Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ - Chương 56: Cường Giả Tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ


Chương 56: Cường Giả Tâm


[…Thiên phú không quan trọng, chỉ cần có cường giả tâm, đều có thể trở thành cường giả….]

________

Lam Nguyệt thu hồi tâm tình tĩnh tâm tu luyện.

Đến sáng nàng mới rời đi Hàn Nguyệt Điện.

Vừa ra ngoài, nàng liền nghe tiếng Lục Y gõ cửa:

“Tiểu thư, người đã tỉnh?”

“Ừ”

Lam Nguyệt ứng một tiếng, ngồi trên giường.

Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng vì tu luyện lí do, tinh thần của nàng không có chỗ nào bất ổn, ngược lại thoải mái, tỉnh táo hơn trước nhiều.

Lục Y đẩy cửa bước vào, trên tay ôm một chậu nước. Nàng bước tới, đặt trên bàn.

“Tiểu thư rửa mặt trước, lát nữa sẽ dọn bữa sáng”

“Khi nào cũng yến bắt đầu?”

Lam Nguyệt tùy ý hỏi.

Lục Y nghĩ nghĩ, sau đó cẩn thận nói:

“Là giờ Dậu, trước đó một canh giờ sẽ xuất phát”

“Ừ”

Lam Nguyệt không hỏi nữa, rửa mặt xong liền thay y phục ra ngoài.

“Tiểu thư, bữa sáng của người..?”

Lục Y thấy Lam Nguyệt rời đi, kêu một tiếng.

Lam Nguyệt cũng không quay đầu, chỉ để lại một câu:

“Em dùng đi, ta ra ngoài một chút, ta sẽ về trước lúc xuất phát”

Lục Y nhìn đồ ăn trên tay, mấy ngày này thức ăn đem đến đã không tệ như trước, mặc dù không phải sơn hào mỹ vị, nhưng không phải cơm thừa canh cặn như trước.

Mà tất cả điều này đều nhờ tiểu thư cả.

Lục Y nghĩ nghĩ, đem thức ăn đưa cho bọn nha hoàn, sau đó trở về luyện võ.

Dạo này tiểu thư có vẻ bận rộn, thường xuyên ra ngoài, hẳn là đang làm gì đó.

Nàng cần chăm chỉ hơn nữa, nếu không sẽ vô dụng, mà tiểu thư từng nói, nàng không cần kẻ vô dụng.

Mà Lục Y nàng, sẽ không là người vô dụng!

_____

Lam Nguyệt vừa rời khỏi Phượng phủ, liền ra khỏi thành, nàng cưỡi ngựa đi đến một trang viên ngoại thành.

Nơi này nàng vừa mua lúc trở về, khá vắng vẻ, giá rất tốt, phù hợp ẩn nấp bồi dưỡng thế lực.

Bên ngoài nàng bày một kết giới, người bên ngoài tuyệt đối không phát hiện.

Lam Nguyệt xuống ngựa, bước vào.

Bên trong vang lên tiếng đếm thanh cùng quyền cước vũ khí va chạm.

Người bên trong nhìn thấy Lam Nguyệt đều dừng lại động tác, cung kính hô:

“Chủ tử”

Lam Nguyệt khẽ gật đầu, phất tay ý bảo bọn họ tiếp tục.

Mấy ngày này nàng thường xuyên ra ngoài chính là bồi dưỡng thế lực của mình.

Bọn họ đều là những nô lệ không địa vị hoặc khất cái trong thành.

Lúc tụ tập, cũng có đến vài trăm người, nhưng qua ba lần sàng lọc, người có ý chí kiên định cũng chỉ còn lại chưa đến một trăm người.

Những người này sẽ khởi đầu của nàng. Cái nàng cần không phải thiên tư tốt, cũng không phải tu vi cao, cái nàng cần là người có ý chí, có tâm của cường giả, có tham vọng cường giả!

Thiên phú không quan trọng, chỉ cần có cường giả tâm, đều có thể trở thành cường giả.

“Diệp Tu”

Lam Nguyệt gọi một cái tên, người đang chỉ huy quay người đáp một tiếng, bàn giao người bên cạnh liền đi theo nàng vào phòng.

Diệp Tu tuổi không lớn, vừa mười sáu, thiếu niên mặt mũi thanh tú, mày kiếm mắt sao, lớn lên chắc chắn là một nam tử tuấn lãng phi phàm.

Hắn tính cách ôn hoà trầm ổn nhưng khá lạnh nhạt. Nàng tìm thấy hắn trong đám nô lệ bán trong thành. Hắn thân phận nàng không biết, nàng cũng từng hỏi, nhưng hắn trầm mặc không nói, nàng cũng không quản, chỉ cần biết sau này hắn đi theo nàng là người của nàng là được. Diệp Tu, cái tên này cũng là nàng đặt cho hắn. Hắn nói tên hắn không có, nhưng theo nàng thấy, hắn là không muốn nhắc đến.

Diệp Tu theo Lam Nguyệt bước vào, nàng ngồi trên ghế, hắn bình tĩnh đứng bên cạnh.

“Chủ tử, ngài có gì phân phó?”

Lam Nguyệt đem mũ trùm lấy xuống, lộ ra dung nhan tinh xảo. Lam Nguyệt nhàn nhạt nói:

“Ừ, các ngươi tiến hành huấn luyện như thế nào rồi?”

“Vẫn bình thường, tiến độ rất thuận lợi”

Diệp Tu kính cẩn trả lời.

“Ừ, Lần trước đưa các ngươi nghiệm linh châu, mọi người đều kiểm tra toàn bộ chưa?”

“Bẩm chủ tử, đã kiểm tra toàn bộ, toàn bộ đều có thể tu luyện linh lực, có gần một nửa thiên phú khá tốt, cũng có 5 người thiên phú cao, tu vi cũng khá cao”

“Ừ, ngươi lấy 5 người là đội trưởng phân ra, sau đó tiếp tục huấn luyện”

“Dạ”

Lam Nguyệt phân phó xong, im lặng một lát, sau đó mới mở miệng:

“Bây giờ ta không thể ở lại quá lâu, ngươi cứ dựa theo thường lệ làm việc”

Diệp Tu ứng một tiếng, Lam Nguyệt gật gật đầu, đi ra ngoài.

Người bên ngoài đang hăng say luyện tập, Lam Nguyệt tiến đến cũng không dừng lại, tựa hồ càng hăng hái hơn.

“Dừng”

Thiếu nữ đang đếm hô một tiếng, người trong sân dừng lại, thiếu nữ kia chạy đến trước mặt Lam Nguyệt cười hì hì kêu một tiếng:

“Chủ tử”

Thiếu nữ này gọi Linh Lan, cũng là tên nàng đặt, thiếu nữ này từ nhỏ đã lưu lạc khắp nơi ăn xin, cũng không biết bản thân nàng tên gọi là gì, năm nay cũng chỉ mười lăm tuổi, dung nhan cũng không vì nàng cuộc sống khó khăn mà xấu xí, ngược lại thủy linh xinh đẹp, đáng yêu vô cùng. Tính cách cũng vô cùng tinh nghịch.

Lam Nguyệt “Ừ” một tiếng, nhìn đám người bên dưới.

Nhóm người bên dưới kích động nhìn Lam Nguyệt, ánh mắt tràn ngập sùng bái. Mặc dù thiếu nữ này tuổi so bọn họ không lớn, nhưng nàng tính cách, nàng khí thế đều xa xa khiến bọn họ kính ngưỡng.

Bọn họ sống khuất nhục bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên có người nói với bọn họ, thiên phú tu luyện không quan trọng, thân phận không quan hệ, bọn họ có thể không kích động sao?

Những năm qua, bọn họ không vì thân phận thấp kém cũng vì thiên phú chẳng ra sao, khắp nơi bị xem thường, tùy người chà đạp. Đến lúc bọn họ tuyệt vọng nhất, nàng xuất hiện, giống như quang minh thần nữ, cho bọn họ ánh sáng, đem bọn họ rời đi thế giới hắc ám kia.

Lam Nguyệt quét mắt nhìn những gương mặt non nớt bên dưới, thanh âm nhàn nhạt cất lên:

“Tốt, tất cả nghe cho rõ, các ngươi rõ ràng, chúng ta tu luyện so người khác chậm, chúng ta phải nổ lực gấp trăm lần người bình thường, trong một tháng tới, tất cả nhập môn cấp đều phải đạt đến Sơ Linh Cảnh, các cấp phía trên ít nhất phải lên nhất cấp, các ngươi làm được sao?”

Mọi người bên dưới hơi sững sờ, một tháng, đều phải là Sơ Linh Cảnh trở lên cấp bậc, này___

Nhìn người bên dưới sững sờ, ánh mắt Lam Nguyệt chợt sắc bén.

“Như thế nào? Không tin tưởng bản thân? Tham vọng cường giả của các ngươi chỉ như vậy?”

Thanh âm nàng hoàn toàn bình tĩnh, không rõ tâm tình, nhưng người bên dưới chợt giật mình, như bị dội một ráo nước lạnh.

Đúng vậy! Bọn họ có tham vọng, tham vọng cường đại, tham vọng bước lên đỉnh cao của đại lục, thậm chí xa hơn nữa! Một tháng leo đến Sơ Linh Cảnh, bọn họ hoàn toàn có thể! Không thể cũng phải làm cho có thể.

Một người đứng đầu kêu lên:

“Chủ tử! Chúng ta có thể! Chúng ta sẽ làm được!”

“Đúng!”

“Đúng vậy. Chúng ta có thể! “

“…”

Những người khác nhanh chóng ứng thanh, thanh âm kiên định vang vọng khắp trang viên.

Lam Nguyệt rất hài lòng, hài tử dễ bảo, hắc, nàng thực thông minh a.

“Tiểu Lam”

Lam Nguyệt gọi một tiếng, trên vai nàng đột nhiên xuất hiện một con chim xanh biếc, đám người hiếu kì nhìn lại.

Là ma thú sao? Chẳng lẽ là khế ước thú của chủ tử?

Này______

Cũng quá nhỏ đi.

“Chủ nhân, người cuối cùng cũng cho ta ra ngoài! Líu lo”

Tiểu Lam vừa ra ngoài liền trực tiếp kêu lên.

Đám người xung quanh một mặt ngốc trệ, chỉ có Diệp Tu có vẻ bình ổn chút, nhưng gương mặt vẫn có kinh ngạc.

“Chủ…chủ.. tử, nó..nó nói chuyện??”

Linh Lan lắp bắp chỉ vào Tiểu Lam, thật lâu mới thốt lên một câu.

Đám người xung quanh cũng hoàn hồn, nó___ nói – chuyện???

Chẳng phải Ma thú không thể nói sao?? Chẳng phải chỉ có chủ nhân mới nghe được nó ý nghĩ sao?? Đây là ma thú gì?? Tại sao bọn họ đều nghe nó nói???

“Ừ”

Lam Nguyệt cũng không giải thích, nhưng trong lòng lại nghĩ, xem ra cần tìm thư tịch cho bọn họ a, thực quá thiếu kiến thức rồi.

Diệp Tu trầm mặc một chút, sau đó mới ôn hoà nói:

“Chỉ có Linh thú mới có thể miệng phun nhân ngôn”

Lam Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, có chút kinh ngạc, tiểu tử này hiểu biết cũng không ít, xem ra hắn thân phận trước kia cũng không nhỏ.

Ít nhất tại Đông Nhạc không quá nhiều người biết đến Linh thú. Tỉ như Tướng quân phủ, thế gia to lớn như vậy đều không biết.

Có lẽ cũng chỉ hoàng tộc lão hoàng đế mới biết đi.

Đám người càng ngốc hơn, Linh thú? Bọn họ chỉ từng nghe đến Ma thú lần đầu nghe đến Linh thú? Đây là một loại ma thú sao??

“Diệp Tu, Linh thú là cái gì?”

Linh Lan đứng cạnh Diệp Tu, nghiêng đầu hỏi hắn, gương mặt biểu tình càng mờ mịt, nhìn nhiều đáng yêu.

Diệp Tu nhìn nàng một chút, thanh âm như cũ ôn hoà vang lên:

“Là cấp bậc cao hơn Ma thú, rất mạnh”

Rất mạnh!

Đám người nghe đến đây, không khỏi sống lưng thẳng tắp.

Chủ tử của bọn họ quả nhiên không phải người thường, cấp bậc biến thái như vậy đều phụng nàng làm chủ!

Sùng bái!

Đi theo chủ tử có thịt ăn!!

“Tiểu Lam sẽ ở lại luyện tập với các ngươi”

Tiểu Lam: “…” Chủ nhân, đám sâu kiến này là cái gì???

Đám người: “…” Chủ tử, người đang đùa, có đúng không??

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN