Thời Gian Không Nghe Lời
Chương 79
Nha Trang, 24/12/19
Editor: Xiao He
——————
Thông báo thông báo!!!!!
Đây là biểu cảm của editor khi edit xong chương này
Lần này Úy Minh Hải thắt cho Thời Quang ba bím tóc lỏng lẻo, hình dạng khác nhau, cách thắt tóc vô cùng chuyên nghiệp tựa như được làm ra từ bàn tay nhà tạo mẫu tóc.
Thắt tóc xong, Úy Minh Hải chụp một tấm hình, đưa di động cho cô xem: “Sao nào?”
Thời Quang kinh ngạc: “Sao tay ba có thể khéo léo như vậy?”
Úy Minh Hải cất lược và dây cột tóc lại trong ngăn bàn, “Di truyền từ bà nội con đó.”
Trước đây ông có hỏi thư ký Trần, ngoại trừ biết kiếm ra thì ông còn biết làm gì nữa?
Thật ra không phải ông không thể làm, chỉ là không có thời gian, lại không có mong muốn tìm hiểu.
Thời Quang nhìn đi nhìn lại tấm hình, sau đó gửi qua bên mình.
Úy Minh Hải nhìn thời gian, hỏi cô lát nữa đi đâu.
Thời Quang còn đang nhìn ảnh chụp: “Ba bận sao?”
“Ừ, ra ngoài một chuyến, có hẹn với một người.” Úy Minh Hải tắt máy tính, bỏ đồ quan trọng trong két sắt, cầm áo khoác lên chuẩn bị ra ngoài.
Thời Quang cũng có công chuyện, cô muốn về nhà thu dọn đồ đạc, trưa nay Thời Cảnh Nham có gọi điện cho cô, nói cô đem một vài vật dụng cần thiết của anh bỏ vào vali của cô luôn.
Bây giờ cô không thể chờ đợi được mà dọn dẹp hành lý, đem đến chung cư.
Cô đưa di động cho Úy Minh Hải, “Con về nhà ông nội đây.”
Úy Minh Hải hỏi cô đi gì tới đây, Thời Quang: “Thời Yến Lãng đưa con tới.”
Úy Minh Hải gọi điện cho thư ký, nói thư ký chuẩn bị một chiếc xe dưới lầu, sau đó nói với Thời Quang: “Ba không thể đưa con qua đó được.”
Thời Quang lắc đầu, “Không cần đâu, ba cứ bận việc của mình đi.”
Nói đến Thời Yến Lãng, xém chút nữa thì cô quên mất chuyện quan trọng ấy, “Ba, cái dự án kia…”
Còn chưa nói xong, Úy Minh Hải liền nói: “Ngày mai sẽ có người liên hệ với cậu ta.”
Thời Quang cười yếu ớt, “Cám ơn ba.” Sau đó ôm cánh tay ông, cùng nhau rời đi.
Bước vào thang máy, Úy Minh Hải mới lên án cô, nhưng cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, nói cô ác độc, cả quà tặng kèm cũng không cho ông.
Thời Quang: “Không phải con tặng quà cho ba rồi sao, chậu hoa nhỏ đấy, con tự mình mua nha.”
Úy Minh Hải: “Đó là dùng để nhờ vả ba.”
Thời Quang bật cười, thật ra không phải cô không mua quà cho ông, lúc đầu định nhờ chuyển phát nhanh mấy ngày nữa đưa cho ông, tạo một bất ngờ nhỏ, nhưng không ngờ ông để ý như vậy, cô liền không làm những hành động thừa thãi kia nữa.
Lấy ba lô xuống mở ra, cô cầm ra một hộp quà tinh xảo, “Sao con có thể độc ác như vậy, dù gì cũng là con gái ba, không thể nào quên được.”
Úy Minh Hải: “Cài áo sao?”
Thời Quang gật đầu, “Ba nhìn thử có thích hay không.” Cô nói, “Khi con nhìn thấy thứ này liền nghĩ rằng mẹ cũng sẽ thích, nên thay mẹ mua cho ba.”
Nói xong, cô đưa hộp cho ông, “Đảm bảo với ba, đây là cùng một bộ với cài áo của mẹ, đồ cặp đó nha.”
Úy Minh Hải nhìn cái cài áo kia, rất lâu cũng không nói gì, thang máy đã đi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Ra khỏi thang máy, ông đưa cài áo cho Thời Quang, “Giúp ba đeo đi.”
Thời Quang: “Ba muốn mang bây giờ sao?”
“Ừ.” Ông gỡ cài áo trên áo xuống.
Thời Quang lựa một cái cài áo phù hợp với phong cách những cái áo sơ mi bình thường ông hay mặc.
Sau khi đeo xong, Úy Minh Hải cất cài áo cũ kia vào trong túi áo khoác của nơi, nơi mà không ai có thể thấy được.
Hai người tách ra từ bãi đỗ xe, Úy Minh Hải gọi điện cho Úy Lam, hỏi cô đang ở đâu.
Úy Lam mới từ văn phòng luật đi ra, chuẩn bị qua bên AIO, cô hỏi Úy Minh Hải: “Chú có chuyện gì vậy?”
Úy Minh Hải: “Bây giờ chú qua AIO.”
Trong khoảng thời gian nhất thời Úy Lam không thể hiểu được hành động này của chú út, cô đã hỏi nhưng chú ấy lại không muốn nói, vậy chỉ có thể là không muốn nói qua điện thoại.
“Được ạ, nửa tiếng nữa con tới.”
Úy Lam cũng không ngờ được, Úy Minh Hải tới là để đòi người, trực tiếp đòi Đường Mật về.
“Con mới ký kết với một thực tập sinh, tên là Đường Mật, hủy hợp đồng với con bé đi, đó là bạn thân của Đào Đào.”
Úy Minh Hải nói như vậy, không hề uyển chuyển, cũng không hề ngại ngùng, không cho kịp trở tay, khóe miệng đang tươi cười cũng cứng đờ.
Lúc trước cô ký với Đường Mật, chỉ nghĩ cho dù là Thời Cảnh Nham, hay là chú út, cũng sẽ không vì một chút chuyện nhỏ này mà tự hành hạ bản thân đến đòi người với cô.
Hành vi nuông chiều con cái này, cho dù là của người khác, cũng vô cùng… không có khả năng.
Chí ít chú út cũng sẽ không làm như thế, đây là những hiểu biết trước đây của cô.
Hết lần này đến lần khác chú út đều khiến cô bất ngờ, còn thể hiện như đó là điều đương nhiên.
Chú ấy luôn công tư rõ ràng, đối xử với người nhà rất tốt, không thể chê trách, nhưng cũng chỉ giới hạn trong nhà.
Trước đây chú út đưa AIO cho cô, mọi người trong nhà không phải là không có ý kiến, không biết ám chỉ biết bao nhiêu lần, nói gì mà đi lập nghiệp, mở công ty gì chứ.
Chú út cũng không nói gì, chỉ ủng hộ tài chính cho cô.
Sau này khi AIO muốn tiến quân vào thị trường quốc tế, cả một quá trình với nguồn vốn đều không ổn định, cô có đi tìm chú út xin bỏ thêm vốn vào, nhưng lại bị từ chối.
Đây là lần đầu tiên cô mở miệng xin trợ giúp từ chú ấy, trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy.
Nếu như trước đây chú ấy đồng ý góp vốn cho cô, như vậy cô sẽ không tìm Thời Cảnh Nham, cũng sẽ không ở trong tình trạng bị động như bây giờ.
Cô vẫn nghĩ chú út sẽ công tư phân minh đến cùng, cho nên cô mới không e dè mà chèn ép công ty của Thời Quang một cách triệt để.
Dù gì cũng là kế sinh nhai, đều là chuyện hệ trọng, trước giờ chú út làm kinh doanh là như vậy, không bao giờ quan tâm tới tình cảm.
Có thể bây giờ chú út chỉ đang thử cô mà thôi.
Nấu trà xong, Úy Lam rót một li đưa qua cho Úy Minh Hải, “Chú nếm thử trà này xem, bạn con mang từ dưới quê lên, đồ nhà làm, cũng không tệ.”
Cô ngồi xuống đối diện Úy Minh Hải, nhắc đến Đường Mật, “Con đồng ý, nếu em ấy muốn đồng nghiệp, vậy thì đưa thôi, không có gì cả.”
Cô đáp ứng rất thoải mái, nhưng trong lòng lại như bị người khác chặn lại.
Ngay lập tức, cô lại cười, uyển chuyển nói: “Có phải em ấy coi trọng đội thiết kế của con không?”
Ý là, có phải Thời Quang muốn đội thiết kế của con, có phải chú cũng sẽ thay em ấy lấy về không?
“Nếu con bé cố tình gây sự, chú cũng sẽ không để yên vậy đâu.” Úy Minh Hải uống một hớp trà, thấm vào tim gan.
Úy Lam cười cười, không nói gì.
Ý ngầm của chú ấy là, Thời Quang lấy Đường Mật từ trong tay cô về, hoàn toàn không phải là cố ý gây sự.
Nội tâm cảm thấy vô cùng mất mát.
Cô nhấp một ngụm trà, rõ ràng có thể ngửi thấy mùi thơm dịu dàng, nhưng khi vào trong miệng, lại chỉ cảm thấy chát chúa.
Từ AIO đi ra, Úy Minh Hải liền nhắn tin cho Thời Quang, [Đã đem người về cho con.]
Thời Quang quên cả phản ứng, cô không nghĩ rằng ông sẽ giải quyết mọi chuyện nhanh như vậy, cô nhắn hai cái icon [(dog)(dog)], để điện thoại xuống, cô tiếp tục thu dọn quần áo.
Thời Quang đang ở trong phòng của Thời Cảnh Nham, xếp áo ngủ và một số quần áo thường ngày, cô lấy thêm mấy cái áo sơ mi.
Sau đó lại sắp xếp đồ của cô vào, chuẩn bị vừa đủ một vali đồ.
Cô quyết định tối nay liền dọn qua chung cư, cô ở trước một đêm, ngày mai Thời Cảnh Nham sẽ qua, nếu hai người dọn đi cùng lúc, nói không chừng ông bà nội sẽ nghi ngờ.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Thời Quang kéo vali lên, để ở một bên, thông báo trước với Thời Cảnh Nham: [Tối nay anh về đưa em qua chung cư đi:) ]
Thời Cảnh Nham gọi điện thoại tới, “Không phải nói ngày mai sao?”
Thời Quang không nói gì, xoa xoa lỗ tai gấu bông lớn.
Trong điện thoại một mảnh yên tĩnh, Thời Cảnh Nham: “Xong việc anh sẽ về.”
“Vậy anh về sớm một chút.”
“Được rồi.”
Thời Quang không vội vã ngắt điện thoại, cũng không có gì muốn nói, chỉ muốn cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Thời Cảnh Nham hiểu được cô muốn gì, anh liền mở loa ngoài, để ở một bên, bắt đầu bận rộn.
Một lát sau, trong điện thoại vang lên, “Thời Cảnh Nham, em nhớ anh.”
“Anh biết.”
Khi còn bé mỗi ngày đều nhớ đến anh, là bởi vì không thể nhìn thấy anh, lúc ấy chỉ có ngồi ở trên xích đu chờ anh quay về, nhưng không phải ngày nào cũng đợi được.
Có hôm anh đã sớm quay trở về, nhưng cô lại không thể nhìn thấy.
Cũng có hôm, anh về thẳng nhà của mình.
Sau này đến Nam Kinh, mấy năm đều không thể nhìn thấy anh dù chỉ một lần.
Có rất nhiều lần, anh gọi điện cho cô, hỏi thăm tình hình học tập, lúc cô tắt điện thoại, đều muốn nói với anh một câu, anh, em nhớ anh.
Đã nhiều năm như vậy, câu nói kia cô vẫn chưa thể nào nói ra được.
Nhưng bây giờ, ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh, loại cảm giác nhớ thương này càng ngày càng nặng nề hơn.
Một khi người phụ nữ đã yêu rồi, rất dễ dàng đánh mất đi bản thân.
Cô kiềm chế suy nghĩ, “Đúng rồi, ba em qua chỗ Úy Lam kéo Đường Mật về rồi.”
Thời Cảnh Nham: “Hiệu suất làm việc không tồi, thưởng cho Úy tổng chưa?”
Thời Quang: “Tối nay lúc gọi điện cho ông ấy, em sẽ nói thêm năm phút.”
Thời Cảnh Nham: “…Lát nữa anh gửi tiền cho em, em gửi lại cho ông ấy, ông ấy lái xe tới AIO, đây là phí thanh lý của ông ấy.”
Thời Quang bật cười, “Không nói chuyện nữa, anh mau lên, em sốt ruột rồi.”
Quần áo của Thời Quang đa phần là đồ thu đông, còn hai bộ nữa là đủ rồi, nhanh chóng dọn gọn lại, sau đó qua bên bà nội tìm một chút vải vóc.
Thời Quang để gấu bông qua một bên, ngồi vào trước bàn học, bắt đầu bận bịu với bản thiết kế.
Nào ngờ Thời Cảnh Nham thật sự chuyển tiền cho cô, 200 đồng.
Cô không gửi hết cho Úy Minh Hải, cố tình giữ lại 100.
Đang bận rộn, Đường Mật lại nhắn tin cho cô, kích động không thôi, nói đã nhận được thông báo của bên nhân sự AIO, ngày mai không cần đi huấn luyện nữa, bên phía phụ huynh cô ấy, cũng chưa thông báo, nên không biết.
Úy Lam đều đã đáp ứng với Úy Minh Hải sẽ trả người lại cho Thời Quang, một số chuyện sau đó, cũng xử lý rất ổn thỏa.
Úy Minh Hải nhận được tiền mà Thời Quang gửi qua, nhắn thêm vài câu: [Điểm này con phải học tập Úy Lam, thoải mái chấp nhận mọi chuyện, liền khiến người khác đánh giá con tốt hơn. Mặc kệ trong lòng con có thoải mái hay không, đều phải đáp ứng, để lại ấn tượng tốt cho đối phương. Lần sau bên phía công ty luật của Úy Lam có chuyện gì, ba cũng sẽ giúp con bé tới khi nó vừa lòng mới thôi. Đây là nợ ân tình, cho dù đó là đối thủ cạnh tranh của con.]
Thời Quang: [Con hiểu rồi.]
Cô nói: [Úy Lam mời con đi xem buổi trình diễn thời trang của AIO tại Thượng Hải vào ngày 20 tháng 4, con cũng cho chị ấy mặt mũi rồi:) ]
Úy Minh Hải: [Con bé là muốn con cảm thấy tự ti, đến lúc con nhìn thấy buổi diễn ấy rồi, nhất định sẽ cảm thấy sa sút một khoảng thời gian, thế nhưng như vậy cũng sẽ hiểu rõ đối thủ cạnh tranh hơn một chút, không thiệt thòi.]
Đường Mật lại nhắn tin chen vào, [Ngày mai mình sẽ tới công ty mới xem xét, làm vệ sinh, nghe nói Thời Yến Lãng là hàng xóm của chúng ta, phải không?:)]
Thời Quang: [Ừ.]
Đường Mật: [Sắp tới cậu cứ tập trung làm thiết kế của cậu đi, mọi chuyện còn lại để mình lo.]
Thời Quang: [Vậy đành phải khiến Phó Giám Đốc Đường vất vả rồi.]
Đường Mật phải đảm nhận nhiều chức vụ một lúc, Phó Tổng Giám Đốc, trợ lý của Giám Đốc, kiêm bộ phận quản lý hành chính, kiêm tiếp tân, còn kiêm cả là nhân viên quét dọn.
Thời Quang bận rộn hơn một tiếng, đi xuống dưới lầu tìm ông bà nội, thông báo với bọn họ một tiếng, tối nay cô muốn về “trường học” ở, lý do là: Muốn thành lập công ty, bạn cùng phòng cũng tới rồi, tập trung lại thương lượng một chút.
Ông bà nội ủng hộ cô, còn nói: Không đủ tiền thì cứ nói anh con.
Thời Quang cười: “Lúc con làm xong bản kế hoạch sẽ tìm đến anh ấy.”
Đang nói chuyện, Thời Cảnh Nham trở về.
Anh không lấy áo khoác trong xe ra, đi thẳng vào trong nhà, bộ dáng trông rất vội vàng.
Bà nội hỏi: “Sao hôm nay con về sớm vậy?”
Trực giác của Thời Quang nói cho cô biết, chắc chắn anh sẽ nói đi công tác, nếu không sẽ không trở về sớm như vậy, lúc nãy còn nói xong việc sẽ đưa về chung cư.
Quả nhiên Thời Cảnh Nham nói: “Tối nay có chuyến bay qua Mỹ, con trở về lấy hành lý.”
Bà nội: “Bây giờ đang cuối tuần, bên kia không nghỉ ngơi sao?”
Thời Cảnh Nham: “Ở bên kia vẫn là thứ sáu, con đi ký một cái hợp đồng, không ảnh hưởng lắm.”
Bà nội gật đầu, “Đi khoảng bao lâu?”
Thời Cảnh Nham: “Tầm một tuần.”
Bà nội cũng không hỏi nhiều, sau đó nói chuyện với Thời Quang, “Tối nay Đào Đào muốn về trường học, vốn định nói con đưa con bé qua đó, giờ đành nói tài xế sau khi ăn cơm xong chở qua vậy.”
Thời Cảnh Nham: “Con còn kịp.”
Nhìn về phía Thời Quang: “Bây giờ anh đưa em qua trường.”
Ra hiệu cho cô: “Nhanh đi thu dọn đồ đạc đi.”
Cứ vội vội vàng vàng như vậy, Thời Cảnh Nham và Thời Quang cùng nhau rời khỏi biệt thự.
Thời Quang hỏi anh: “Anh phải đi công tác ở New York à?”
Thời Cảnh Nham nhìn cô: “Không phải, đi công tác ở chung cư.”
Thời Quang: “…”
Bỗng nhiên cô hiểu ra, nằm sấp cười trong ngực anh.
“Kỹ thuật diễn của anh xuất sắc thật đấy, em cũng bị anh lừa.”
Thời Cảnh Nham không nói gì, ôm cô trong ngực.
Lúc chiều, cô nói nhớ anh, điều duy nhất anh có thể làm chính là khiến cho cơ thể và tâm lý của cô có cảm giác an toàn nhiều nhất có thể.
Để cô biết rằng, đối với anh cô là duy nhất.
Tới chung cư, sắc trời tối xuống, đèn đường sáng lên.
Căn hộ vô cùng ấm áp, không khác trong trí tưởng tượng của cô là mấy, đồ dùng trong nhà cũng là phong cách cô thích.
Đôi dép lê tình nhân.
Cô có nhà.
Là nhà của cô và Thời Cảnh Nham
Thời Quang giúp Thời Cảnh Nham đưa đồ lên trên lầu, bây giờ cũng không cần phải lén lút nữa, có thể quang minh chính đại ở chung một phòng ngủ với anh, gối chung một cái gối.
Muốn hôn liền hôn, có thể hôn đến khi trời tối luôn cũng được.
“Để anh dọn đồ cho, em đi ngắm cảnh đi.” Thời Cảnh Nham cầm lấy túi hành lý nhỏ trong tay cô.
Đây là lần đầu tiên cô ở một nơi cao như vậy, kéo màn cửa sổ ra, trăng sáng sao thưa, cả thành phố Bắc Kinh ngập trong ánh đèn thu hết vào tầm mắt cô.
Ánh đèn làm nổi bật nội thất bên trong căn nhà thêm phần xa hoa lộng lẫy hơn, khiến cho mắt người nhìn long lanh.
Nhìn một lát, cô quay người xem thử Thời Cảnh Nham đang làm gì.
Khung cảnh bên ngoài nhẹ nhàng, bên trong phòng lại ấm cúng.
Ánh đèn điện nhu hòa, bóng lưng mạnh mẽ tiêu sái của anh, đang lấy từng con búp bê trong vali đồ của cô để trên tủ đầu giường.
Cảnh đêm dù có đẹp đến mấy cũng không thể sánh được với người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này.
Kéo màn cửa lên, Thời Quang đi dạo trong nhà một vòng, phòng nào cũng nhìn một chút.
Thời Cảnh Nham cố ý để lại một phòng làm việc cho cô, đồ đạc bên trong đều đã có đủ cả.
Đồ dùng trong phòng bếp dưới lầu đều có đủ cả.
Trong phòng khách, các loại cây xanh trong chậu đều đúng với ý cô.
Hai người vô cùng ăn ý, ai cũng bận rộn việc của mình, không ai nhắc tới việc ăn cơm cả, sau đó Thời Quang nói có chút mệt mỏi, cầm quần áo đi tắm rửa.
Lúc cô đi ra khỏi phòng tắm, thì lại không nhìn thấy Thời Cảnh Nham trong phòng ngủ.
Cô cũng không đi tìm anh, tắt đèn phòng ngủ, lại mở rèm cửa sổ ra.
Nhà nhà thắp đèn, bây giờ cô cũng là một trong bọn họ.
Cô nhớ Thời Cảnh Nham từng nói một câu với cô, sau này anh đi đâu, em liền đi tới đó, anh sẽ không bao giờ để em không có nhà mà đi.
Trong lúc thất thần, cô lại bị ôm trong lồng ngực.
Thời Quang quay đầu nhìn Thời Cảnh Nham, anh đã tắm rửa xong, qua ánh đèn lờ mờ bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt anh càng gợi cảm mê người.
“Anh xong việc chưa?” Thanh âm của cô chút khàn khàn, chính cô cũng cảm thấy sự quyến rũ trong đó.
“Ngày mai là thứ bảy, không phải tới công ty.”
Bây giờ Thời Quang vui sướng hiểu được ý nghĩa trong lời anh, chưa xong việc, nhưng ngày mai sẽ nghỉ ngơi, chút công việc còn lại có thể mai làm tiếp.
Thời Cảnh Nham ôm chặt cô từ phía sau, hôn lấy lỗ tai cô.
Thời Quang dựa trong ngực anh, bị anh ôm như vậy, cô cảm giác như được cả thế giới ôm lấy mình.
Thời Cảnh Nham ghé sát vào một bên mặt của cô, bắt đầu hôn khóe môi, cô không nói chuyện, hưởng thụ không gian yên tĩnh này, cảm thụ được sự kiềm nén của anh, ẩn nhẫn, lại ngập tràn yêu thương.
Hô hấp của Thời Cảnh Nham bắt đầu gấp rút, xoay người cô lại, hơi thở hai người dây dưa, cô ngửa đầu, nụ hôn của anh vừa vặn rơi xuống.
Hai người thay nhau mút lấy đôi môi đối phương, một chút ôn nhu ban đầu đều biến thành kịch liệt mạnh mẽ.
Lúc đang hôn hai người cũng không quên di chuyển về phía giường, Thời Cảnh Nham thuận thế hôn xuống cổ cô.
Thời Quang vẫn còn lưu lại một chút lý trí, “Chưa kéo rèm cửa lại.”
Thời Cảnh Nham dời môi: “Không cần, rèm cửa chỉ để cản ánh sáng, bên ngoài không thể thấy được bên trong.”
Lại tiếp tục hôn.
Hai tay Thời Quang để bên hông anh, vuốt ve bụng dưới, lúc trước khi sờ anh còn cách một lớp vải sơ mi, bây giờ thì không còn nữa rồi.
Cô bị hôn đến choáng váng đầu óc, cuối cùng cô cũng không biết sao mình lại nằm trên giường rồi, cảm giác bây giờ giống như phiêu du trên đại dương bao la, sóng nước dập dìu, cô không thể nắm bắt được bất kỳ thứ gì.
Mấy lần thân mật trước đây, chỉ cần nằm dưới anh cô liền không tránh khỏi động tình, nói gì tới hiện tại, anh kiên nhẫn như vậy, ngón tay thon dài hơi lạnh, đôi môi mềm mại dịu dàng, mang tới một cảm giác sung sướng cực hạn cho cô.
Lúc động tình thanh âm cô từ khóe miệng tràn ra, mỗi một âm thanh đều như khắc sâu vào tim anh.
Thời Cảnh Nham xém chút nữa không thể khống chế tốt bản thân, anh bắt đầu từ cơ thể cô, ôm cô trong khuỷu tay, chặn môi cô lại, nuốt hết mọi âm thanh nũng nịu của cô.
Thời Quang vòng lấy cổ anh, cảm giác mình đã bắt được một thanh gỗ đang trôi lềnh bềnh.
Lúc cô cảm giác như sắp lên tận tầng mây, tay Thời Cảnh Nham lại đột nhiên rời đi.
Thời Quang cảm thấy cả người trống rỗng, không khỏi chui vào lồng ngực anh.
Ngay lúc cô vội vàng không kịp chuẩn bị, trong cơ thể cô nhanh chóng liền bị anh lấp đầy.
Thời Quang dùng sức cắn môi anh, trong ngực anh, lại còn trong thân thể anh, cô không còn cảm nhận thấy đau đớn nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!