Duy Nhất Là Em - Chương 99: Anh có thể hôn em không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


Duy Nhất Là Em


Chương 99: Anh có thể hôn em không?


Translator: Nguyetmai

“Điều tra giúp tôi một chuyện, tám năm trước, rốt cuộc tôi đã gặp phải chuyện gì.”

Vũ Văn Xung Phong lập tức nghiêm túc: “Có chuyện gì xảy ra rồi à?”

Khương Cửu Sênh chỉ đáp: “Không có gì.”

Cô lúc nào cũng thế, luôn tỏ vẻ thờ ơ, mọi chuyện buồn bực đều nghiền thành bột nuốt vào bụng, lúc nào cũng như công chúa đeo vương miện, mãi mãi không chịu cúi đầu.

Vũ Văn Xung Phong ghét nhất là tính cách này của cô, thô lỗ đáp: “Không có gì là sao chứ? Tưởng tôi ngu à? Đừng có cố chịu uất ức mãi nữa, có chuyện gì thì cứ nói, thắt lưng của anh đây tốt lắm, có thể chống đỡ giúp em.”

Cô bị lời lẽ của anh ta làm phì cười, buồn bực trong lòng cũng vơi đi không ít: “Cảm ơn boss nhé.”

Ai thèm nói đùa với cô chứ!

Vũ Văn Xung Phong rống lên: “Em nhanh về đây cho tôi!” Nói xong thì cúp máy.

Bệnh viện thành phố.

Hoàng hôn dần buông, xuyên qua từng tán lá xanh rì, tạo thành những vết loang lổ in đầy trên mặt đất. Dưới bóng cây có một người đàn ông đang ngồi trên băng ghế dài, lặng yên lắng nghe tiếng lá xào xạc bên tai.

Bà Khương nắm chặt di động, run rẩy bước đến, cúi đầu cung kính gọi: “Cậu Sáu.”

Người đàn ông ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, dáng vẻ vô cùng tuấn tú.

Cậu Sáu nhà họ Tần, không ai khác, chính là Thời Cẩn.

Bà Khương theo bản năng hơi run rẩy, khi mở miệng căng thẳng đến mức lắp bắp: “Tôi đã làm theo lệnh của cậu rồi.”

Thời Cẩn im lặng không đáp, tay đặt lên tay vịn, đầu ngón tay khẽ gõ từng nhịp một.

Anh đột nhiên dừng động tác, bà Khương lập tức căng thẳng.

“Tôi để Sênh Sênh cho các người chăm sóc, là để cô ấy phải chịu ấm ức như thế sao?” Anh chậm rãi nói, vành mắt hơi rũ chợt nhấc lên, để lộ con ngươi đen thăm thẳm.

Người bên ngoài đều đồn đại rằng, nhà họ Tần có mười một người con trai con gái, chỉ riêng người con thứ sáu là không tranh không đoạt, vô cùng quý phái nhã nhặn, khác biệt hoàn toàn so với những người còn lại. Tuy nhiên, đó đều là do bọn họ chưa nhìn thấy dáng vẻ cậu Sáu nhà họ Tần cầm dao mà thôi.

Bà Khương sợ đến phát run: “Xin, xin lỗi cậu Sáu, đều là lỗi của tôi, sau này tôi không dám nữa.”

“Đừng làm lộ bí mật lần nào nữa.” Giọng Thời Cẩn bỗng nhiên trở dịu dàng, “Sênh Sênh nhà tôi rất thông minh.”

Bà Khương cúi đầu: “Tôi đã nhớ rồi.”

“Nếu còn lần sau…”

Anh bỏ lửng ở đó rồi bước ra khỏi bóng cây.

Nếu còn lần sau…

Bà Khương không kìm được run rẩy, dõi theo bóng lưng xa dần mà cả người bà ta mềm nhũn, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh. Nếu không phải vì bà ta còn có tác dụng, e rằng không chết cũng bị lột một lớp da.

Mặt trời ngả dần về phía Tây, chân trời còn sót lại chút ráng chiều ửng hồng, khiến quanh người đàn ông như được một vầng hào quang vây lấy. Người đó hơi cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy điện thoại.

“Có một ả tên là Ngô Yên Yên.” Giọng anh trầm thấp, mang theo sự rét lạnh của mùa đông, “Cho cô ả chịu chút đau khổ đi.”

“Vâng, cậu Sáu.”

Trong số mười một đứa con của nhà họ Tần, cậu Sáu Thời Cẩn luôn sống rất kín đáo. Ít ai biết rằng, người có vẻ ngoài khiêm tốn như thế lại tồn tại một mặt tàn nhẫn thô bạo tột cùng.

Đến tối, Khương Cửu Sênh lại nhận được cuộc gọi của Trình Hội.

“Trên đường về quê, Ngô Yên Yên xảy ra tai nạn giao thông.”

Cô hỏi: “Có nặng không?”

“Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng kiểu gì cũng phải liệt giường một thời gian.”

Đối với chuyện này, Khương Cửu Sênh không hề có cảm giác gì, chẳng hả hê cũng không thấy thương tiếc, tất cả chỉ là sự bình tĩnh đến không ngờ.

Mạc Băng bên cạnh chỉ nói một câu: “Quả báo tới nhanh thật.”

Khương Cửu Sênh chẳng nói đúng hay sai, chỉ đứng dậy đi sang phòng Thời Cẩn.

Mạc Băng hỏi: “Sao lại sang đó?”

Khương Cửu Sênh dùng vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Tâm trạng không tốt lắm, muốn nhìn thấy Thời Cẩn.”

Mạc Băng cạn lời.

Sắp đến tám giờ thì Thời Cẩn mới về đến khách sạn. Khương Cửu Sênh đã ngồi đợi anh nửa tiếng rồi, ngay khi thấy tiếng mở cửa, cô lập tức chạy đến, động tác nhanh như phản xạ có điều kiện.

Cô mở miệng trước: “Anh đi đâu vậy?”

Thời Cẩn hơi ngơ ngác, khi nhìn cô, ánh mắt nóng lên.

Cô cảm thấy câu hỏi đó của mình hơi quá quấn người, nên vội giải thích: “Em muốn đi ăn cơm cùng anh.”

Anh giơ túi trong tay lên: “Anh đi mua cháo cho em.”

Cô cười nhận lấy túi, đi về phía bàn ăn, lại đột nhiên nhớ ra: “Bác Mỹ thì sao? Nó ở nhà ăn gì? Có người chăm sóc nó không?”

Thời Cẩn đổi giày: “Anh đưa sang chỗ bác sĩ Từ rồi.”

Trong phòng khách sạn cao cấp này có cả nhà bếp, Khương Cửu Sênh vào đó cầm bát đũa ra, Thời Cẩn cũng sát theo phía sau. Cô đi đâu, anh đi đấy, cuối cùng còn nhận luôn bát đũa trong tay cô, rửa qua nước cho sạch sẽ.

Cô dựa vào tủ bát, nhìn anh bận rộn cũng muốn đến giúp một tay.

Trên tay anh dính nước, muốn kéo cô lại nhưng không thể, đành nghiêng người dặn dò cô: “Nước lạnh lắm, em đừng chạm vào.”

Cô khẽ cười, tiếp tục chủ đề về Bác Mỹ: “Bác sĩ Từ không đi làm à? Bác Mỹ có người chăm không?”

“Có người giúp việc mà.”

Anh rửa xong bát đũa, dắt tay cô ngồi xuống bàn ăn.

Khó có khi cô lại thích nói như thế, ríu rít mãi không ngừng: “Bác Mỹ hơi sợ người lạ, chẳng biết nó có quấy ở chỗ bác sĩ Từ không nhỉ? Lúc nó cáu kỉnh sẽ tuyệt thực đấy.”

Anh nhíu mày: “Nó đói bụng sẽ tự biết ăn.”

“Anh với bác sĩ Từ không biết à? Bác Mỹ kiêng ăn, chỉ ăn một loại thức ăn cho chó thôi, còn sữa nữa…”

Thời Cẩn buông bát đũa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Sênh Sênh.”

Cô nghi ngờ hỏi: “Hừm?”

Gương mặt xinh đẹp của anh cứng đờ, môi mím chặt lại: “Em cứ nhắc Bác Mỹ mãi, anh sẽ không vui.”

Lúc này cô mới để ý, kinh ngạc hỏi: “Anh ghen à?”

Anh gật đầu: “Ừ.” Ánh mắt anh sáng quắc, không hề có vẻ như đang đùa.

Không ngờ, bác sĩ Thời lúc nào cũng như thần tiên này lại ghen với một con chó đấy.

Cô buồn cười: “Ừ, em biết rồi.”

Sau đó cô không nhắc Bác Mỹ nữa, anh mới tỏ vẻ hài lòng.

Có lẽ vì buổi trưa đã ăn một nồi lẩu, nên nửa đêm Khương Cửu Sênh bị đau bụng mà tỉnh. Cô nhẩm tính ngày, à, dì cả đến sớm rồi. Kỳ kinh của Khương Cửu Sênh vốn không đều, lại còn bị đau bụng rất nghiêm trọng. Cô chịu kiêng cữ còn đỡ, đằng này hết thuốc lá đến rượu bia thì ăn hành dài dài là chuyện đương nhiên.

Cô đau đến mồ hôi chảy dài, cả người choáng váng. Cô mò tìm điện thoại ở đầu giường, do dự một lúc rồi bấm số.

Là số của Thời Cẩn.

“Sao vậy, Sênh Sênh?” Giọng anh trong trẻo, không giống như đang ngủ.

Cô rúc mình trong chăn, giọng không có tí sức lực nào, cô nói rất chậm rãi: “Em đau bụng.”

Ầm, hình như có thứ gì vừa rơi xuống đất.

Anh hỏi cô: “Em ngồi dậy được không?”

Giọng anh hơi căng thẳng và lạnh lẽo như băng.

Cô ừ khẽ chẳng khác gì tiếng muỗi kêu.

Lạch cạch.

Trong điện thoại truyền đến tiếng anh mở cửa

Phòng của hai người ở cùng một tầng, chỉ cách nhau mười mấy mét, cô dùng một tay ấn bụng, cố chui ra khỏi chăn: “Em mở cửa cho anh.”

Anh không yên tâm: “Em đừng nhúc nhích.” Giọng có phần vội vã, “Ngoan ngoãn nằm trên giường đi, anh bảo nhân viên lễ tân mở cửa cho anh.”

Cô đành nằm về giường, mí mắt nặng trĩu, trong bụng như có thứ gì đang lật quấy, khiến cô đau không chịu nổi, đầu óc mơ hồ. Điện thoại di động vẫn đặt trên gối, mở loa ngoài, giọng anh truyền đến bên tai: “Em chờ anh một lúc.”

“Được.”

“Đau lắm không?”

“Đau lắm.”

“Sênh Sênh ngoan, chịu đựng một chút, anh chạy đến ngay.”

“Sênh Sênh…”

Lắng nghe giọng nói quen thuộc của anh, cô nửa tỉnh nửa mê, qua một lúc lâu, có người nhẹ nhàng lắc vai cô.

“Sênh Sênh.”

“Sênh Sênh.”

Cô cố mở mắt, đèn đầu giường sáng tỏ, chiếu lên gương mặt anh. Anh đang ngồi rất gần cô, đôi mắt ửng đỏ, lộ từng tia máu.

“Thời Cẩn.” Cô gọi anh, giọng nói khô khốc.

Anh cúi người ôm cô lên, để cô nằm nghiêng về bên phải: “Nằm như vậy sẽ thoải mái hơn.” Nói rồi, lại kê thêm một chiếc gối dưới hông cô, “Sênh Sênh, lấy tay ra, anh ấn bụng giúp em.”

Cô rút tay ra.

Anh chà xát hai tay cho nóng lên, xoa bóp huyệt vị trên bụng giúp cô.

Hiệu quả rất nhanh, không còn đau đớn như trước. Trong lúc mơ màng cô nghĩ, có bạn trai là bác sĩ thật tốt.

Cô tỉnh táo lại một chút, lúc này mới nhớ đến: “Thời Cẩn, ga giường bẩn rồi.” Cô nói rất khẽ, có chút ngượng ngùng.

Anh nhẹ giọng trấn an cô: “Không sao, bẩn thì thôi.”

Cô lại nói: “Mạc Băng ngủ rồi, em không muốn đánh thức chị ấy, nhưng em không có cái kia.”

Anh tốt tính vô cùng, dùng trán mình cọ vào trán cô: “Em ngủ đi, anh mua cho em.”

“Ừ.”

Cô mơ màng đáp một câu rồi nhắm mắt lại.

Thời Cẩn dém chăn giúp cô, lấy bình nước nóng được bọc khăn lông ở đầu giường đặt lên bụng cô rồi cúi người hôn lên má một cái: “Anh sẽ về ngay.”

Siêu thị cách khách sạn hơi xa, nhưng cách đó 200m có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24. Trong cửa hàng không có người khách nào, chỉ duy một cô bé thu ngân đang ngồi trên ghế dựa, chân gác lên bàn, nấu cháo điện thoại.

Đúng lúc, đề tài nấu cháo chính là Khương Cửu Sênh.

Cô gái đó chỉ chừng hai mươi tuổi, giống sinh viên ra ngoài làm thêm, tóc uống quăn, ăn mặc theo phong cách rock and roll, giọng nói sang sảng: “Đừng đùa, Tưởng Phi ấy à? Sênh gia nhà tớ mà thèm hắn ta á?”

Lúc này, Thời Cẩn đẩy cửa bước vào, một cơn gió lạnh cũng theo đó len lỏi vào bên trong cửa hàng. Cô bé thu ngân thấy có người bước vào nhưng không nhìn rõ là ai, đành bỏ chân xuống, ngồi thẳng người, rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại.

“Nhưng tôi lại cảm thấy Sênh gia có lẽ đang yêu thật, câu chuyện của bài hát chủ đề rõ ràng là một câu chuyện tình yêu.”

Đầu bên kia điện thoại vọng lại giọng nói của một cô gái trẻ, chỉ có điều không nghe rõ đang nói gì.

Cô bé thu ngân hơi kích động: “Tớ cá năm túi bánh que cay là không phải sếp Vũ Văn đâu!”

“Càng không phải Tạ Đãng.”

“Có thể là người ngoài giới giải trí.”

“Sênh gia nhà tớ…”

Câu nói của cô gái trẻ bị cắt ngang bởi một giọng nói trong trẻo: “Xin hỏi, miếng dán ấm bụng để ở đâu?”

Miếng… miếng dán ấm bụng á?

Cô bé thu ngân trợn tròn mắt gần năm giây, sau đó nói: “Ở hàng bên trái, ngăn dưới cùng.”

“Cảm ơn.”

Thời Cẩn nói cảm ơn rồi đi về giá kê bên trái.

Cô bé ở đầu bên điện thoại nói to: “Này này, sao tự dưng im re vậy?”

Cô gái bên này thẳng tay cúp điện thoại, xoa xoa mắt, bình tĩnh nhìn lại, đờ mờ! Chỉ nhìn một bên mặt thôi cũng biết là trai đẹp rồi!

Bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh!

Cô bé thu ngân hít sâu, lấy gương trang điểm trong túi ra soi, sửa sang lại tóc mái, rồi đứng thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn về phía người khách đang bước đến. Không được rồi, có chút căng thẳng nên mắt hơi mơ màng.

Thời Cẩn đặt đồ cần mua trên quầy, lúc này mới ngẩng đầu lên: “Tính tiền.”

Giọng nói này, dễ nghe chết đi được, lỗ tai muốn mang thai luôn rồi!

“Quẹt thẻ hay…” Cô gái trẻ cố tập trung ánh mắt, nhưng giọng lại lắp bắp, “… hay tiền mặt ạ?”

Chết tiệt, vẻ đẹp này thật quá đỉnh rồi, ở cự ly gần càng khiến người ta hoảng hốt, chưa kể đến khí chất quý tộc này nữa chứ!

“Quẹt thẻ đi.” Thời Cẩn đáp.

“À.” Cô bé thu ngân ngây người một lúc, tay run run quét mã, dùng hết sự gan dạ hỏi khéo, “Mua cho bạn gái ạ?”

Đối phương thoải mái đáp: “Đúng.”

Quả nhiên, bạn trai nhà người ta không bao giờ khiến tôi thất vọng mà.

“Tổng cộng 134 đồng.”

Thời Cẩn đưa thẻ ra: “Cảm ơn.”

Là một chiếc thẻ màu đen.

Bàn tay cầm thẻ xinh đẹp lạ kỳ.

Đã đẹp trai thì chớ, lại còn lễ độ nhã nhặn nữa.

Cô bé thu ngân không bình tĩnh nổi nữa rồi, chỉ trộm nhìn tay đối phương. Cô không dám nhìn mặt anh, lỡ mang thai thì biết làm sao? Sau đó cô lại thấy bàn tay kia lướt đến quầy hàng bên cạnh quầy thu ngân.

Thời Cẩn thả vài món đồ lên quầy: “Tính cả cái này nữa.”

Cô bé thu ngân ngớ người: “Hả?”

Năm túi bánh que cay?

Quý tộc cũng ăn bánh que cay à?

Thời Cẩn cười nhẹ nhàng: “Cô thắng rồi.”

Sau đó, anh nhận lấy thẻ và túi hàng rồi xoay người rời đi.

Thắng, cô thắng gì hả? Đợi đã, ban nãy cô cá năm túi bánh que cay rằng, người yêu của Sênh gia không phải sếp Vũ Văn, nhưng sao cô lại thắng nhỉ?

Vẻ mặt cô bé thu ngân khó hiểu, nhìn năm túi bánh que cay trước mặt, lại nhìn bóng dáng anh chàng quý tộc đã đi xa, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi gấp cho cô bạn thân.

“Ban nãy có một anh đẹp trai đến mua đồ.”

“Trông rất giống anh bác sĩ khoa Ngoại mà cậu mê mấy hôm trước ấy.”

Chuyện của anh bác sĩ đúng là một câu chuyện đau lòng. Đoạn phim quay anh bác sĩ phẫu thuật tại hiện trường chỉ trong một đêm đã nổi như cồn, nhưng sang ngày hôm sau, tất cả tin tức và bài viết liên quan đều biến mất không một vết tích, đến nhanh mà đi cũng nhanh như gió lốc. Điều kỳ dị hơn là, đoạn phim kia cũng không cánh mà bay, chỉ còn sót lại mấy tấm ảnh chụp màn hình chất lượng kém, không thể thấy rõ dáng vẻ của anh chàng bác sĩ. Bạn thân cô còn cố tình đến Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc để được gặp gỡ anh đẹp trai, nhưng ngay cả số khám bệnh cũng không bốc được.

Cả hội mấy cô gái trẻ vừa mới động lòng đã lập tức thất tình.

Cô bé thu ngân lại nói: “Thật đấy, tớ tình nguyện quỳ dưới nhan sắc đấy luôn.”

“Anh ấy chỉ cười một cái thôi, tớ đã đặt xong cả tên cho con chung của bọn tớ luôn rồi.”

“Anh ấy còn tặng tớ năm túi bánh que cay này, đang suy nghĩ xem có nên mang về thờ luôn không.”

Bạn thân hỏi cô ấy sợ gì, sao không tiến tới, loại hàng cực phẩm này không thể bỏ qua được.

“À, anh ấy đến mua băng vệ sinh và miếng dán ấm bụng.” Vẻ mặt cô bé thu ngân thất tình trầm trọng, “Kiếp trước nhất định là bạn gái anh ấy đã cứu cả hệ ngân hà.”

Ôi chao!

Cô bé thu ngân thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, người nọ đã đi rất xa rồi.

Thời Cẩn vừa trở về phòng đã gọi: “Sênh Sênh.”

Khương Cửu Sênh chui đầu ra khỏi chăn, cơn đau bụng đã đỡ hơn nhiều nên tinh thần cũng tỉnh táo đôi phần. Cô nương theo ánh đèn nhìn về phía anh: “Anh về rồi à.”

Anh đặt túi đồ xuống, ngồi cạnh giường và sờ trán cô. Không sốt, chỉ đổ hơi nhiều mồ hôi.

“Em đứng dậy nổi không?”

“Được.” Cô gật đầu, muốn bò dậy.

Anh đỡ lấy eo cô: “Anh bế em đến nhà vệ sinh.”

Không đợi cô từ chối, anh đã bế cô ra khỏi chăn. Cô đổ rất nhiều mồ hôi, cả người đều ướt nhẹp, mắt cũng hơi loáng thoáng ánh nước.

Không cần soi gương cô cũng biết lúc này trông mình chật vật ra sao. Cô ngại ngùng kéo đồ ngủ, nói khẽ: “Quần áo và chăn đều bẩn hết cả rồi.”

Cho dù tính cách Khương Cửu Sênh có thoải mái đến đâu, đứng trước tình cảnh này cũng không thể giữ nổi bình tĩnh và tự nhiên như trước.

Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình: “Không sao.”

Giọng cô càng lúc càng nhỏ: “Quần áo.”

“Em cứ rửa người đi, anh sẽ lấy cho em.”

Cô ngượng chết đi được, ôm cổ anh, vùi đầu vào lòng anh.

Anh mở nước nóng cho vừa rồi mới ra ngoài: “Xong thì gọi anh nhé.”

“Ừ.”

Có lẽ vì sợ Khương Cửu Sênh xấu hổ nên Thời Cẩn không đưa quần áo đến nhà vệ sinh mà gọi nữ nhân viên phục vụ đưa vào. Cô gái này rất lễ phép, không hề làm người ta thấy khó chịu, sau khi đưa quần áo vào cho Khương Cửu Sênh thì thay luôn cả ra giường bẩn.

“Thật ngại quá, tôi có thể mượn nhà bếp của khách sạn không?”

Nhân viên phục vụ ngẩng đầu nhìn anh, hơi đỏ mặt, rồi cúi đầu đáp: “Được thưa anh.”

“Vậy phiền cô dẫn tôi đến đó.”

“Dạ được.”

Thời Cẩn thoáng liếc mắt qua cửa phòng tắm, khẽ nói: “Có thể đợi chút không? Bạn gái tôi vẫn chưa xong!”

Nhân viên phục vụ đồng ý rồi đứng ngoài cửa phòng đợi.

Trong khách sạn cao cấp, thiếu gì các cậu ấm con nhà giàu lui tới nghỉ ngơi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một người vừa nhã nhặn vừa lễ độ như vậy. Dù cả người đều toát ra vẻ tôn quý nhưng không ngạo mạn chút nào.

Sau khi tắm rửa xong, Khương Cửu Sênh mới rón rén ra khỏi nhà vệ sinh, nước nóng khiến hai má cô đỏ hồng.

Thời Cẩn bước đến: “Có muốn anh bế qua không?”

Cô lắc đầu: “Không cần đâu, em đỡ nhiều rồi.”

Anh không nói gì thêm, chỉ dẫn cô về phòng, đỡ cô nằm xuống, rồi cúi người giở áo ngoài của cô lên.

Cô kinh ngạc, hơi trợn mắt, nhưng vẫn không nhúc nhích, để mặc anh vén áo lên.

Anh nói: “Trên mạng bảo, án miếng giữ ấm này lên sẽ thoải mái hơn.”

Là một miếng dán ấm bụng được gói trong bao bì màu vàng.

Trong lúc Thời Cẩn mượn ánh sáng từ chiếc đèn đặt đầu giường để chăm chú đọc chữ trên bao bì, Khương Cửu Sênh lại chăm chú nhìn anh. Anh đọc rất cẩn thận, lông mi dài hơi rũ xuống như hai cây quạt nhỏ phủ bóng mờ xuống gương mặt điển trai.

Khuôn mặt nhìn nghiên của anh trông vô cùng dịu dàng.

Cô nhìn anh đến mức xuất thần, cứ ngỡ mình đang nằm mơ vậy. Trong giấc mộng ấy, có non xanh nước biếc, có hoa đào rợp trời, còn cả Thời Cẩn của cô.

Sao lại có người tốt như vậy nhỉ? Cô nghĩ, có lẽ kiếp trước cô đã tích được rất nhiều phúc đức!

Anh xé bao bì của miếng dán ấm bụng, đặt tay lên bụng cô một lúc rồi mới dán miếng giữ ấm lên. Động tác của anh vô cùng cẩn thận, hạn chế tối đa việc chạm vào da thịt của cô như thể sợ mạo phạm đến người con gái này vậy. Cuối cùng, anh chỉnh trang lại quần áo cô rồi đắp chăn lên.

Khương Cửu Sênh yên lặng nhìn anh chăm chú.

Anh nhét tay cô vào trong chăn: “Em ngủ một lúc đi, anh đi nấu canh gừng cho em.”

Cô lắc đầu: “Em không uống đâu, bụng không còn đau nhiều nữa rồi, anh về ngủ đi.” Lúc đến đây anh bị cảm, còn chưa khỏe hẳn khiến cả người gầy đi trông thấy. Thật sự cô không nỡ hành hạ anh thêm nữa!

Anh vẫn rất kiên nhẫn, dịu dàng dỗ dành cô: “Ngoan, nghe lời.”

Cô đành phải thôi.

Khương Cửu Sênh hiểu ra, chỉ cần Thời Cần nhẹ giọng dỗ dành cô, giống như mỗi khi Bác Mỹ làm nũng với cô vậy, cô sẽ quên hết mọi nguyên tắc và chiều theo ý anh.

Trong lúc Thời Cẩn đến nhà bếp của khách sạn, Khương Cửu Sênh ở lại phòng cũng không ngủ lại được, miếng dán trên bụng nóng râm ran, xoa dịu cơn đau âm ỉ hành cô nãy giờ. Cô trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, kỳ lạ thật, trong chăn, trên người cô đều phảng phất mùi hương của Thời Cẩn, dẫu hương chẳng nồng nhưng cũng đủ khiến lòng cô nhộn nhạo mãi, đầu óc không nghĩ được gì ngoài anh.

Khoảng mười phút sau, Thời Cẩn quay lại. Anh mượn hộp giữ nhiệt của khách sạn, mang canh gừng về phòng. Anh biết cô không thích gừng nên chỉ bỏ một ít vào.

Anh nói: “Để anh bón cho em.”

Khương Cửu Sênh đồng ý, có lẽ bất kể anh nói gì, cô đều sẽ thuận theo thôi.

Thời Cẩn cười khẽ, đỡ cô dựa vào đầu giường, nếm thử nhiệt độ của canh gừng rồi mới bón cho cô.

“Không giống canh gừng trợ lý hay nấu cho em.” Cô nếm thử, vành mắt cong cong, “Ngon thật.”

Anh rút một tờ khăn giấy, lau mồ hôi trên trán cô: “Anh có thêm táo đỏ và long nhãn, cả một ít mật ong nữa.”

Bác sĩ Thời nhà cô thật đảm đang mà.

“Ngọt không?” Anh hỏi.

“Ngọt.”

Cô gật đầu, cầm lấy thìa rồi múc một thìa đưa đến bên miệng anh: “Anh nếm thử đi.”

Anh nhìn cô, ánh đèn phản chiếu bóng cô in vào đáy mắt anh rất rõ.

Thấy anh mãi không chịu uống, cô lại đưa thìa lại gần hơn.

Anh đột nhiên nắm tay cô.

“Sao vậy anh?”

Anh khẽ đẩy thìa về phía miệng cô. Cô bất đắc dĩ há miệng uống hết.

Đợi cô uống xong, anh đặt bình giữ nhiệt xuống hỏi: “Sênh Sênh, anh muốn hôn em có được không?”

Cô gật đầu, giơ tay ôm lấy cổ anh.

Sau đó Thời Cẩn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên khóe môi cô.

Có mùi vị hòa lẫn giữa đường đỏ và mật ong, vô cùng ngọt ngào.

Anh kiên nhẫn hôn môi cô, sau đó từ từ vươn lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng. Ai ngờ không nhịn được nữa, tay anh ôm ghì lấy eo cô, chuyển chiếc hôn phơn phớt thành nụ hôn quấn quýt. Anh không cho cô thời gian thở dốc, môi lưỡi dây dưa liên tục, triền miên đến tận cùng.

Một nụ hôn vừa vội vàng vừa mãnh liệt, chẳng dịu dàng chút nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN