Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân - Chương 11: Giảo giảo công tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân


Chương 11: Giảo giảo công tử


*Giảo giảo: vừa quyến rũ vừa xảo trá

Mưa nhỏ rơi rả rích cả một đêm. Giọt mưa rớt xuống từ mái hiên, bắn vào phiến đá xanh, tiếng tí tách vang vọng, càng hiện lên sự tĩnh lặng trong viện. Thời tiết như vậy sẽ dễ dàng có giấc ngủ sâu. Ngày mới tới, trời bỗng đổ mưa tầm tã. So với mưa bụi thường thấy ở Giang Nam, thì lần này vừa vội vã lại vừa dày đặc, giống như bức họa màu thiên thanh bị vẩy một nét mực, mờ mịt khó đoán.

*Thiên thanh: màu xanh da trời

Bên cửa sổ, Khương Viện ôm chăn ngồi chồm hỗm trên giường, nhìn bầu trời tối sầm xuống, không nhịn được phỏng đoán.

Mưa rơi như vậy, có lẽ người nọ sẽ không tới a?

Mãi cho tới buổi trưa, một nhuyễn kiệu đỉnh sắc chàm được nâng tới tận cửa phòng khách. Tất cả nữ quyến nội trạch đều đứng dưới mái hiên nghêng đón, Khương Viện đứng phía sau, cuối cùng cũng thấy được thế tử phủ Triệu Quốc công nổi danh thiên hạ, rốt cuộc là dạng nhân vật thế nào.

Cửa kiệu được mở ra, người bên ngoài mở chiếc dù giấy, khom người vén mành kiệu, liền thấy nam tử bên trong bước ra. trên người khoác bộ áo lông cáo, đôi ủng đen như mực cùng vạt áo rung động, giẫm xuống mặt đá ẩm ướt, lúc này mới thấy đầu chậm rãi ngẩng lên.

Nam tử mày kiếm anh tuấn, mắt phượng hẹp dài, khóe mắt hơi nhíu. Làm người ta phát sáng là đôi con ngươi, thâm sâu khó tả, sáng ngời giữa màn mưa, làm Khương Viện nghĩ tới miệng giếng cổ ở góc tường phía đông, chỉ nhìn liền khiến người ta sa vào trong đó.

Người bước tới thềm đá liền đứng lại, quận thủ đại nhân đã dẫn theo mấy vị gia tiến lên đón tiếp.

Quản đại nhân đã nói trước, không thể hưng sư động chúng bên ngoài, quá rêu rao. Cứ coi như khách nhân bình thường tới nhà mà tiếp đãi. Dù nói như vậy, quận thủ phủ từ trên xuống dưới đều dọn dẹp một lượt, đồ đạc đều được đổi mới, nóng lòng chờ đợi hơn hai canh giờ tới lúc này.

Người nọ hơi gật đầu, đi lên từng bước. Bóng người dưới mái hiên, như trăng sáng giữa trời, toàn thân như được mạ một tầng ánh sáng, chiếu bốn phía rực rỡ. Dáng người như vậy, tuyệt thế không gì sánh được.

Nam tử giơ tay, cận thị liền nhanh chóng thoát áo lông bên ngoài. Bên trong là một bộ tố bào đen huyền, đai lưng mặc ngọc. Tay áo lay động, liền truyền ra mùi hương nhàn nhạt, càng làm nổi bật phong thái thanh lãnh của hắn.

rõ ràng vẫn là một thiếu niên, khí độ lại siêu nhiên trác tuyệt, làm người trông thấy đã khiếp sợ.

Kinh sợ ban đầu qua đi, Hứa thị thu liễm tâm thần, mang theo mọi người hành lễ. Là đại lễ trang trọng nhất của thế gia.

Đôi tay Khương Viện đặt ở trên trán, quỳ xuống thật lâu. Mưa dầm bên ngoài khiến cho phiến đá dưới chân càng lạnh lẽo, đầu gối ai cùng đều một mảng ớn lạnh.

Tầm mắt lúc này, chỉ còn một đôi ủng đen được thêu tinh xảo. Đây là lần đầu tiên, Khương Viện cảm nhận được cái gọi là ‘quyền quý’, áp lực đè nặng xuống vai nàng, nửa phần đều không chống lại được.

Ánh mắt Cố Diễn đảo qua, tầm mắt tơi xuống người thứ hai bên cạnh Hứa thị. Nữ tử búi tóc cài một cây trâm ngọc, tua dài tới tận tóc mai, gần sát với khuyên tai phỉ thúy khúc xạ lên làn da nõn nà. Thân hình nhỏ xinh, sống lưng thẳng tắp. Yên tĩnh phủ phục trên mặt đất, hai tay đỏ ửng lộ ra dưới tay áo, so với mặt đất, càng lộ ra da thịt oánh nhuận hơn ngọc.

Nhìn nàng một lát, mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt lên tiếng:

“Phu nhân không cần câu nệ như vậy.”

Tiếng nói hơi khàn, ánh mắt thanh minh, nhìn quanh mọi người, dù lời nói quạnh quẽ, lại không lộ ra thất lễ. Dù là giọng điệu mệnh lệnh, từ miệng hắn nói ra, cũng có cảm giác ‘nên là như vậy’.

Được lệnh đứng dậy, Khương Viện vẫn quy củ giữ hai tay trước người, mí mắt hạ thấp, dừng ở vạt áo hắn, một khắc cũng không rời.

Theo phong tục phía bắc, danh môn vọng tộc đều gọi chủ mẫu đương gia làm phu nhân. Nơi chốn Giang Nam, lại là tập tục xưa của tiền triều, đều gọi là thái thái.

Người này gia học uyên thâm, tất nhiên biết khác biệt trong đó. Biết mình đang ở nơi nào, cũng không chịu nhập gia tùy tục, có thể thấy được không phải kẻ dễ nói chuyện.

Thời điểm này, không tới phiên mấy cô nương trong phủ tự tiện chen vào nói điều gì, Hứa thị lần lượt gọi từng người tiến lên, quy quy củ củ mà ra mắt, uốn gối chào phúc lễ. Nếu thế tử gia không mở miệng, cô nương tuyệt đối không thể nói trước.

không khí nặng nề như vậy cho tới cô nương cuối cùng, Hứa thị liền kêu Đào mẹ dẫn các nàng tới hậu viện. Khương Viện xoay người, khóe mắt thoáng nhìn liền thấy người kia phóng ánh mắt sang, không phân được hỉ nộ, chỉ một đôi mắt đen thanh lệ.

Hoặc là trải qua kinh nghiệm lần đầu như vậy, trên đường đi về, mấy người đều trầm mặc. Tam cô nương Khương Chi vỗ vỗ ngực, sắc mặt không tốt lắm. Cái trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, lúc này mới dám lấy khăn ra lau nhè nhẹ. Hiển nhiên bị dọa bởi dáng vẻ của vị thế tử quốc công phủ này.

Khương Nhu thở nhẹ một hơi, tới bên cạnh Khương Viện, lôi kéo ống tay áo nàng, một bộ dáng sống sót sau đại nạn. “Thất muội muội, người mới vừa rồi, thật đáng sợ.” Cũng không phải nói tới mặt mày của hắn, mà là cái liếc mắt của hắn đi, phảng phất như trời sinh liền cao hơn người ta một bậc.

Khóe miệng Khương Viện giật giật, cười miễn cưỡng.

Là dọa người. Dọa người hơn còn ở phía sau cơ.

đang muốn tránh thoát lôi kéo của nàng, lại nghe một tiếng gọi to duyên dáng phía sau, là cửu cô nương Khương Nhiễm, nhất thời không để ý, suýt nữa vấp ngã bên bồn cảnh san hô. May mà nha hoàn bên người nàng lanh lợi, vội vàng đỡ người.

“Hôm nay có khách quý tới, cô nương vẫn là nhẹ giọng một chút.” Đào mẹ không vui nhăn mày lại, đối diện với đôi mắt kinh hoàng vô thố của Cửu cô nương, bất đắc dĩ lắc đầu.

cô nương trong phủ nhỏ nhất, mới bảy tuổi, khó trách không chịu được toàn thân quý khí của thế tử gia. Trong mắt Đào mẹ, cũng chỉ có thất cô nương gặp việc không sợ hãi, thật là cấp thể diện cho phu nhân.

Lại không biết việc quan trọng cỡ này, thất cô nương cũng đã sớm biết trước. Chuyện trước mắt, nàng chưa có phương pháp đối phó, cũng chỉ có thể mặc cho đối phương sai khiển, sớm chút chấm dứt cọc phiền toái này.

Bữa tiệc bày trong chính sảnh, ở giữa có một bức cẩm bình hoa điểu. Phía trước chủ và khách đều vui vẻ, nâng ly cạn chén. Trong phủ còn mời nhạc sư đánh đàn trợ hứng. Cầm khúc rất tao nhã, ngẫu nhiên có điệu hát dân gian nơi Yến Kinh, rõ ràng Hứa thị tốn không ít tâm tư.

Phía sau, Hứa thị và vài vị cô nương ngồi vây quanh bàn tiệc, nô tỳ đứng vây quanh phía sau. Trái ngược không khí đằng trước, nơi này rất an tĩnh, ngẫu nhiên mới có tiếng thìa chạm vào chén bát giòn tan.

Khương Viện dùng đũa phỉ thúy, chén bằng ngọc, tiếng nhạc dừng lại, có âm thanh nói truyện truyền lại.

“Tại hạ thấy mấy vị gia trong phủ đều học tại thư viện. Lại không rõ là thư viện nào?” Quá nửa yến tiệc, Quản Húc cầm chén rượu, dường như lơ đãng nhàn thoại việc nhà.

Khương đại nhân nghe vậy, liền nhìn qua bàn khác. Đại gia Khương Nam, nhị gia Khương Dục đều tuấn tú lịch sự, tự nhiên hào phóng. Chỉ có tam gia Khương Quả thứ xuất ngồi trong một góc, bị nhiễm phong hàn không lâu nên thân hình mảnh dẻ, sắc mặt không tốt lắm.

“nói ra thật xấu hổ, coi như miễn cưỡng tiến nhập thư viện Hương Sơn phía tây thành. Vẫn nhờ chưởng viện đại nhân xem trên mặt lão phụ trong nhà, mới nhận mấy cái không nên thân này.”

Khương đại nhân nói chuyện khiêm tốn, ánh mắt rơi vào con cả và con thứ, ẩn ẩn có chút vui mừng.

Quản Húc cầm quạt xếp trong tay, gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái. Quay đầu nhìn thế tử vẫn luôn không nói gì. Chỉ thấy vị này trước sau như một, không uống rượu. Tay cầm chén trà xanh, thấy hắn nhìn tới, nhẹ gật đầu.

Khương đại nhân không biết dụng ý của chủ tớ hai người. âm thầm nghiền ngẫm, lại thấy vẻ mặt Quản đại nhân ôn hòa, cười nói chuyện:

“Thư viện Hương Sơn ở địa giới Ký Châu, tính ra có chút danh vọng. Nếu đặt ở bên ngoài, cũng không là gì. Tại hạ cũng có một vị đệ tử, đang dạy học ở Lộc Sơn thư viện. Ta xem mấy vị gia trong phủ, đều có dáng vẻ đường đường, bụng đầy thi thư, có thể bồi dưỡng. Hơn nữa, Lộc Sơn thư viện cũng giáo dưỡng nữ tử. Vài vị lão sư đều có nhân phẩm xuất chúng, là nữ quan được thả ra khi tới tuổi ở trong cung. Nếu Khương đại nhân không chê, tại hạ lại có lòng yêu người tài, liền viết một phong thư tiến cử.”

nói xong, mở quạt xếp, bóng quạt lay động, kiên nhẫn chờ người phục hồi tâm thần.

đã nói tới Lộc Sơn thư viện, cũng không sợ Khương Cùng này, một quận thủ phủ không đáng kể, hồ đồ không đáp ứng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN