Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Chương 296: Mười năm trước tôi chỉ muốn diệt trừ cô
Edit: TranGemy
Đường đi…
Mặt Tân Hoành lập tức biến sắc.
Hạ Noãn Tâm đột nhiên thu hồi ý cười, lạnh lùng nhìn về phía cô, đưa bàn tay với những móng tay được tô vẽ cẩn thận màu đỏ hồng về phía Trương Tiểu Thúy. Trương Tiểu Thúy sững người, sau đó mới nghĩ ra, cuống quýt đưa báo cáo giám định DNA cho bà ta.
Hạ Noãn Tâm giơ báo cáo xét nghiệm ra trước mặt Tân Hoành, ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ cười lạnh: “Cô xác định muốn nói chuyện này trước mặt tài xế của cô chứ?”
Tân Hoành liếc mắt nhìn báo cáo trên bàn, ra hiệu với tài xế. Tài xế gật đầu, ngay lập tức tránh đi.
Hạ Noãn Tâm thấy thế lại cười: “Thật ra thì, cô cũng biết, tôi không làm giả cái báo cáo này, đúng không?”
Tân Hoành ngước mắt nhìn bà ta.
Hạ Noãn Tâm nói: “Đây là giám định có tính tư pháp, có hiệu lực pháp luật, nếu như tôi làm giả, như vậy tôi sẽ ngồi tù ngay. Cô có cần tự mình đi kiểm tra lại một lần không? Tôi hoan nghênh cô khởi tố tôi đấy.”
Hạ Noãn Tâm nói từng câu từng chữ, rất mang tính khiêu khích.
Lòng Tân Hoành nặng nề, lại không thốt lên lời. Báo cáo giám định mang tính tư pháp… Tất nhiên là cô cũng nhận ra!
Nếu không phải vậy , nếu đây chỉ là giám định bình thường, cô hoàn toàn không cần đến đây. Tân Hoành hiểu rõ bà ta, Hạ Noãn Tâm còn chưa to gan đến nỗi ném cho cô bất cứ nhược điểm nào của bà ta.
Đối với người mẹ ruột này, trong lòng Tân Hoành 100% là không tin, nhưng đối với cái báo cáo này, cô lại không thể nào hoài nghi được.
Tân Hoành hỏi: “Cái báo cáo này, tại sao lại ghi ngày là mười năm trước?”
Hạ Noãn Tâm cười lạnh: “Bởi vì, mười năm trước tôi chỉ muốn diệt trừ cô!”
Tân Hoành nhàn nhạt nhìn bà ta, hỏi ngược lại: “Vậy tại sao khi đó lại không lấy ra?”
Hạ Noãn Tâm không trả lời mà hỏi lại: “Có biết vì sao từ nhỏ Tân Hạo đã chán ghét cô không?”
Tân Hoành liếc bà ta một cái.
Hạ Noãn Tâm vuốt vuốt tay: “Cô không thể phủ nhận điểm này, hơn nữa, tôi tin rằng trong lòng cô cũng tự hiểu rõ hơn ai hết. Bởi vì tôi không tin, với sự nhạy cảm của Du Tiểu Nghi, chẳng lẽ lại không cảm nhận được sự chán ghét của người khác dành cho đứa con gái nuôi của cô ta?”
“Đủ rồi!” Tân Hoành cau mày cắt ngang lời bà ta.
Hạ Noãn Tâm xảo trá cười: “Được, cô không thích nghe cái này thì tôi không nói nữa. Vậy bây giờ biết vì sao rồi chứ? Bởi vì, cô vốn dĩ không phải là con gái ông ta.”
Tân Hoành cười lạnh: “Vậy không phải ông ta nên sớm biết đến cái báo cáo này, sớm đuổi tôi ra khỏi nhà một chút sao?”
Hạ Noãn Tâm thản nhiên đáp, thậm chí còn mở lớn hai mắt rất vô tội: “Mười năm trước ư? Mười năm trước, không phải bà ngoại tốt của cô Du Thận Khanh vẫn còn sống sao?”
“Bà nói, bà ngoại tôi biết cái báo cáo này?”
“Đâu chỉ biết không thôi? Du Tiểu Nghi bị Tân Hạo chọc giận đến mức sinh non, khi đó đứa bé còn chưa đầy bảy tháng, cô cho rằng, Du Tiểu Nghi tốt số đến mức nào chứ, trong tình huống như thế chẳng lẽ còn giữ được đứa bé?” Hạ Noãn Tâm nhìn Tân Hoành nói từng câu từng chữ: “Đứa bé của bà ta, vừa mới sinh ra đã chết non rồi.”
Tân Hoành nghe thấy vậy thì cả người run lên.
Hạ Noãn Tâm lại tiếp tục cười rất hả hê: “Mà cô, chính là do bà ngoại cô ôm về.”
“Cô đừng có nhìn thấy Du Thận Khanh dịu dàng hiền lành, trong lòng thiện lương biết bao nhiêu, thật ra thì bà ta cũng rất ích kỷ. Để con gái mình không đau lòng mà độc ác cướp đoạt con gái của người khác về thế chỗ đứa cháu mới chết yểu. Còn Tân Hạo đã sớm không còn tình cảm với Du Tiểu Nghi, ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı DĐ.L^Qđ nếu không phải vì bà ngoại cô dùng một mũi tên giết hai con chim, ôm một đứa con gái rõ ràng không phải của ông ta trở về, cố gắng duy trì tình cảm của bọn họ, thì khi Du Tiểu Nghi vừa xuất viện, Tân Hạo đã ly hôn với bà ta rồi!”
“Có điều, Du Thận Khanh đúng là một nhân vật lợi hại, ngấm ngầm giấu diếm mà lại rất nguy hiểm, khả năng của bà ta đúng là không thể coi thường được. Du Tiểu Nghi không muốn ly hôn, không biết Du Thận Khanh đã giở thủ đoạn gì mà có thể khiến bọn họ không bỏ nhau. Du Thận Khanh không muốn thân thế của cô bị vạch trần, còn có thể khiến cho người có tính cách cường ngạnh như Tân Hạo lại cam tâm tình nguyện nuôi báo cô một đứa con không phải của mình suốt hai mươi năm.”
“Cô cho rằng, lúc cô hai mươi tuổi bị đuổi ra khỏi nhà, thật sự tất cả đều là vì bị Tân Giác hãm hại, đến mức Tân Hạo nóng giận tát cô một cái, sau đó hai người luôn trong tình trạng bất hòa, làm sao cũng không thể cứu vãn được nên cô mới bị đuổi ra khỏi nhà?” Hạ Noãn Tâm lắc đầu cười, đôi môi đỏ tươi khép vào lại mở ra như một loài quỷ hút máu người: “Tôi nghĩ là cô hiểu rằng không phải vậy.”
“Nguyên nhân thực sự là năm đó, Du Thận Khanh chết rồi. Du Thận Khanh vừa chết, không còn ai có thể bảo vệ cô. Nhà họ Tân mới không tiếp tục phí công nuôi cô nữa.”
Nhiệt độ trong quán rất vừa phải, nhưng không biết vì sao, Tân Hoành chợt cảm thấy toàn thân rét lạnh, cả người đều bắt đầu run rẩy.
Cô dùng hết sức nắm chặt bàn tay lại, kiềm chế không để cho mình để lộ ra một chút suy sụp nào: “Vậy tại sao phải chờ đến hôm nay mới nói ra thân thế của tôi? Phong cách của Hạ Noãn Tâm bà chẳng phải là tranh thủ rèn sắt khi còn nóng sao? Với tính cách của bà, vào cái ngày tôi vừa bị đuổi khỏi nhà, đáng lẽ phải cho tôi một đòn trí mạng khiến cho tôi không còn một cọng rơm cuối cùng mà bấu víu mới đúng chứ?”
Đôi mắt trong trẻo của Tân Hoành nhìn chằm chằm vào Hạ Noãn Tâm không hề chớp mắt, không bỏ sót bất kỳ một biểu cảm nào của bà ta: “Hai năm trước, tin tức này đủ để bức tử tôi, còn bây giờ, muộn mất hai năm thì chỉ có thể khiến tôi khóc một trận là cùng. Đến bây giờ, không phải là mất giá cả trăm lần rồi sao, Hạ Noãn Tâm, bà không phải một người biết cách đi buôn để lỗ vốn đâu.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Noãn Tâm liếc một cái, nhìn thẳng tắp về phía Tân Hoành, không sợ không hãi, không tránh không né: “Bởi vì hai năm trước, tôi còn chưa muốn cô chết, dung mạo cô xinh đẹp như vậy, tôi còn muốn để cô lại cho em trai Hạ Tiểu Đông của tôi… chà đạp nữa.”
Tân Hoành nghiến chặt hai hàm răng.
Hạ Noãn Tâm đột nhiên cười ác ý: “Có điều bây giờ đã không cần thiết nữa rồi. Nó đã chết rồi, tôi cũng tuyệt đối không cam tâm để cô được sống yên ổn!”
Tân Hoành hận đến run cả người, Hạ Noãn Tâm, thật sự quá hiểu cách để chọc giận cô!
Từ nhỏ đã vậy, Tân Hoành tự cảm thấy mình là một người biết nhẫn nhịn, nhưng lần nào cũng bị Hạ Noãn Tâm chọc cho phát điên lên.
Mỗi lần, Hạ Noãn Tâm đều có cách khiến cô không thể giữ được bình tĩnh, sau đó nắm chặt lấy nhược điểm ấy mới khiến cô bị Tân Hạo dạy dỗ cho một trận…
Nói về nhanh mồm nhanh miệng, chính xác phải là Tân Hoành không dám nhận hơn được Hạ Noãn Tâm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!