Duy Nhất Là Em
Chương 96: Xử lý tên cặn bã
“Không có gì.” Lệ Nhiễm Nhiễm duỗi thẳng chân, bộ dạng uể oải nằm bẹp trên sofa, dùng quai hàm giữ điện thoại để nói chuyện với Khương Cửu Sênh, “Xíu nữa em có cuộc phỏng vấn, có cần em hỏi thăm tên Tưởng Phi kia giúp chị không?”
Khương Cửu Sênh trước giờ luôn nuông chiều người của mình, sợ rằng có xảy ra chuyện gì cô cũng đứng ra gánh hết một mình.
Lệ Nhiễm Nhiễm cười híp cả mắt: “Chị yên tâm đi, có gì em gánh!”
Cúp điện thoại, cô lồm cồm bò dậy, ngẫm nghĩ một lát gọi điện cho trợ lý tới đón cô đến trường quay.
Cận Phương Lâm vừa thu dọn túi xách giúp cô, vừa dặn dò cô nhóc nhà mình: “Đừng có làm loạn đấy.”
Lệ Nhiễm Nhiễm không phục nói: “Ai làm loạn chứ! Em đi bác bỏ tin đồn cho Sênh Sênh mà.”
Thôi được rồi, cứ quậy tới bến đi!
Cận Phương Lâm gọi về cho ba một cú điện thoại: “Ba à, con dâu ba muốn đến trường quay ghi hình đấy!”
“Vâng, là truyền hình trực tiếp.”
“Ba chú ý cô ấy một chút.”
“Được, năm sau con sẽ rước về.”
“Ba đứa? Chuyện này phải được Nhiễm Nhiễm đồng ý đã…”
Hồi sau, Cận Phương Lâm cùng ba bàn từ chương trình ghi hình bàn đến sự nghiệp trồng người, ba năm sinh hai, năm năm sinh ba.
Tối đến, Lệ Nhiễm Nhiễm tới ghi hình cho một chương trình phỏng vấn.
Tại sao lại là Lệ Nhiễm Nhiễm đi?
Ồ, giới thiệu qua chút, ba của Lệ Nhiễm Nhiễm là ông chủ quản lý mỏ than, cái gì cũng không có, chỉ có tiền. Ông chủ Lệ đã lâu không gặp con gái, bèn đút ít “lễ mọn” cho tổ sản xuất, sau đấy chương trình phỏng vấn của đài truyền hình bèn mời Lệ Nhiễm Nhiễm làm khách quý.
Ông chủ mỏ than, đúng là ra tay hào phóng!
Vào thời điểm Khương Cửu Sênh theo học tại Học viện Âm nhạc, cô học ngoại trú, bạn bè không quen biết bao nhiêu, Lệ Nhiễm Nhiễm là một trong số ấy, bọn họ quen nhau trong buổi học mở. Khương Cửu Sênh lên đại học chưa bao lâu thì được thầy Tạ nhận làm học trò cưng, thần tượng hồi ấy của Lệ Nhiễm Nhiễm chính là Khương Cửu Sênh, hiển nhiên thường xuyên lui tới nơi thần tượng xuất hiện thì sau vài lần ắt trở thành bạn bè.
Mọi người đều biết, hai người họ vừa là bạn bè chí cốt, vừa là thành viên trong ban nhạc, cho nên trong cuộc phỏng vấn của Lệ Nhiễm Nhiễm ắt hẳn sẽ nhắc đến Khương Cửu Sênh.
Trong thời gian lên sóng, người dẫn chương trình đặt những câu hỏi liên quan đến Khương Cửu Sênh.
Lệ Nhiễm Nhiễm chống cằm, rất đáng yêu: “Sênh Sênh sao?” Cô gật đầu, “Tốt, chị ấy sống rất tốt, chị ấy mới thăm người thân ở thành phố J.”
Dẫn chương trình lại khéo léo hỏi tới một người khác.
Đây là thời điểm tuồng kịch chính thức bắt đầu!
Lệ Nhiễm Nhiễm tự nhiên đáp: “Tưởng Phi?” Cô bật cười, “Có biết.”
Dẫn chương trình lại hỏi có thân hay không?
Cô liên tục vẫy tay: “Không thân, không thân, không gặp nhiều.” Cô chống cằm, ra điều đăm chiêu, híp híp đôi mắt xinh đẹp, “Thời đại học anh ta tới lớp học mở tìm Sênh Sênh tỏ tình, quậy một trận lớn.”
Cô nở nụ cười ngọt ngào trước ống kính: “Các bạn khóa 10 ơi, liệu có ai còn nhớ đến tên ngớ ngẩn dùng khinh khí cầu để tỏ tình nhưng sau cùng lại bị khinh khí cầu treo ngược trên phòng học chính dưới lầu năm ấy không?”
Nhắc đến đây, cô chẳng nhịn nổi nữa…
“Ha ha.”
“Không sai, các bạn không nhớ nhầm đâu, tên ngớ ngẩn bị treo tít trên đỉnh tòa nhà đấy chính là Tưởng Phi đó.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
“Nói đùa chút thôi, sao có thể nói bạn cùng trường là tên ngớ ngẩn được chứ. Người ta lãng mạn lắm đó, còn viết tặng Sênh Sênh một bức thư tình bằng tiếng Anh dài ba mươi nghìn chữ nha.”
Dẫn chương trình còn chưa hỏi, Lệ Nhiễm Nhiễm đã liến thoắng, nói không ngừng nghỉ.
“Thư hình có trái tim hồng đó nha! Ôi chao đúng là khiếu thẩm mỹ của thanh niên bảo thủ, đau hết cả mắt!”
“Chị Sênh Sênh nhận xong, phải tốn mười mấy phút sửa ngữ pháp giúp anh ta, sau đấy còn nhận xét thêm tám chữ.”
Lệ Nhiễm Nhiễm nhanh chóng ngồi ngay ngắn, giọng đọc ấm áp, tròn vành rõ chữ: “Chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến lên.” Đọc xong cô ôm bụng cười bò.
MC ngồi một bên theo không kịp tiết tấu của cô, tranh thủ lúc tràng cười còn chưa dứt, tận dụng mọi thứ hỏi chen một câu: “Vậy bọn họ có quen nhau không?”
“Sao cơ? Quen nhau?” Lệ Nhiễm Nhiễm xoa bụng, trong phút chốc nghiêm túc trả lời, “Thị lực của Sênh Sênh nhà tôi rất tốt đó, vẫn nhìn rõ được tên tay ngắn Tưởng Phi kia.”
Tên tay ngắn…
Mấy kiểu châm biếm này MC không chịu nổi nữa. Đây nào có phải chương trình phỏng vấn, rõ ràng tự biên tự diễn mà!
Trước màn hình, hàng loạt bình luận nhảy lên điên cuồng, các bạn học khóa 10 năm ấy đều đã lên tiếng, nhộn nhịp kể một tràng về câu chuyện xưa.
Các bạn cùng trường khóa 10 đều đến check-in.
Tôi còn nhớ, thú thực rất ngớ ngẩn.
Tôi còn nhớ bảo vệ cầm gậy đuổi đánh anh ta!
Năm ấy tôi cứ mải nhìn khinh khí cầu bên ngoài, sau đấy bị rớt môn.
Dám theo đuổi Sênh gia của tôi, có phải bị ngu không?
Đôi cẩu nam nữ dính phốt nhất năm xuất hiện rồi đây, đầu bảng là Trương Nại – Liễu Nhứ, thứ hai là Tưởng Phi – Vương Đông Chiêu.
Tôi ngồi trước màn hình tivi cười đến nỗi biến thành chú chó Alaska Giant ngốc nghếch mất rồi*.
* Alaska Giant: có kích cỡ thân hình lớn, rất dễ thương và trông có phần hơi ngốc nghếch.
Dễ thương quá, Lệ Nhiễm Nhiễm, ta đây muốn cưới nàng, mai này cùng nàng chôn cất ở đâu, ta đã nghĩ xong rồi!
Lầu trên ơi, Cận Phương Lâm vác theo đao dài năm trăm mét tới tìm ông rồi kìa.
Năm đó có những ai đi nhặt khinh khí cầu?
Đây đây!
Tôi cũng đã nhặt một cái cho bạn gái đó!
Ha ha ha ha ha ha ha ha, Tưởng Phi đúng thật có khí chất ngớ ngẩn.
…
Khương Cửu Sênh xem xong cuộc phỏng vấn trực tiếp, không nén nổi bật cười, quay qua hỏi Mạc Băng: “Cứ để cô ấy nói thế không sao chứ?”
“Yên tâm.” Mạc Băng tiện thể nói thêm, “Ba của Cận Phương Lâm là giám đốc đài truyền hình đó, con dâu quậy một xíu thì có sao?”
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Đúng lúc này, điện thoại Khương Cửu Sênh đổ chuông. Cô vừa đưa mắt liếc một cái, khóe miệng đã khẽ cong lên.
Mạc Băng vừa nhìn là biết ngay là ai.
Khương Cửu Sênh vớ lấy điện thoại ra ngoài ban công nghe: “Thời Cẩn.”
“Sênh Sênh.”
“Ừm.”
Hơi thở anh có chút gấp gáp: “Mở cửa cho anh.”
Khương Cửu Sênh hơi khựng lại: “Anh đang ở đâu.”
“Trước cửa phòng em.”
Cô sững sờ, sau khi hồi hồn vội nói “đợi chút” rồi chạy sang phòng bên thay quần áo. Khi ra đến cửa phòng khách, cô mới nhớ ra trong phòng còn có một người khác.
Khương Cửu Sênh ngoảnh đầu lại nói: “Mạc Băng, chị qua bên Tiểu Kiều đi.”
Sau khi cô đổi khách sạn, Mạc Băng và Tiểu Kiều ở ngay phòng kế bên.
Mạc Băng khó hiểu hỏi: “Sao đấy?”
Cô tủm tỉm cười, có thể thấy tâm trạng đang vô cùng phấn khởi: “Thời Cẩn đến.”
Chẳng trách.
Mạc Băng đã hiểu, bèn thu dọn đồ trên bàn, tiện thể cầm luôn bao thuốc lá của Khương Cửu Sênh. Ra đến cửa phòng khách, cô quay lại dặn dò: “Cẩn thận chút, đừng để người khác chụp được trong thời điểm nhạy cảm này.”
“Ừ.”
Mạc Băng còn càm ràm thêm một câu: “Chị không phản đối hai người thân mật với nhau, có điều, nhớ phải dùng biện pháp an toàn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!