Diệm Nương - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Diệm Nương


Chương 5


Lửa cháy bập bùng.

Sơn động rất khô ráo, bên ngoài là một vùng rừng rậm ngút ngàn.

Diệm Nương nép sát vào người Khanh Tuần giúp hắn giữ ấm. Khanh Tuần quay
lưng về phía đống lửa, khuôn mặt xấu xí ẩn trong bóng tối cùng với mái
tóc buông xõa không thể nhìn thấy rõ ràng, do đó cũng không còn đáng sợ
như trước nữa. Bộ quần áo lốm đốm vết máu vẫn ở trên người hắn, nhưng
các vết thương trên lưng và đùi trái đã được Diệm Nương xử lý cẩn thận,
bôi kim sang dược và dùng vải sạch băng bó.

Diệm Nương hành tẩu
trên giang hồ nhiều năm, rất có kinh nghiệm trong việc xử lý ngoại
thương, có điều Khanh Tuần không chỉ bị ngoại thương nghiêm trọng, nội
thương của hắn cũng không nhẹ chút nào. Nàng chẳng có cách gì, chỉ đành
đi bước nào tính bước đó mà thôi.

Cặp mắt tròn xoe của Diệm
Nương mở to, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt xấu xí vẫn thấp thoáng nụ cười
của hắn, trong lòng âm ỉ đau. Để tiện cho việc giúp hắn xử lý vết
thương, nàng đã búi mái tóc dài ra phía sau đầu, dùng cành cây thay cho
châm cài tóc cố định lại, để lộ ra chiếc cổ thon trắng như ngọc.

“Ta đã để chàng phát tiết rồi, tại sao chàng còn một lòng muốn chết như
thế?” Nàng nói với giọng dịu dàng chưa từng có, bàn tay thon nhẹ nhàng
gạt mái tóc Khanh Tuần ra phía sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt hắn. “Chỉ có cái chết mới khiến chàng vui vẻ ư?” Thở dài một hơi buồn bã, bàn tay
nàng lướt đi, vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt hắn. “Chỉ có lúc này chàng mới ngoan thôi. Chàng thật ngốc, đã thích Dương Chỉ Tịnh như thế, cớ gì lại không giành lấy nàng ta, đâu phải không có cơ hội, sao lại
không biết trân trọng tính mạng của bản thân như thế?”

Trong rừng rất tĩnh lặng, ngoài những tiếng nổ lốp bốp vang ra từ đống lửa thì chỉ còn tiếng thì thầm khe khẽ của Diệm Nương.

Lúc này đã là đầu đông, đám côn trùng đều sớm ẩn nấp chẳng còn bóng dáng.

“Ta cũng ngốc, chàng mặt mũi xấu xí như vậy, tính cách cũng kỳ quái, sao ta lại thích chàng như thế chứ?” Diệm Nương nhíu chặt đôi lông mày, véo
nhẹ khuôn mặt Khanh Tuần một cái như để trả thù, trong lòng còn thầm bất mãn sự ngốc nghếch của bản thân. “Ôi, nếu hôm nay ta đến muộn một chút, hoặc là trong đám cao thủ đó có một hai cao thủ thực sự thôi, chàng và
ta đều sẽ chẳng cần phải phiền não nữa.”

Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng nàng lại thầm nhói đau vì suy nghĩ này. Nếu hắn
mà chết, nàng không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao. Bất kể hắn đối xử
với nàng thế nào, chỉ cần hắn còn sống, như vậy nàng sẽ còn cơ hội để
giành được trái tim hắn. Cho dù hi vọng rất mịt mờ, nhưng nàng chẳng hề
để tâm.

Nơi này cách Điền Nam chừng hơn trăm dặm, vô cùng kín
đáo, mà bản thân Diệm Nương còn là cao thủ truy tung, về mặt xóa dấu vết lộ trình tự có cách độc đáo riêng, trong thời gian ngắn không lo bị kẻ
thù tìm được.

“Trên người ta không có tiền, đám người đó lại
muốn bắt chàng, ta không cách nào kiếm một đại phu về đây cho chàng
được. Muốn trở lại nhà họ Khanh nhanh nhất cũng phải mất ngày rưỡi, mà
đó còn là ngồi thuyền. Huống hồ đường thủy đã bị phong tỏa rồi, căn bản
không đi được.” Diệm Nương nói với Khanh Tuần đang hôn mê về tình cảnh
của bọn họ hiện giờ. Nàng xưa nay luôn độc lai độc vãng, cho dù có gặp
phải nguy hiểm lớn hơn thì cũng có thể nghĩ kế thoát thân, nhưng bây giờ còn phải mang theo một người bị thương nặng, quả thực là hết sức khó
khăn.

“Khanh Tuần, chàng nhất định phải cố gắng, ta khó khăn lắm mới cứu được chàng về đây, chàng đừng để những việc ta làm trở thành
công dã tràng.” Diệm Nương vừa nhỏ giọng cảnh cáo vừa rúc đầu vào lòng
Khanh Tuần, lắng nghe tiếng tim đập yếu ớt của hắn. Hiện giờ nàng chỉ có thể xin trời cao thương xót cho Khanh Tuần sớm tỉnh lại, vượt qua tai
kiếp này.

***

Đó là một đôi tay thon trắng nõn như ngọc, phá tan lớp lớp sương mù, tựa như hai bông hoa sen nở rộ, biến hóa
thành những hình thái tuyệt đẹp khác nhau, rất chậm, rất chậm, ấn về
phía ngực hắn…

Mồ hôi lạnh của Khanh Tuần tuôn ra ào ạt, kinh
hãi mở bừng mắt, vừa khéo bắt gặp ánh mắt chứa chan tình cảm của Diệm
Nương. Vẻ mặt hắn không thay đổi, coi như chẳng nhìn thấy gì, dời ánh
mắt về phía làn mưa bụi lất phất bên ngoài hang động.

