Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn


Chương 13


Buổi sáng, Tô Lương Tần đi lên tầng mười tám, cất bước đến phòng làm việc của Ngôn Mộc, bị Vương trợ lý đưa tay ngăn cản. Tô Lương Tần nhướn mày, Vương trợ lý nghiêm túc, “Tô tổng, Ngôn tổng đã ra chỉ thỉ, từ nay không cho ngài bước vào phòng làm việc của ngài ấy. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ thay ngài truyền đạt!”

Tô Lương Tần sửa sang đầu tóc, khoé miệng lộ ra nụ cười, “Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?”

Vương trợ lý gật đầu, “Có thể, nhưng nguyên nhân là gì, tôi thực sự không rõ!”

Tô Lương Tần một tay đút túi, một tay xoa cằm, con mắt chuyển động không ngừng. Nhất định là do video tối qua. Hiện tại không thể vào trong hỏi nguyên nhân, tốt nhất là tránh xa đàn ông chưa thoả mãn dục vọng này một chút vậy!

Nhìn bóng lưng xa dần của Tô Lương Tần, Vương trợ lý sờ chóp mũi, thật không thể tưởng tượng được. Đây là lần đầu Tô tổng nghe lời như vậy. Dĩ nhiên bình thường đều là hắn tự tiện xông vào!

*

Cùng Trịnh Kinh kí hợp đồng, Doãn Huyên Huyên chính thức trở thành nghệ sĩ của Khởi Nguyên, cũng có nghĩa, Cố Duy Nhất trở thành quản lí của nàng! Ngày đầu kí hợp đồng, Cố Duy Nhất cùng Doãn Huyên Huyên lần đầu được vào Khởi Nguyên. Dọc đường đi, Doãn Huyên Huyên không ngừng siết chặt tay Cố Duy Nhất, lòng bàn tay căng thẳng đổ mồ hôi. Tay Cố Duy Nhất ngoại trừ có chút đau cũng chỉ ra ít mồ hôi lạnh.

Đến bậc thang tầng hai vừa vặn gặp Hứa Trạch Dật. Doãn Huyên Huyên chủ động đi lên, đưa tay ra cười ngọt ngào, “Hứa tiền bối, chào anh, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Con mắt lạnh như băng của Hứa Trạch Dật dưới kính râm nhìn thoáng qua nàng sau đó chuyển sang Cố Duy Nhất bên cạnh. Đối với hắn, Cố Duy Nhất có ấn tượng không tốt, nhưng nghĩ đến con đường phát triển của Doãn Huyên Huyên sau này, trên mặt cũng mang theo bộ dáng tươi cười, “Xin chào!”

Trên mặt Hứa Trạch Dật thoáng vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng rồi thô lỗ đẩy hai người ra đi xuống cầu thang, sau lưng ba gã trợ lý cũng mau chóng đi theo. Cố Duy Nhất bị hắn đẩy lảo đảo một cái, chân nhói đau, Doãn Huyên Huyên thu tay lại, nén nước mắt, quay mặt về phía Cố Duy Nhất khẽ cười.

Nội tâm Cố Duy Nhất yên lặng thở dài. Mục đích của cô không phải là giới giải trí, cho nên những thứ này với cô mà nói không có gì là nghiêm trọng, cùng lắm là trong lòng không thoải mái một chút. Nhưng đối với Doãn Huyên Huyên chính là tổn thương.

Cố Duy Nhất muốn trấn an cô ấy cười một cái, không nói thêm gì, Doãn Huyên Huyên lúc này chắc hẳn cũng không muốn cô nói lời an ủi.

Kể từ khi kí hợp đồng với Khởi Nguyên, Cố Duy Nhất cũng không bận như trong tưởng tượng, bởi vì cô cái gì cũng không cần làm. Trịnh Kinh chỉ nói cho cô quy định làm việc, điều gì khác cũng không nói. Quản lý đều trực tiếp quyết định đến sự phát triển của nghệ sĩ, bản thân Cố Duy Nhất yếu thế có thể sẽ khiến cho Doãn Huyên Huyên sau này một phần lời ích cũng không có!

Doãn Huyên Huyên cùng Hứa Trạch Dật quảng cáo dầu gội đầu Thanh Tuyền, vốn tưởng Hứa Trạch Dật sẽ nhường Doãn Huyên Huyên một chút danh tiếng, ai ngờ quảng cáo Thanh Tuyền lại vì Hứa Trạch Dật thêu hoa dệt gấm, không để Doãn Huyên Huyên có bất kì danh tiếng nào!

*

“Ô, đây không phải là bông hoa mới của công ti sao?”

“Xin chào, tôi là Doãn Huyên Huyên, tôi biết cô, cô là Quế Khả Quân. Tôi rất thích cô, tôi vẫn là fan của cô đó!” Bên ngoài truyền đến thanh âm của Doãn Huyên Huyên.

“Cũng thật biết vỗ mông ngựa. Chị Khả Quân của chúng ta còn ai là không biết? Không cần mượn danh nghĩa fan, chị Khả Quân mấy ngàn vạn fan, thiếu cô cũng chả sao!”

Doãn Huyên Huyên sắc mặt có chút khó coi, tay nắm chặt bên người, trên mặt vẫn như cũ treo nụ cười.

Quế Khả Quân từ đầu tới cuối không nói một câu, nhìn Doãn Huyên Huyên khách khí cười sau đó ra khỏi toilet. Hai nghệ sĩ vừa chế nhạo Doãn Huyên Huyên cũng lắc mông ra ngoài.

Doãn Huyên Huyên đứng trước gương, nhìn mình đang sắp khóc, cắn môi dưới, đem nước mắt trở về, sau đó lạnh nhạt trang điểm lại, ngẩng đầu ưỡn ngực ra ngoài.

Chờ đến lúc bên ngoài không có thanh âm, Cố Duy Nhất mới từ trong phòng vệ sinh ra. Trước kia mỗi lần xem tivi cùng Ngôn Mộc đều cảm thấy quậy nháo trong nhà vệ sinh vô cùng giả tạo. Bây giờ mới biết, không phải phim truyền hình quá giả mà là cuộc sống của cô quá đơn giản. Vừa rồi không phải cô không muốn ra mặt giúp Doãn Huyên Huyên, mà là sau đó thì sao? Cô có thể không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng Doãn Huyên Huyên có thể như vậy sao? Sau lưng cô có người nhà, có Ngôn Mộc, nhưng Doãn Huyên Huyên thì không, sai một bước chân, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nhìn mình trong gương, vẻ mặt học sinh, Cố Duy Nhất thở dài, khuôn mặt là sự kiên định, tự động viên mình. Nếu đã muốn tiếp tục công việc này, cô không thể cứ như vậy, chỉ có không muốn làm, không có làm không được!

Tiến vào phòng làm việc, Cố Duy Nhất tìm kịch bản võng du cô từng viết, gọi cho người đạo diễn không nhớ tên thời gian trước đã mua bản quyền nó.

Hẹn đạo diễn đi ăn cơm, trong lúc chờ, Cố Duy Nhất cầm điện thoại nhìn vài lần. Ngày đó xảy ra chuyện lúng túng như vậy, Ngôn Mộc không về nhà, ngoại trừ thỉnh thoảng về ăn cơm tối nhưng cũng chỉ ăn một chút rồi đi, gặp Cố Duy Nhất không có lấy sự hoà nhã. Cô tự biết đuối lý, nhưng cũng không phải là lỗi của cô, một cô gái xem những thứ đó đúng là không tốt nhưng máy tính đó là của anh mà. Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất nhướn mày, anh Ngôn Mộc kỳ thật không phải là giận cô mà là lúng túng đi?

Cố Duy Nhất phảng phất như mèo trộm thịt, che miệng cười, lên wechat nhắn tin cho Ngôn Mộc, suy nghĩ một hồi lâu, lảm nhảm, “Anh, đang làm gì đấy?”

Khoảng chừng năm phút sau, wechat vang lên thông báo, Cố Duy Nhất vội cầm lên xem, “Có chuyện gì?”

Cố Duy Nhất nhếch miệng, nghĩ đến bộ dáng lạnh băng của Ngôn Mộc đang tức giận nhìn chằm chằm màn hình, nhắn lại, “Không có chuyện gì!!!”

Nghĩ tới Ngôn Mộc sẽ không nhắn lại, mười mấy phút trôi qua, một động tĩnh cũng không có. Cố Duy Nhất oán hận ném điện thoại lên bàn, âm thầm thề phải có cốt khí, nhất định phải để Ngôn Mộc chủ động liên lạc, cô tuyệt không cúi đầu!

Vừa ngẩng đầu, Cố Duy Nhất thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa nhà hàng đang đi tới, vội đứng dậy, “Trác đạo diễn, xin chào!”

Đi cùng Trác Thiên Hào còn có một người cao to đẹp trai, nhìn thấy Cố Duy Nhất, Trác Thiên Hào tươi cười, “Đây không phải là quản lý của chúng ta sao?”

Bị nhiệt tình của Trác Thiên Hào làm nổi da gà, Cố Duy Nhất giả cười, “Trác đạo diễn, mời ngồi!”

Ngồi xuống, Trác Thiên Hào giới thiệu với Cố Duy Nhất người đẹp trai đi cùng mình gọi là Dương Anh Đế, là nam chính của Trác Thiên Hào!

Cố Duy Nhất trong nội tâm châm chọc, Anh Đế, không biết còn tưởng là ảnh đế.

“Nhất Nhất, cô thật không biết suy nghĩ, vào công ty lớn như Khởi Nguyên cũng không nói tiếng nào để tôi chúc mừng cô!”

“Chỉ là một người đại diện nhỏ, không đáng là gì cả.”

“Khiêm tốn quá Nhất Nhất…” Trác Thiên Hào vểnh tay chỉ vào cô, giả bộ không vui.

Cố Duy Nhất thấy toàn thân đầy khí lạnh, gấp rút cười, “Trác đạo diễn, hôm nay tôi làm chủ mời ngài ăn cơm, mau gọi đồ thôi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN