Duy Nhất Là Em
Chương 85: Thời Cẩn nổi tiếng
Thời Cẩn đẩy nhanh tốc độ mổ.
“Lấy máy hút.”
Giọng anh bình thản, không hề có vẻ gấp gáp.
Bác sĩ mổ phụ vô cùng sợ hãi: “Bác sĩ Thời, tim bệnh nhân ngừng đập rồi.”
Thời Cẩn ngước mắt nhìn, sau đó vẫn tiếp tục động tác mổ trên tay. Máu chảy quá nhiều, đặc biệt là ở vị trí động mạch chủ ở tâm nhĩ trái, nhuộm đỏ cả ống tay áo vô trùng màu lam của anh.
Sau khi tìm được nơi xuất huyết của động mạch chủ, Thời Cẩn nói: “Nhíp phẫu thuật.”
Y tá trưởng lập tức đưa lên.
“Xoa bóp tim cho bệnh nhân.” Giọng anh rất khẽ, đều đặn mà trầm tĩnh, “Bác sĩ Lưu, tiêm tĩnh mạch.”
Bác sĩ Lưu khoa Gây mê lập tức ghim năm bình truyền dịch lên, đầu đầy mồ hôi tiêm thuốc cho bệnh nhân.
Các y tá giúp đỡ xung quanh đều đỏ cả mắt, cầm khăn vô khuẩn thấm mồ hôi cho bác sĩ mổ chính.
Ba bác sĩ mổ phụ, hai bác sĩ gây mê, sắc mặt đều vô cùng căng thẳng, chỉ mỗi mình bác sĩ mổ chính Thời Cẩn vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh không chút hoang mang. Cho dù đang vào thời khắc phải chạy đua với thần chết nhưng dao mổ trong tay anh vẫn nhanh gọn và chuẩn xác như cũ.
“Bác sĩ Chu, giúp tôi hạ nhiệt độ xuống 28 độ, thành lập hệ tuần hoàn ngoài.”
Giọng anh rất dịu dàng, khiến người nghe cảm thấy bình tĩnh lại.
Bác sĩ Chu hít thật sâu: “Được.”
Xung quanh vô cùng ồn ào, tiếng máy giám sát dồn dập cảnh báo, hòa cùng tiếng còi xe cảnh sát náo động khắp nơi, tạo thành thứ âm thanh cực kì hỗn tạp. Giữa bốn bề huyên náo, giọng nói ôn hòa và trầm lắng của anh vẫn chậm rãi vang lên.
“Kẹp mạch máu.”
“Kéo giải phẫu.”
“Máy hút.”
Y tá trưởng tập trung cao độ, phối hợp nhịp nhàng theo mệnh lệnh của bác sĩ mổ chính.
Vết thương nằm ở vị trí van động mạch ở tâm nhĩ trái nên máu chảy không ngừng. Thời Cẩn thả dụng cụ trong tay ra, dùng kẹp dò vào trong.
Tìm được tĩnh mạch rồi!
Anh nói: “Dẫn lưu(1) tĩnh mạch ra bên ngoài cơ thể.”
(1)Dẫn lưu: dùng cách thức phẫu thuật để dẫn mủ và dịch trong cơ thể ra ngoài
Bác sĩ Chu lập tức hiểu ra ý đồ của anh.
Chừng mười lăm phút sau, bác sĩ theo dõi máy giám sát mừng rỡ reo lên: “Bác sĩ Thời, nhịp tim của bệnh nhân hồi phục rồi.”
Thời Cẩn ngước mắt, nhìn chữ số trên màn hình, đôi mắt bình tĩnh rũ xuống.
Anh đưa tay: “Kẹp xà mâu.”
Một đôi tay thon dài bên dưới lớp găng dính đầy máu nhưng vẫn không thể che lấp khung xương xinh đẹp của anh.
Y tá trưởng lập tức đưa chiếc kẹp xà mâu sang.
Các bác sĩ mổ phụ đều im lặng, tập trung tinh thần cao độ, chỉ có giọng bác sĩ mổ chính vẫn vang lên đều, vừa bình tĩnh vừa trầm thấp.
“Máy hút.”
“Tiêm dịch HKT.”
“Kéo giải phẫu.”
“Chỉ khâu vết thương.”
Bác sĩ Lưu khoa Gây mê nói: “Bác sĩ Thời, huyết áp của bệnh nhân đã bình thường trở lại.”
Thời Cẩn ừ khẽ, thả dao phẫu thuật xuống, lạnh nhạt nói: “Phẫu thuật kết thúc, khâu vết mổ lại.”
Y tá trưởng vừa đưa kẹp kim cho anh, sau đó nhanh chóng chuẩn bị máy hút, đến lúc quay lại không khỏi sửng sốt.
Khâu giấu chỉ! Không ngờ được là khâu giấu chỉ!
Vốn trong trường hợp khoang ngực xuất huyết nhiều, không nhìn thấy miệng vết thương, việc tiến hành khâu mổ khi chưa hút dịch ra ngoài rất khó khăn. Toàn bộ quá trình đều phải tùy thuộc vào khả năng thăm dò chuẩn xác cùng tay nghề thuần thục không chút sai sót của bác sĩ. Mặc dù khâu giấu chỉ trong giải phẫu ngoại khoa không được coi là hiếm thấy, nhưng dùng nó để khâu động mạch tim thì chưa nghe đến bao giờ.
Cũng chỉ Thời Cẩn mới có thể nhiều lần phá vỡ giới hạn của y học ngoại khoa như vậy.
“Xong rồi.” Thời Cẩn đặt kim trên tay xuống, “Bác sĩ Chu, phiền anh rồi.”
Quy tắc cũ, các công việc sau đó sẽ do bác sĩ mổ phụ thực hiện.
Y tá trưởng không kịp đợi bệnh nhân được khâu xong vết thương, vội vàng kích động báo với người thân của bệnh nhân: “Phẫu thuật thành công rồi!”
Mọi người nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó là tiếng vỗ tay ngất trời vang lên từ phía quần chúng vây xem, thật lâu sau cũng chưa dừng lại.
Thật quá rung động!
Cho dù được thực hiện trên bàn mổ chính quy thì tỷ lệ thành công trong những ca xuất huyết nghiêm trọng ở động mạch chủ cũng chưa đến 10%, huống chi là phẫu thuật ngay tại hiện trường! Nếu không cẩn thận, e rằng người bệnh sẽ mất mạng tại chỗ. Tuy vậy, cuộc phẫu thuật này chỉ kéo dài gần hai tiếng đã có thể kết thúc mỹ mãn.
Trong đám đông vây xem, có không ít người cầm điện thoại di động quay phim chụp hình toàn bộ cuộc phẫu thuật ban nãy, hiển nhiên mọi ống kính đều tập trung quanh bác sĩ mổ chính.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ tuấn tú, dù chỉ khoác trên mình bộ quần áo phẫu thuật thì trông anh vẫn rất tao nhã xuất chúng. Anh đeo khẩu trang, từ xa chỉ thấy một mái tóc cắt ngắn và đôi mắt đen nhánh lấp lánh như sao trời.
Anh xoay người, không biết đang nói gì với bác sĩ bên cạnh.
Xung quanh rất náo nhiệt, những người chứng kiến còn đang hoảng sợ nhìn nhau. Dù tiết trời đã ngả dần về đông, nhưng không ít người ở đây đầm đìa mồ hôi vì hãi hồn.
Cách đó không xa có hai cô bé mặc đồng phục học sinh đang đứng cạnh xe buýt, vì chưa bình tĩnh lại nên nấn ná trước cửa xe không chịu lên.
“Tình cảnh ban nãy khiến tim tớ muốn nhảy ra ngoài luôn ấy.” Một cô bé thanh tú mở miệng nói với cô bạn đứng bên cạnh.
Bạn cô bé xòe bàn tay mình ra: “Tay tớ cũng đầy mồ hôi này.”
Ai cũng thế cả, nhìn thấy mà phát sợ.
Bác tài xế vây xem gần đó cũng chen miệng: “Thấy không, bác sĩ mổ chính đúng là bình tĩnh, không hoảng hốt chút nào luôn.”
Nhắc đến bác sĩ mổ chính, cô bé học sinh mới mười bảy tuổi như rơi vào lưới tình, hai mắt phát sáng: “Cả quá trình cháu toàn nhìn anh ấy thôi, dáng vẻ phẫu thuật đúng là quá đẹp trai.”
Đẹp trai à…
Bác tài xế sờ cằm, khó có lúc phải công nhận: “Đàn ông ấy mà, gương mặt chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng là khí chất thấy nguy mà không loạn kia cơ…”
Không đợi bác tài xế nói xong, hai cô bé học sinh đã reo lên.
“Nhìn kìa, tháo khẩu trang ra rồi!”
“Mẹ ôi! Nhìn nhan sắc kia xem!” Cô bé lập tức tóm lấy quai cặp của bạn mình, kích động vô cùng, “Anh ấy thuộc bệnh viện nào? Tớ muốn gặp anh bác sĩ ấy!”
Không biết ai đáp lại một câu: “Là đoàn cấp cứu của Bệnh viện Số một Thiên Bắc.”
“Tan học đến Bệnh viện Thiên Bắc với tớ không?”
“Được thôi.”
Bác tài xế cạn lời.
Quả nhiên thời đại bây giờ chỉ xem trọng mặt tiền, đúng là bó tay! Bác tài xế chỉ liếc một cái, định đón khách lên xe thì đờ cả người.
Trời đất, bác sĩ mổ chính kia tuấn tú quá!
Sau khi ghi hình xong chương trình, Khương Cửu Sênh bước ra khỏi trường quay.
Mạc Băng đưa áo khoác cho cô: “Sao vậy? Ai chọc gì cô?”
Khương Cửu Sênh cúi đầu, hơi ủ rũ: “Thời Cẩn không nhấc máy của em.”
“Chỉ vậy thôi á?” Mạc Băng khó hiểu, chẳng ngờ được cũng có ngày đóa hoa lạnh lùng nhà mình ỉu xìu vì đàn ông.
Bác sĩ Thời hẳn là khắc tinh mà ông trời phái xuống cho nghệ sĩ nhà cô rồi.
Khương Cửu Sênh thẫn thờ hồi lâu, suy nghĩ cũng trôi đi tận đâu.
Tiểu Kiều vừa ra khỏi phòng nghỉ đã nhìn thấy hai người họ, cô ấy vội vàng chìa máy tính bảng trong tay ra: “Chị Sênh, nhìn này.”
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, không chút hăng hái: “Hử?”
Tiểu Kiều kích động đến đỏ mặt tía tai: “Là bác sĩ Thời, anh ấy lên top tìm kiếm rồi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!