Đúng thế,
trong cuộc chiến đó, từ đầu đến cuối hắn luôn có cảm giác không ổn,
nhưng lại không thể nghĩ ra tại sao. Bây giờ hắn mới giật mình hiểu ra
nguyên nhân bên trong: Tuyết Hồ Thu đáng lẽ không yếu như vậy. Với thực
lực của Tuyết Hồ Thu, vốn đủ sức để đánh với hắn một trận, vậy mà khi đó không ngờ lại yếu ớt quá mức, liên tục hai lần bị thương trong tay hắn. Rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến hắn giúp sức cho Tống Tích Nguyên,
rồi lại vì nguyên nhân gì mà hắn không thể hoàn toàn phát huy thực lực
của bản thân như thế?

Diệm Nương nghịch ngợm mái tóc dài buông
trước ngực, cặp mắt đắm đuối nhìn Khanh Tuần lúc này vì suy tư nên càng
có vẻ thâm trầm hơn, gần như không thể kiềm chế được tình yêu cuồn cuộn
trào lên trong lòng.

Từ sau khi hiểu được tâm ý của bản thân,
trái tim vốn luôn lênh đênh phiêu bạt của nàng như đã tìm được bến đỗ.
Cho dù không nhận được sự hồi báo tương ứng, nhưng nàng vẫn có thể cảm
nhận một sự ngọt ngào xen lẫn với chua chát khó có thể miêu tả bằng lời. Đây là cảm giác mà suốt mười sáu năm nay nàng chưa từng có. Dường như,
từ khi sinh ra nàng đã bắt đầu tìm kiếm thời khắc này trong vô thức. Đó
chính là vận mệnh của Diệm Nương, nàng bỗng dưng hiểu rõ.

“Chàng thấy thế nào rồi?” Nàng rốt cuộc vẫn không kiềm chế được sự lo lắng
trong lòng, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, cho dù biết rõ xác suất hắn trả lời gần như bằng không. Nhưng nàng không yên tâm được, cứu hắn ra cũng đã
năm ngày rồi, tuy hắn đã tỉnh táo trở lại ngay trong buổi trưa ngày thứ
hai sau khi nàng bắt đầu truyền nội công, mê hương tán hắn hít vào cũng
đã tan đi bảy tám phần, nhưng mấy ngày nay ngoài việc miễn cưỡng vận
công tự chữa trị cho bản thân ra, đến đứng dậy hắn cũng không làm được.
Rốt cuộc, vết thương của hắn… Nếu quãng thời gian này đám nanh vuốt của
nhà họ Tống tìm đến, dựa vào sức một mình nàng e rằng khó mà ứng phó
nổi. Do đó, ngoài việc đi săn bắn, nàng còn thường xuyên ra ngoài thăm
dò tin tức, để đề phòng những tình huống bất ngờ có thể xảy ra.

Khanh Tuần dường như không nghe thấy câu hỏi của nàng, ánh mắt vẫn nhìn làn mưa bụi ngoài kia, không biết đang nghĩ những gì.

Sớm đã quen với thái độ lạnh lùng này, Diệm Nương chỉ mỉm cười một tiếng
bất lực rồi đứng dậy đi tới bên cạnh, đưa tay nắm lấy mạch môn định
truyền nội lực qua đó để kiểm tra xem nội thương của hắn khôi phục thế
nào. Ai ngờ hắn lại lật tay nắm ngược lấy bàn tay nàng, sau đó đẩy mạnh
ra một cách chán ghét, cứ như vừa chạm vào thứ gì đó hết sức bẩn thỉu
vậy.

“Đừng chạm vào ta.” Một câu nói khàn khàn đã lột tả rõ tâm
thái của hắn, nếu không thật sự cần, hắn không muốn có bất cứ sự tiếp
xúc nào với nàng cả.

Trước thái độ khó chịu ấy, Diệm Nương không giận mà cười vang, tấm thân như mềm nhũn không xương dựa sát vào người
hắn, quàng tay ôm chặt lấy hắn từ phía bên cạnh, cặp môi hồng ghé đến
bên tai rủ rỉ: “Chàng quên sao, ta là nữ nhân của chàng, chàng sao có
thể ghét bỏ ta được?” Nói rồi, hai tay nàng dùng sức, cố ý đè lên miệng
vết thương của hắn.

Sự ngứa ngáy bên tai khiến Khanh Tuần hết
sức khó chịu, còn chưa kịp nghiêng đầu qua né tránh trò đùa nghịch của
Diệm Nương, cảm giác nhói đau đã truyền từ vùng lưng ra khắp toàn thân.
Hắn khẽ “Hừ” một tiếng, những giọt mồ hôi lấm tấm rỉ ra trên trán. Nhưng hắn lại chẳng nói năng gì, ngay đến những tiếng rên rỉ cũng nuốt ngược
trở vào trong bụng.

Diệm Nương thấy hắn như vậy, trong lòng
chẳng cảm thấy đắc ý chút nào, chỉ đành lẳng lặng giảm bớt lực đạo, rồi
thu tay lại lấy từ trước ngực ra một chiếc khăn màu đỏ, âu yếm đưa lên
lau mồ hôi trên trán giúp hắn, dịu dàng nói: “Nhìn chàng kìa, tính khí
xấu đến phát sợ, ta thương chàng, chàng còn không biết điều, cứ muốn
chịu khổ cơ.” Nàng nghiêm túc nói chuyện với hắn, hắn không thích nghe,
vậy thì đành sử dụng tới những thủ đoạn nàng quen dùng khi hành tẩu trên giang hồ thôi.

Trong lòng Khanh Tuần vô cùng căm hận, nếu không phải lúc này hắn đã mất hết công lực, sao lại chịu cho nữ nhân này tùy ý sắp xếp. Một khi công lực phục hồi, hắn nhất định sẽ, nhất định sẽ… Hắn đột nhiên nhớ đến lời thề của mình, một cảm giác bất lực trào dâng. Rốt cuộc hắn đã làm sai điều gì, tại sao ông trời lại để hắn gặp phải một
nữ nhân thế này?

“Sao vậy, Khanh lang, nhìn người ta như thế làm gì?” Bị ánh mắt quỷ quái của hắn nhìn chằm chặp, Diệm Nương không khỏi
cảm thấy khó chịu. Nàng thích được hắn nhìn, nhưng phải là nhìn bằng ánh mắt âu yếm chứ không phải với bộ dáng như đang tính toán điều gì đó thế này. Đưa bàn tay thon ra, nàng che cặp mắt của Khanh Tuần lại: “Chàng
cũng thích ta, đúng không?” Nàng yêu kiều cười nói, dứt lời lại đột
nhiên im lặng… Nếu hắn cũng thích nàng, vậy thì tốt biết bao.

Một tia thương cảm thoáng qua trong lòng, Diệm Nương nhìn nam nhân bị mình
dùng tay che mắt, bộ dạng chẳng hề anh tuấn này, trong lòng bất giác
tràn ngập một nỗi xúc động như muốn khóc. Ngay cả khi đối mặt với người
trong lòng, nàng cũng không sử dụng tính cách thật, bộ mặt thật của
mình, chẳng lẽ nữ nhi Diệm tộc thật sự giống như truyền thuyết, trong cơ thể đang chảy thứ dòng máu dâm đãng kia sao?

Không, nàng đột
nhiên buông Khanh Tuần ra, ngã về phía sau, không phải như vậy. Các nàng đang sống trong thế giới mà nam nhân làm chủ, chỉ có thể như vậy thôi.
Nhưng tại sao tất cả mọi người đều coi thường các nàng? Bọn họ, bọn họ
dựa vào cái gì mà coi thường các nàng, tính mạng của nữ nhân do nam nhân quyết định, ở Diệm tộc là như thế, ra ngoài Diệm tộc rồi vẫn là như
thế. Tại sao, tại sao bọn họ không đối xử tốt với các nàng, các nàng đã
làm sai điều gì?

Ánh mắt Diệm Nương trở nên hơi cuồng loạn, nhìn chằm chằm vào Khanh Tuần lúc này đang nhắm mắt không để ý đến mình. Một cảm giác tuyệt vọng khó có thể miêu tả bằng lời trào lên, khiến nàng
đột ngột nhổm dậy, dang tay ra ôm chặt lấy Khanh Tuần, mặc kệ tất cả mà
hôn lên đôi môi hắn. Nàng hôn một cách tham lam mà tuyệt vọng, bởi vì ở
nơi sâu nhất trong trái tim, nàng biết nam nhân này sẽ là người làm chủ
những mừng giận vui buồn của mình trong cả quãng đường sau này, mà hắn
lại không để tâm đến nàng, thậm chí còn ghét bỏ nàng.

Khanh Tuần cả kinh, vội mở mắt ra nhìn vào đôi mắt đang nhắm chặt cùng với đôi
hàng lông mày mảnh như lá liễu của Diệm Nương, gần biết mấy, rõ ràng
biết mấy, đến mức khiến hắn không ngờ lại sinh ra cảm giác chúng rất
đẹp, khiến hắn quên cả đẩy nàng ra, cũng quên rằng mình căn bản không
còn sức để đẩy nàng ra nữa.

***

Vết thương Khanh Tuần
ngày một đỡ hơn, Diệm Nương lại ngày càng không vui vẻ, bởi như thế có
nghĩa là hắn sắp không cần đến nàng nữa rồi.

Hôm ấy Khanh Tuần
đã có thể đứng dậy đi lại, nhưng công lực vẫn chưa có cách nào ngưng tụ, trong khi Diệm Nương ra ngoài đi săn, hắn loạng choạng cất bước rời
khỏi hang động. Chỉ cần có thể đi lại, hắn sẽ không muốn ở cùng với nữ
nhân kia thêm một chút nào, hắn không sợ gặp nguy hiểm. Sống và chết hắn sớm đã coi nhẹ, nhưng ở cùng với nữ nhân kia đối với hắn mà nói lại là
một sự sỉ nhục.

Sắc trời dần tối, hắn mặc kệ sự đau đớn truyền
tới từ vết thương cùng với sự yếu ớt trên đôi chân, cố chấp đi vào sâu
trong rừng. Trời đang lất phất mưa phùn, cảm giác lạnh giá truyền lên từ dưới gót chân, chạy thẳng tới sống lưng. Hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn
màu xám, nếu là trước đây thì đã thừa đủ để chống lại cái lạnh, nhưng
bây giờ hắn đang yếu, cái lạnh truyền từ sống lưng lan tỏa khắp toàn
thân, khiến hắn không kìm được rùng mình một cái, hai chân không làm sao di chuyển tiếp được, chỉ đành yếu ớt tựa vào một gốc cây lớn bên cạnh,
chờ sức khỏe khôi phục một chút rồi lại tiếp tục lên đường.

Hắn
sớm đã biết rằng với tình trạng bây giờ, muốn một mình đi xuyên qua mảnh rừng này thực chẳng khác gì đi chịu chết. Nhưng hắn căn bản chẳng hề để tâm. Nếu một người ngay đến cái chết cũng không sợ nữa, còn có việc gì
mà không dám làm?

Nhiệt độ càng lúc càng giảm, toàn thân hắn như đang ngâm trong băng tuyết, nếu không nhờ có ý chí cứng rắn hơn người,
chắc hai hàm răng của hắn sớm đã va vào nhau lập cập. Nhưng đồng thời
hắn cũng không thể dựa vào ý chí ép bản thân đi tiếp, “Bịch” một tiếng
vang lên, hắn đã không cách nào tiếp tục khống chế đôi chân mỏi mệt quá
mức của mình, ngã xuống mặt đất ẩm ướt lạnh băng.

Cứ thế này
thôi vậy. Hắn nhắm hai mắt lại ngồi dựa vào gốc cây, ý thức dần mất đi
theo cái lạnh đang tăng lên không ngừng, trong lòng không mừng không sợ. Sống có gì vui? Chết có gì buồn? Đối với hắn mà nói, sống và chết căn
bản chẳng có gì khác biệt, khi còn sống một mình cô độc, khi chết rồi
vẫn cô độc một mình, tóm lại vẫn chỉ có hai chữ cô độc đi theo bên hắn
mà thôi. Một nét cười chua chát hiện lên trên đôi môi đã gần như đông
cứng của hắn, sống trên đời suốt hai mươi sáu năm, hắn không ngờ còn
chưa từng tự hỏi mình: Hạnh phúc là như thế nào đây?

Một làn gió thơm quen thuộc len vào trong mũi hắn, kéo lại một chút thần chí đã gần tan hết. Kế đó, một đôi tay xuyên qua dưới nách, ôm lấy hắn, kéo hắn
dậy khỏi mặt đất lạnh băng.

Cho dù không muốn, nhưng hắn cũng
không thể không thừa nhận, sự ấm áp lan tỏa ra từ trên tấm thân mềm mại
áp sát vào người kia thật rất thoải mái, thoải mái đến mức khiến hắn
không thể nổi lên ý thức phản kháng được, chỉ mong loại cảm giác ấm áp
này có thể bao trùm lấy mình suốt cuộc đời.

Diệm Nương không nói gì, cõng hắn đi ngược trở lại theo con đường đã tới đây. Nàng tức giận
vô cùng, khi nàng săn được một con gà rừng quay về sơn động, phát hiện
Khanh Tuần không ở đó, trong lòng vừa nôn nóng vừa sợ hãi, vô số thứ cảm giác tràn lên quấn chặt lấy nàng, khiến nàng thiếu chút nữa không thở
nổi. Nếu hắn có điều gì sơ xảy, nàng không biết mình sẽ làm ra những
chuyện gì. May mà Khanh Tuần đang có vết thương trên người, tốc độ rất
chậm, mà nàng vốn giỏi truy tung, rất nhanh đã tìm được bóng dáng loạng
choạng của hắn. Vì giận sự cố chấp của hắn, nên tuy đau lòng nhưng nàng
lại một mực ép mình đừng ra mặt trợ giúp, mà chỉ bám theo hắn từ xa, cho đến khi hắn không gắng gượng nổi nữa mà ngã xuống đất. Để hắn chịu khổ
một chút cũng tốt, nếu một người đến bản thân mình cũng không biết trân
trọng, người khác tại sao phải đau lòng thay cho hắn chứ? Tuy nghĩ như
vậy, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không kìm được mà xuất hiện giúp đỡ hắn,
cho nên nàng mới giận, giận mình vô dụng, chứ chẳng phải giận hắn vô
tâm.

Đêm ấy, Khanh Tuần cảm thấy lạnh chưa từng có, tựa như phải ở trần nằm giữa trời băng tuyết, ngay đến trái tim cũng đã lạnh băng.
Đúng vào lúc hắn cho rằng mình sẽ bị lạnh đến chết, một tấm thân ấm áp
mềm mại chui vào lòng, ôm chặt lấy hắn. Một thứ gì đó mềm mại dịu thơm
bao trùm lên đôi môi hắn, từng dòng chân khí không ngừng được truyền
qua, khiến toàn thân hắn đều cảm thấy ấm áp như đang được tắm dưới ánh
mặt trời, dễ chịu đến khó tả.

Ý chí của hắn xưa nay luôn cứng
rắn như sắt đá, vậy mà lúc này lại trở nên yếu ớt vô cùng. Hắn có thể
cảm nhận rõ ràng sự hấp dẫn chí mạng tỏa ra từ tấm thân ấm áp mềm mại
kia. Nàng là ai, là nữ nhân như thế nào, mọi việc đều không còn quan
trọng nữa. Hắn chỉ biết ở trên người nàng, hắn có thể tìm được sự ấm áp
mà sâu thẳm trong trái tim hắn vẫn luôn khát khao, dưới sự bao bọc của
cảm giác ấm áp này, hắn không còn sợ bị sự cô độc gặm nhấm nữa.

Vết thương trên đùi và sau lưng vốn đã dần dần khép lại, lúc này lại một
lần nữa đau đến thấu tâm can, nhưng hắn căn bản chẳng để tâm chút nào.
Nhìn những giọt mồ hôi của mình chảy xuống tấm thân trắng nõn phía dưới
kia, nhìn khuôn mặt xinh đẹp không thể phân biệt rõ là của Diệm Nương
hay của Tịnh nhi đang nhăn lại, chẳng biết là khóc hay cười, một cảm
giác dịu dàng khó tả nổi lên từ nơi đáy lòng, khiến hắn không kìm được
âu yếm hét lên tên của người trong lòng mình.

Tịnh nhi? Diệm
Nương giận dữ giãy giụa thoát ra khỏi vòng ôm thật chặt kia, quỳ ở ngay
bên cạnh hắn, chỉ hận không thể đánh cho hắn một trận, đánh cho hắn tỉnh táo trở lại.

Hừ! Nữ nhân đó có gì tốt đâu, sao lại khiến hắn
nhớ mãi không quên như thế? Đúng là một tên ngốc! Người ta đã không cần
hắn nữa, thế mà hắn vẫn một lòng si mê. Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Tình
thánh ư? Phì!

Ánh mắt phẫn nộ khó che giấu được sự chua chát của Diệm Nương dừng lại trên lưng Khanh Tuần, bất ngờ phát hiện miếng vải
băng bó vết thương của hắn đã bị máu thấm qua, làm nàng sợ đến giật nảy
mình, vội vàng cởi miếng vải ra xem xét, thì ra vì vừa rồi hoạt động quá mạnh nên vết thương một lần nữa bị nứt. Hết cách, nàng chỉ đành giúp
hắn xử lý lại vết thương, rồi bôi kim sang dược.

“Đáng đời!”
Nàng vừa mắng vừa giúp hắn băng bó: “Đã thành ra bộ dạng này rồi mà vẫn
còn ham muốn, thế này gọi là tự làm tự chịu.” Tuy ngoài miệng mắng như
thế, nhưng động tác trên tay nàng vẫn dịu dàng vô cùng, chỉ sợ sẽ làm
hắn đau. Còn về nguyên nhân khiến bản thân tức giận, khi nhìn thấy miệng vết thương của hắn nứt ra nàng sớm đã quên rồi.

Mưa dần tạnh, ánh ban mai ló rạng phía chân trời.

Khanh Tuần đã tỉnh lại, cảm thấy tâm trạng tốt vô cùng. Nhưng mùi mồ hôi nồng đậm tràn đến khiến hắn không kìm được nhíu chặt đôi hàng lông mày, đột
nhiên nhớ đến một vài mảnh ký ức về những chuyện đã xảy ra sau khi bản
thân sốt cao đến hồ đồ, trong lòng thầm nghĩ không biết có phải vì thế
nên mình mới ra mồ hôi rồi nhân đó mà khỏi bệnh hay không? Nhưng nữ nhân đã dịu dàng nhất mực khiến hắn không thể khống chế nổi bản thân, thậm
chí còn hết sức khao khát liệu có phải là nữ nhân đó hay không? Hắn
không tin. Nhổm người ngồi dậy, ngó quanh bốn phía, trong sơn động ngoài đống lửa vẫn đang cháy thì hoàn toàn trống trải, không hề thấy bóng
dáng của nữ nhân kia. Hắn hơi kinh ngạc, chẳng lẽ nàng đã đi rồi? Ngay
sau đó hắn lại vứt bỏ suy nghĩ này, không tiếp tục nữa. Nàng đi hay ở
thì có liên quan gì tới hắn đâu, trước mắt việc quan trọng nhất mà hắn
cần làm là tìm nguồn nước tắm rửa sạch sẽ, mùi mồ hôi trên người thực
khiến hắn khó có thể chịu đựng được.

Đứng dậy một cách khó khăn, hắn yếu ớt cất bước đi ra ngoài sơn động. Nội thương của hắn còn chưa
lành hẳn, vẫn chưa thể đề khí vận công, nếu không với thân thủ của hắn
há lại bị làm khó bởi khu rừng này. Khi trong lòng còn đang thầm giận
dữ, thân thể hắn đã ở ngoài sơn động, một làn không khí lạnh lẽo tràn
tới, khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên.

“Lại muốn chạy sao,
hôm qua chịu khổ còn chưa đủ?” Giọng nói nũng nịu của Diệm Nương vang
tới từ phía bên cạnh, trong đó còn ẩn chứa đầy nét giễu cợt.

Khanh Tuần nghe vậy bèn đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Diệm Nương đang ngồi tựa
người vào một tảng đá lớn bên ngoài cửa động, ánh mắt uể oải nhìn hắn,
mái tóc dài được búi lại trên đầu, cố định bằng cành cây, tuy mộc mạc
nhưng vẫn tràn đầy phong vận. Không để ý đến nàng, Khanh Tuần khẽ mím
môi, đi thẳng vào trong rừng.

“Này, này, vết thương của chàng
lại nứt ra rồi, chàng còn muốn đi đâu?” Diệm Nương lại nhẹ nhàng tung
người nhảy vọt lên, lẳng lặng hạ xuống sau lưng hắn, rồi chậm rãi cất
bước theo.

“Đi tắm.” Vẫn giọng nói khàn khàn, Khanh Tuần bất ngờ cất tiếng trả lời nàng. Lúc này trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ xem
chuyện hôm qua có phải một giấc mộng hay không, nếu không sao mình lại
sinh ra thứ cảm giác khó chịu thế này?

Chợt có tiếng xào xạc
vang lên trong khu rừng tĩnh lặng, thì ra Diệm Nương vì câu trả lời đột
ngột của hắn mà giật nảy mình, trong lúc không chú ý đã vấp phải một
nhánh rễ cây thò ra, ngã nhào về phía trước. Sợ làm Khanh Tuần bị
thương, nàng vội xoay người, cố gắng thay đổi phương hướng, thiếu chút
nữa thì bổ nhào vào một cây nhỏ ở ngay bên cạnh.

“À…” Khi Khanh
Tuần ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, Diệm Nương vội vàng thay đổi tư thế nằm sấp nhếch nhác hiện tại thành ngồi dựa vào gốc cây một cách quyến
rũ, đưa tay lên vuốt nhẹ lọn tóc mai, khẽ ho một tiếng che giấu sự
ngượng ngập của mình, nói: “Ta muốn nói là, bây giờ trời lạnh quá, thân
thể của chàng… sợ là không chịu được nước suối lạnh như vậy.”

Không hề phản bác, ánh mắt sắc xảo của Khanh Tuần nhìn thoáng qua ngón cái
trên bàn chân phải lần đầu tiên bị dính bẩn của nàng, thầm phỏng đoán
xem mức độ đau đớn như vậy có đủ để ngăn cản nàng quang minh chính đại
nhìn hắn tắm hay không.

***

Tiếng nước chảy róc rách
vang lên giữa đất trời, ánh nắng đầu đông hiếm có xuyên qua các khe hở
giữa khu rừng chiếu tới, in bóng những cành cây đang đung đưa theo gió
lên mặt nước và bờ suối xanh biếc rêu phong.

Diệm Nương ngồi
trên một tảng đá nhô giữa dòng suối nhỏ, kéo chiếc váy lên, để lộ cặp
chân trắng nõn mịn màng, nhúng đôi chân trần vào trong dòng nước suối,
dùng sự lạnh giá làm giảm bớt cơn đau đến thấu tâm can nơi ngón chân.
Nàng vừa nhìn Khanh Tuần ở phía không xa đang mặc kệ vết thương vẫn chưa lành mà xuống suối tắm rửa, vừa suy nghĩ xem có phải nên đi kiếm một
đôi giày về dùng tạm hay không.

Từ nhỏ nàng đã không ưa bị bó
buộc, đặc biệt ghét đi giày, cho nên nhị ca… nhị ca sợ nàng bị thương,
liền ép nàng phải luyện khinh công cho thật tốt. Bằng không trong tình
trạng nhiều năm không đi giày, có ai mà giữ được đôi chân trắng nõn mịn
màng như nàng. Nếu nhị ca biết hôm nay nàng bị vấp ngã, không biết có
hối hận vì khi xưa đã đồng ý để nàng không cần phải đi giày hay không?
Nghĩ đến đây, nàng bèn nở một nụ cười nghịch ngợm, chỉ bởi vì nghĩ đến
bộ dạng càng tức giận lại càng cười tươi rạng rỡ của nhị ca, vị nhị ca
này của nàng quả thực là có phần già trước tuổi. Nhị ca, huynh, huynh
vẫn khỏe chứ?

Một nét âu sầu thoáng qua trên bờ mi, ánh mắt nàng dời từ thân hình gầy khô mà tráng kiện của Khanh Tuần qua phía dòng
suối. Đám cá dưới đó đang bơi qua bơi lại một cách vô ưu vô lo, những
mối suy tư đầy phức tạp của loài người không hề ảnh hưởng tới bọn chúng
chút nào. Nếu có một ngày nàng có thể biến thành một con cá nhỏ, vậy thì tốt biết mấy, không còn chút phiền não nào của loài người nữa…

Tiếng nước rào rào kéo nàng ra khỏi giấc mộng, nàng nhìn theo hướng phát ra
âm thanh, thấy Khanh Tuần đã đi từ trong dòng suối ra ngoài, trên người
mặc bộ quần áo ẩm ướt vừa được giặt sạch.

Chân trái nàng điểm
nhẹ vào tảng đá đang ngồi, thân thể lao vọt tới bên cạnh, đưa tay đỡ lấy hắn, lên tiếng xót xa: “Lạnh lắm phải không?”

Khanh Tuần thiếu
chút nữa đã trừng mắt lườm nàng một cái, ngoài miệng tuy không nói gì,
nhưng trong lòng hắn lại thầm mắng nàng không biết bao nhiêu lần về tội
nói lời thừa thãi. Bây giờ hắn không thể vận công kháng cự cái lạnh, lại không có quần áo khô để mặc, có thể không lạnh được sao?

Hai
người cứ thề dìu nhau loạng choạng quay trở về sơn động. Ngồi xếp bằng
bên đống lửa, Khanh Tuần vừa hong khô quần áo trên người vừa vận công
chữa trị vết thương. Diệm Nương nhíu chặt đôi hàng lông mày, đưa tay xoa nắn ngón chân phải bị thương, miệng lẩm bẩm không ngừng.

“Đúng
là đồ vô lương tâm, chân người ta đã bị thương rồi, vậy mà cũng không
chịu hỏi lấy một câu, cứ giả bộ như không nhìn thấy. Để xem sau này bản
cô nương có cứu chàng nữa không.” Tuy trong lòng oán trách Khanh Tuần vô tâm, nhưng nàng lại không dám nói ra thành tiếng, sợ sẽ làm ảnh hưởng
đến việc hắn vận công trị thương.

Ôi, từ khoảnh khắc yêu Cô Sát, nàng đã được định trước là sẽ phải sống một cuộc sống ép dạ cầu toàn,
điều này nàng cũng biết, nhưng vẫn không làm sao buông bỏ được.

***

Mười ngày sau, vết thương của Khanh Tuần đã khỏi hẳn. Hai người cùng rời
khỏi sơn động mà bọn họ đã ở cùng nhau gần một tháng, suốt nửa ngày sau
mới ra được đến bên ngoài vùng rừng núi liên miên, đặt chân đến trấn Tử
Vân dân cư đông đúc. Tới bây giờ Diệm Nương mới biết ở nơi giao giới
giữa hai thế lực lớn này cũng có sản nghiệp của nhà họ Khanh.

Suốt dọc đường mọi người đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt tò mò, chỉ bởi vì sự
kết hợp của hai người quả thực khác thường quá mức, một người tuyệt sắc, một người lại quá xấu xí, một người tươi cười quyến rũ, một người hờ
hững lạnh lùng. Dù là ai cũng không ngờ được hai con người như thế lại
đi cùng với nhau.

Trong vô số các sản nghiệp của nhà họ Khanh,
chỉ một tòa Thừa Phụng tửu lâu hai tầng quy mô vừa phải quả thực là
không đáng nhắc đến, nhưng vì vị trí của nơi này đặc biệt, nên người chủ quản lại là Khanh Bát Công, một trong các nhân vật thuộc hàng nguyên
lão của nhà họ Khanh. Đó là một lão già hành sự khéo léo, giảo hoạt như
hồ ly, cũng chỉ có loại nhân vật như vậy mới đủ khả năng ung dung ứng
phó ở khu vực giao giới này, nhân tiện còn có thể thu thập tin tình báo.

“Nhị thiếu gia, cuối cùng cậu đã về rồi, tất cả mọi người đều đang lo lắng
đến sắp phát điên lên đấy.” Hai người vừa bước chân vào Thừa Phụng tửu
lâu, Khanh Bát Công hay tin lập tức đi tới lớn tiếng kêu lên. Dù râu tóc đều đã bạc phơ nhưng khuôn mặt lão vẫn rất hồng hào, xem ra giữ gìn
cũng khá tốt.

Khanh Tuần khẽ “Hừ” một tiếng, không nói năng gì.
Lo đến sắp phát điên lên? Lão già này đúng là biết nói quá, trong nhà họ Khanh tùy tiện chọn một người ra, có ai không phải là nhân vật có thể
đảm đương chuyện lớn. Huống chi ngoài cha mẹ và hai vị huynh đệ, có
người nào mà không sợ hắn. Bọn họ không hi vọng hắn vĩnh viễn không xuất hiện đã là tốt rồi, lo lắng vì sự mất tích của hắn ư? Lão già này nghĩ
hắn mù sao?

Trước phản ứng của Khanh Tuần, Khanh Bát Công không
hề để bụng, nói tiếp: “Ta đã thả bồ câu gửi thư về cho chủ nhân rồi, tin rằng bọn họ rất nhanh sẽ tới đây thôi, nhị thiếu gia và vị… cô nương
này…”

“Nô gia Diệm Nương.” Thấy Khanh Tuần không hề có ý giới
thiệu về mình, Diệm Nương chỉ đành chủ động cất tiếng, nhân tiện nở một
nụ cười quyến rũ yêu kiều.

“Ồ… Khụ, Diệm cô nương.” Khanh Bát
Công nói với giọng không mấy tự nhiên. Chuyện của Khanh Tuần lão cũng
sớm đã nghe nói, nhưng lão quả thực nghĩ không thông tại sao hắn lại bỏ
một tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu như Tịnh tiểu thư để đi chọn một nữ
nhân vừa nhìn đã biết là loại không đứng đắn thế này. Không sai, cô ta
đúng là rất đẹp, nhưng loại nữ nhân này chơi đùa một chút thì được, chứ
cưới làm vợ để bầu bạn cả đời thì Tịnh tiểu thư vẫn tốt hơn nhiều.

“Nhị thiếu gia, Diệm cô nương, mời!” Lão cố ép mình đè nén sự khinh miệt trong lòng xuống, mời hai người vào hậu viện.

Diệm Nương cũng là người từng trải, làm gì mà chẳng nhìn ra tâm tư của lão.
Nhưng nàng chẳng hề để tâm, vẫn tươi cười rạng rỡ đi theo sau lưng Khanh Tuần. Trong lòng nàng, chỉ cần Khanh Tuần coi trọng mình là được, những người khác nàng căn bản chẳng có hơi sức đâu mà để ý.

“Diệm
Nương!” Một giọng nói thô lỗ đột ngột vang lên phía sau lưng, Diệm Nương và Khanh Bát Công đều ngẩn ra, ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là một thực
khách đang ngồi ăn một mình trong đại sảnh. Người này thân hình vạm vỡ,
quần áo hoa lệ, mặt đầy râu ria, bên cạnh chiếc bàn còn đặt một thanh
hậu bối đại đao[1], xem ra cũng là người luyện võ. Lúc này đôi mắt có vẻ tửu sắc quá độ của hắn đang nhìn Diệm Nương đắm đuối, bộ dạng như muốn
lột trần nàng ra vậy: “Lâu lắm không gặp! Diệm Nương, trông nàng càng
ngày càng đẹp hơn đấy.”

[1] Loại đao lớn, có phần gáy dày.

Khanh Bát Công hơi cau mày lại, ấn tượng về Diệm Nương càng lúc càng tệ hơn.

Diệm Nương có chút bất an ngoảnh đầu qua nhìn Khanh Tuần, thấy hắn thậm chí
chẳng buồn quay lại, vẫn tiếp tục bước về phía trước không dừng lại chút nào, như thể không hề có chuyện gì xảy ra. Qua đó có thể thấy sau hơn
một tháng ở cùng nhau, địa vị của nàng trong lòng hắn chẳng tăng lên
chút nào, thậm chí nàng còn hoài nghi, đối với hắn nàng căn bản chẳng là gì cả.

Trong lòng thầm tức giận, nàng đột nhiên cất tiếng cười
vang, thướt tha đi về phía tên đại hán râu rậm đó, nói giọng quyến rũ vô cùng: “Trần đương gia, trí nhớ của ngài tốt thật đấy, vẫn còn nhớ đến
nô gia.” Gã họ Trần này đã từng có duyên gặp mặt một lần với nàng, là
một kẻ hết sức háo sắc. Đừng nhìn bề ngoài cao to của hắn mà lầm, thực
ra công phu rất kém, đầu óc lại hồ đồ. Có điều nàng cũng không dám thờ ơ với hắn, bởi lẽ loại người như nàng vốn phải dựa vào những kẻ thế này
mới sống được đến bây giờ.

“Cô nương thật biết nói đùa, mỹ nhân
xinh đẹp như nàng đây, có nam nhân nào gặp rồi mà quên được. Từ sau khi
chia tay lần trước, ta vẫn ngày đêm nhớ đến cô nương.” Gã họ Trần này
vừa nói vừa đưa tay tới muốn nắm lấy bàn tay của Diệm Nương.

Diệm Nương xoay người ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, khéo léo né tránh
khỏi bàn tay của hắn, rồi lại yêu kiều lườm hắn một cái, nũng nịu nói:
“Đừng có vừa gặp mặt đã động tay động chân như thế, nam nhân của nô gia
đang ở đây này.” Nói rồi ánh mắt nàng liền liếc về phía bóng lưng cao
gầy đã bước qua cửa của Khanh Tuần.

“Nam nhân?” Gã họ Trần cười
lên ha hả: “Ta chẳng phải cũng là nam nhân của nàng sao, đã làm gái thì
đừng có ra vẻ con nhà lành trước mặt đại gia đây như vậy. Nàng ra giá
đi, bao nhiêu bạc nàng mới chịu bồi tiếp bổn đại gia một đêm?” Gã họ
Trần này giả văn nhã còn chưa được một khắc, nguyên hình đã hoàn toàn
bại lộ.

Diệm Nương trong lòng thầm căm ghét, nhưng ngoài mặt lại chẳng tỏ vẻ gì, bẽn lẽn nói: “Trần đương gia, nghe ngài nói kìa, ta với ngài mà còn phải nói đến chuyện tiền nong sao? Ừm… Thế này đi, bây giờ
ta còn có chuyện, ngài hãy nói phòng của ngài cho ta biết, đợi lát nữa
ta sẽ tới bồi tiếp ngài.”

“Còn phải đợi…” Gã họ Trần đang định
nổi nóng, Diệm Nương đã đưa tay ấn vai hắn xuống, dịu dàng nói: “Ngài
kiên nhẫn một chút đi được không, có nam nhân nào nôn nóng như ngài
đâu.”

Gã họ Trần nghe thế thái độ liền dịu lại, đưa tay ra nắm
lấy bàn tay mềm mại của Diệm Nương khẽ bóp mấy cái, nói: “Ta ở phòng
đinh dãy chữ thiên, nàng nhớ phải đến nhanh một chút đấy!”

“Ta
biết rồi.” Diệm Nương rút bàn tay lại, trước lúc đi còn không quên ném
về phía hắn một ánh mắt quyến rũ. Nhìn thấy bộ dáng si mê đáng ghét đó,
trong lòng nàng thầm ngẫm nghĩ xem đợi lát nữa làm thế nào mới có thể vơ vét sạch sẽ của cải của hắn, đồng thời khiến hắn có khổ mà không nói ra được. Hừ, loại nam nhân này nàng không đi trêu chọc đã là phúc của hắn
rồi, thế mà còn không biết tốt xấu tới chòng ghẹo nàng, đúng là chán
sống!

Từng lời nói của hai người đã lọt hết vào tai Khanh Tuần
và Khanh Bát Công lúc này đã đi đến hậu viện. Sắc mặt Khanh Bát Công rất khó coi, Khanh Tuần thì vẫn chẳng có biểu cảm gì. Chỉ có bản thân hắn
mới biết, hắn và nữ nhân vừa nói ra những lời không biết liêm sỉ kia đã
từng mấy lần phát sinh quan hệ thân mật, sự bẩn thỉu của nàng thực sự
khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

Đi đến bên cạnh hai người bọn họ,
tiếp xúc với ánh mắt chán ghét của Khanh Tuần, Diệm Nương coi như không
nhìn thấy, còn đưa tay nắm chặt lấy bàn tay hắn. Nàng cảm nhận được hắn
muốn đẩy ra theo phản xạ, nhưng ngay sau đó lại cố nín nhịn, khẽ nhún
vai một cái, không nói năng gì.

Đêm ấy, gã họ Trần bị Diệm Nương trút giận mà làm nhục một phen, ngay đến thanh đại đao dùng để trang
trí kia cũng bị Diệm Nương mang đi mất, rồi vứt vào cái ao ở hậu viện.
Sau khi sự việc xảy ra hắn cũng không dám nói với ai, ngược lại còn
huyênh hoang với người khác rằng Diệm Nương dâm đãng quyến rũ đến thế
nào, như thể đã thật sự được thưởng thức rồi vậy. Đối với loại nam nhân
này, sĩ diện luôn quan trọng hơn tất cả. Diệm Nương chính là lợi dụng
nhược điểm này của bọn họ để sinh tồn, tuy thanh danh đã vấy bẩn, nhưng
thật may chưa từng bị làm nhục bao giờ.

Ngày hôm sau, không đợi
bất kỳ người nào tới nơi, Khanh Tuần đã nhất quyết ngồi thuyền đi ngược
về phía nam, Diệm Nương tất nhiên cũng đi theo hắn một bước không rời.
Từ miệng Khanh Bát Công bọn họ được biết, trong quãng thời gian Khanh
Tuần trị thương, Khanh Tố đã giận dữ san phẳng nhà họ Tống, mà những gia tộc từng mật mưu với nhà họ Tống định đối phó với nhà họ Khanh cũng đều phải nhận đả kích không nhỏ, khiến triều đình chấn động. Nhưng triều
đình cũng chỉ phát xuống một đạo chiếu thư, hỏi rõ nguyên nhân sự việc.
Khanh Cửu Ngôn dâng tấu hồi báo, rồi chuyện này cứ như vậy mà kết thúc.

Khanh Tuần trở lại Cảnh Dương, ngoài việc bên cạnh có Diệm Nương đi theo
không rời ra, cuộc sống căn bản vẫn giống trước đó, như thể chuyện Dương Chỉ Tịnh xuất giá chẳng ảnh hưởng tới hắn chút nào. Tuy nhiên sự tồn
tại của Diệm Nương quả thực đã tạo thành sức ép với hắn, khiến hắn
thường xuyên mượn danh nghĩa ra ngoài làm nhiệm vụ để thoát khỏi sự đeo
bám của nàng. Nhưng thuật truy tung của Diệm Nương quả thực cao siêu đến mức nằm ngoài dự liệu, chút lòng hiếu thắng ít ỏi đến đáng thương của
hắn không ngờ lại bùng lên, thế là giữa hai người bắt đầu mở màn một
cuộc so tài dai dẳng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN