Hạ Kim Ngưu - Mối Bi Kịch Thảm Thương
Chương 2 : Ồ lại là một nam nhân đẹp trai nữa nha
Bảng thông báo…
Nhìn nhìn, một đám người bu quanh. Rất phiền phức nếu chui vào đó để chỉ nhìn thấy tên và lớp của mình…haizzz
Hạ Kim Ngưu nhìn nghĩ cũng thấy mệt. Nàng nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay của mình, 06:20 sáng. Ừm vẫn còn sớm để vào học, Thôi thì đi dạo quanh trường tham quan cũng được…
Nghĩ là làm, nàng quay người, bước chân về nơi khác, rời xa bảng thông báo
Dọc đường đi, Hạ Kim Ngưu nhìn thấy rất nhiều điều hay… ngôi trường này, nàng ít nhất đã học được một năm, có vẻ không phải là điều xa lạ cho lắm đối với bản thân nàng… cái điều mà làm cho hay ở đây đó chính là trước mắt nàng có một cô bé đang leo cây.
Dấp dáng có vẻ là người nho nhỏ, buồn cười ở chỗ là cái kiểu leo trèo nó rất khác với người thường… Ừm có thể so sánh là giống với con khỉ
Khỉ leo trèo cây, không phải nàng không từng thấy qua. Nhưng thấy người bắt chước khỉ leo cây, thì có vẻ hơi ngộ…
Chưa hết, cô bé liền kêu một tiếng
” Có ai không, làm ơn giúp tôi xuống…”
Mặc dù Hạ Kim Ngưu từ xa nhìn đến đến… nhưng có thể nghe rõ âm thanh mà cô bé kêu. Nàng đứng đây cũng đã được tầm mười phút. Kể từ lúc cô bé này bắt đầu trèo cây
Lúc trèo lên, Hạ Kim Ngưu nhìn chỉ có thể bái phục, nhưng khi leo xuống thì lại không xuống được… đây cũng có thể là một trò giải trí cho Hạ Kim Ngưu trước khi vào học
Hạ Kim Ngưu rất rõ lòng không muốn giúp. Châm ngôn của nàng từ trước đến nay… không muốn mang ơn người khác và không muốn người khác mang ơn mình.
Đó có thể được coi là sự ích kỷ của bản thân Hạ Kim Ngưu. Nhưng Hạ Kim Ngưu cũng không có cảm thấy bản thân mình quá xấu hổ vì điều này.
Chắc có lẽ ở gần lâu năm với Diệp Thiên Yết cái tính mặt dài cũng lây qua…
Nghĩ một hồi thì lại nghĩ đến Diệp Thiên Yết.
Rõ ràng Hạ Kim Ngưu cũng không muốn nhắc đến cái tên này trong đầu của mình nữa…
Đau đầu lại nghe tiếp thêm một tiếng nói nữa phát ra
” Cô gái đằng kia, cô có nghe thấy tôi nói không ? “
Hạ Kim Ngưu nhìn lên thấy cô bé đó nhìn bản thân mình mà gọi… Hạ Kim Ngưu chỉ tay lên bản thân mình, tựa như là ý muốn đáp lại câu hỏi đằng kia
Cô bé liền rất nhanh vui vẻ vì đã có người đây rồi… sẽ rất khổ nếu như bị ai đó phát hiện, đặc biệt là đám con trai
Đời cũng không cho cô một cái chữ xui. Rất gặp may khi nhìn thấy một cô gái đằng xa kia
” Chính là cô đó, cô giúp tôi xuống được không… Tôi có hơi sợ về độ cao “
Hạ Kim Ngưu đi tới nghe xong liền ” Ồ ” một cách tỏ vẻ không ngạc nhiên cho lắm, gương mặt cũng biểu lộ rõ điều này
Hạ Kim Ngưu ngước mặt lên trên liền nhìn rõ cảnh xuân a. Giờ mới để ý đồng phục của trường mình là mặc váy. Ồ sẽ rất hào phóng nếu nam đi qua đây
” không nghĩ tới lại là loại trái dâu tây… “
Hạ Kim Ngưu vừa thốt lời ra thì cô bé trên kia ngượng chín đến đỏ mặt… Hạ Kim Ngưu đúng là mặt dày không biết bản thân mình xấu hổ mà còn nói ra.
Hạ Kim Ngưu cũng đâu có phải chỉ đối với điều này…nói tiếp
” làm sao đưa cô xuống… tôi cũng không đủ chiều cao để với tới cô “
Cô bé quên những gì mà lúc nãy Hạ Kim Ngưu nói ra. Điều mà cô bé cần quan tâm nhất bây giờ chính là làm sao để xuống, cần gì phải quan tâm đến điều gì mà lúc nãy người ta nói…
” Cô đỡ tôi đi. Tôi lao xuống…”
” Hả… “
Cô bé có chút ngượng nhưng không thể ở trên này mãi được. Với dáng người của cô chắc cũng không đến nỗi đè chết người ta được đâu.
Nói là làm… không cần chần chừ, phóng thẳng xuống luôn.
Ủa… mông chưa hề chạm đất luôn nè
Mở mắt ra, nhìn, nhìn nhìn…
” đồ ngốc, may cho cô là tôi không đỡ kịp “
Cô bé khóc không ra hơi, cũng không có giọi nước mắt nào. Nhào tới, thành khẩn mà ôm lấy Hạ Kim Ngưu…
Hạ Kim Ngưu, nàng thật sự không hề tốt bụng. Đỡ người ta xong không chịu đặt nhẹ xuống, liền một phát thả ” oành…”
Nàng đúng là vô tâm…
Cô bé liền rõ đau… chạy theo Hạ Kim Ngưu
Hạ Kim Ngưu, nàng bắt đầu cảm thấy phiền phức. Biết thế ngay từ đầu đừng có đỡ cô ta… cứ đi theo lãi nhãi bên tai, thật là một loại giao tiếp khiến ta đau đầu
Hạ Kim Ngưu có phần gắt lên
” Cô có thể im được không… “
Bị chửi đương nhiên đâu có ai mặt dày đâu mà nói…
Theo những gì trên đường đi mà Hạ Kim Ngưu nghe. Thì cô nàng đi bên cạnh nàng tên là Lộ Ngọc Dao. Không nghĩ tới nhìn người nhỏ nhắn kia lại là người cùng tuổi với nàng. Càng không nghĩ đến nữa lại là chung lớp với nàng… ngày tháng sau này thật không muốn nghĩ đến…
Đi hết khuôn viên trường, cũng không cần quay lại bảng thông báo. Bởi vì những thông tin cần biết đều đã được Lộ Ngọc Dao nói ra…
Lớp 2A ban B…
Hình như không có gặp người quen… Hạ Kim Ngưu cho là thế. Nàng là loại người đâu có để ý xung quanh mình, mà hỏi có gặp người quen hay không. Khôi hài thật đó, tên của người giáo viên chủ nhiệm năm ngoái là gì nàng có nhớ tới đâu….
Lộ Ngọc Dao rất nhanh chân dành vị trí ngồi bên cạnh nàng. Nàng cảm thấy rất phiền phức, nhưng nàng được muốn ngồi bên cạnh cửa sổ… có cô ta chắn ở ngay bên cũng không đến nỗi.
Thời gian lên lớp vẫn còn sớm nên trong lớp vẫn rất ít người. Cho dù có đông thì đối với Hạ Kim Ngưu có mấy phần quan trọng. Nàng rõ ràng là đâu có quan tâm
Vì nàng đang rất chăm chú để lấp đầy bụng đói của mình bằng bữa ăn sáng nha…
Nói ra cũng khổ
Diệp Thiên Yết chuyên giao nhiệm vụ ban đêm để nàng làm. Nàng cũng hiểu rõ con người của hắn ta. Sống trong cái thế giới của hắn, thì tốt nhất đừng bao giờ nên chọn cách khôn ngoan…
Nhiệm vụ Diệp Thiên Yết giao cho Hạ Kim Ngưu là chuyên ám sát. Cuộc đời bảy năm tuổi thơ, phải rèn luyện bằng tinh thần và cơ thể. Con số mà Hạ Kim Ngưu giết thì không biết đếm là bao nhiêu. Chỉ là còn lại một cái đầu người…
Thật tình là Hạ Kim Ngưu không muốn như vậy, nhưng vì Diệp Thiên Yết rất muốn đem cơ thể người về làm thí nghiệm. Cứ như vậy luân phiên, không đêm nào Hạ Kim Ngưu không mang xác người trở về
Xử lý nhanh hay chậm đều là do quyết định của Hạ Kim Ngưu…
Diệp Thiên Yết biết rõ tính nàng nên luôn bắt nàng phải làm những việc khó… Bởi vì hắn không cần một con tốt biết rủ lòng thương người khác
Để Hạ Kim Ngưu phải hiểu rõ rằng. Giữa người với người nên đối xử nhau bằng máu và nước mắt…
Máu là tình thương biểu hiện rõ sự tàn nhẫn
Nước mắt là đau thương đại diện cho sự thống khổ
Cả hai đều là sự biểu lộ rõ của người với người…Chỉ là nó khiến ta phải căm giận
Hạ Kim Ngưu không muốn nghĩ tới chuyện đêm hôm qua nữa. Quan trọng nên ăn
Cùng lúc đó Lộ Ngọc Dao đi đâu rồi… Ừm giờ mới để ý lớp học vắng thật
Ồ thì ra bên dưới là nam nhân. Ồn ào…
Có đẹp đến mấy cũng đừng hét vậy chứ. Làm người muốn ngắm sắc thì tất nhiên phải giữ hình tượng là điều đầu tiên… Chính Hạ Kim Ngưu nghĩ vậy đấy
Nhìn ra ngoài, nàng thở dài…
” Ồ… “
Nghe…
Hạ Kim Ngưu quay ra nhìn
Ồ lại là một nam nhân đẹp trai nữa nha
” không nghĩ tới phòng này còn có người… “
Hạ Kim Ngưu không nghĩ tới còn có thể ngắm sắc đẹp một mình nha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!