Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 143: Trả thù lao
“Không cần, có gì thì anh nói ở đây đi, dù sao bây giờ anh và giáo sư Ngô đang ở bên nhau, nếu bị cô ta hiểu lầm thì sẽ không tốt.” Không ngờ Hoắc Miên lại từ chối yêu cầu của Ninh Trí Viễn.
“Tiểu Miên, anh xin em, cho anh cơ hội nói chuyện riêng, được không?”
Lần đầu tiên Ninh Trí Viễn có thái độ khiêm nhường như vậy, làm cho Hoắc Miên hơi mềm lòng.
“Đàn chị, em đi trước đây.” Hoàng Duyệt không tiện ở lại nữa, cho nên đứng dậy bưng khay cơm đi.
Ninh Trí Viễn nhân cơ hội ngồi đối diện Hoắc Miên.
“Ban ngày ban mặt anh ngồi đây nói chuyện với tôi, không sợ truyền tới tai giáo sư Ngô sao?”
“Anh không sợ, không sao cả.” Ninh Trí Viễn bình tĩnh nói.
“Ồ, anh muốn nói gì thì nói mau đi. Tôi hơi bận, lát nữa còn phải vào làm.” Hoắc Miên mở điện thoại xem giờ rồi nói.
Ninh Trí Viễn nhìn Hoắc Miên, nhỏ giọng nói với vẻ bí mật: “Tháng sau anh sẽ đến Hồng Kông tham dự hội thảo y học khoa mắt.”
“Đây là chuyện tốt, chúc mừng anh.”
“Nhưng người tham dự cần phải mang theo nghiên cứu mới nhất của mình. Em cũng biết mà, trước đây đều do em giúp anh viết những thứ này. Lần này em có thể giúp anh không?” Ninh Trí Viễn nói lắp bắp.
Giờ thì Hoắc Miên đã hiểu, thì ra người ta muốn nhờ cô, thảo nào thái độ tốt như vậy.
“Xin lỗi, tôi không giúp được anh.”
“Tiểu Miên, xin em mà.”
“Trí Viễn, anh không thể vĩnh viễn trông chờ vào người khác được. Anh có nhiều thời gian như vậy, không bằng tự mình nghiên cứu làm sao lấy được thành tựu trên khoa mắt đi. Chỉ cần anh toàn tâm toàn ý học tập nghiên cứu thì anh sẽ có thu hoạch, dù sao những thứ mình học được sẽ mãi mãi không bị trộm đi.”
“Nhưng anh không có tư chất, anh biết em là thiên tài.”
“Dù tôi là thiên tài thì tôi cũng không cần phải giúp anh.”
“Anh có thể cho em tiền. Em giúp anh viết một lần, anh trả em ba mươi nghìn tệ, được không?”
Hoắc Miên cười, trong nụ cười đó chứa rất nhiều thứ.
Nhưng Ninh Trí Viễn không nhìn ra, anh ta sốt ruột nói: “Năm mươi nghìn tệ, năm mươi nghìn tệ, được không? Có năm mươi nghìn tệ, em có thể mua cho em trai em một chiếc xe đi bộ hai bánh, em trai em thích xe nhất mà. Em suy nghĩ lại đi.”
“Trí Viễn, có thể anh không biết, bây giờ thứ tôi không thiếu nhất là tiền.” Thấy Ninh Trí Viễn nhấn mạnh trả tiền, Hoắc Miên cười nói.
Ninh Trí Viễn hơi ngẩn ra, sau đó nhớ tới chuyện của Tần Sở: “Đúng vậy, làm sao tôi lại quên cô có bạn trai cũ giàu có chứ? Cô đâu có thiếu tiền.”
“Vấn đề không phải là tiền, nói chung… tôi không giúp anh được.”
“Phụ nữ đúng là không có lương tâm, chia tay rồi thì không giúp tôi nữa, ha ha, đúng là hiện thực.” Thấy Hoắc Miên không chịu giúp, Ninh Trí Viễn cười trào phúng.
Hoắc Miên không vui, phản bác lại: “Đúng vậy. Về điểm này, anh chỉ hơn chứ không kém.”
Nhớ đến chuyện cô cần tiền cho em trai phẫu thuật mà anh ta không chịu đưa cho cô một đồng nào, cô cảm thấy bây giờ cô mà giúp anh ta thì chẳng khác gì kẻ ngu ngốc.
Sau đó, Hoắc Miên bỏ lại khay cơm ăn dở, đứng dậy đi ra ngoài.
Ninh Trí Viễn cảm thấy Hoắc Miên của bây giờ hoàn toàn khác Hoắc Miên của trước đây. Cô không dịu dàng, không khiêm tốn, thậm chí không chịu cười với anh ta chút nào.
Hoắc Miên tan làm về nhà thì thấy Tần Sở cũng ở nhà.
“Chúc mừng em sau này không trực đêm nữa.” Tần Sở đắc ý nói.
“Ơ… làm sao anh biết?” Hoắc Miên nhớ mình chưa nói với anh về chuyện chuyển sang khoa xét nghiệm mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!