đầy mười phút.
Khóe miệng của hắn chảy ra tơ máu, nhưng giây tiếp theo, hắn tiếp tục ăn mà không do dự và cơn đói trong người hắn giống như một cơn xoáy điên cuồng.
Đường Lăng cảm thấy rằng nếu hắn ta dừng lại, chỉ sợ một giây sau chính mình cũng sẽ bị ăn tươi.
Vài phút trôi qua, không có âm thanh nào khác trong lối đi yên tĩnh ngoại trừ âm thanh gặm nuốt thức ăn của Đường Lăng.
Mãi cho đến khi hai con chuột răng đen sấy khô chỉ còn lại một nửa, cuối cùng hắn cũng dừng lại.
Ăn uống xong xuôi, Đường Lăng đứng lên, trong mắt lại không có chút nào là ăn uống chán chê thỏa mái cả, chỉ có những nghi ngờ và sợ hãi không thể xóa bỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!