Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 21: Bức ảnh
Có câu chủ nào tớ nấy là chẳng sai.
Người đàn ông kia có vẻ là con nhà giàu.
Dương Miên Miên liếm cây kem, lại cảm thấy lo lắng cho Kinh Sở tối ngày cứ lo tăng ca. Cô quyết định sẽ tìm cơ hội để nhắc nhở anh.
Người đàn ông người nước ngoài bước tới, nhìn cô một lúc, sau đó dùng nửa tiếng Anh nửa tiếng Trung hỏi cô: “Tôi có thể ‘đập’ cô không?”
“Hả?”
Đập cái gì, đập ăn mày à? Dương Miên Miên liếc nhìn anh ta. Anh ta chỉ chỉ vào chiếc máy chụp hình đang đeo trên cổ, dùng tiếng Anh hỏi lại.
Dương Miên Miên nghe hiểu. Tiếng Anh cô rất khá, các kỹ năng nghe, đọc, viết đều được điểm cao.
Người đàn ông từ đầu đến chân đều rất tuấn tú, môi hồng hồng, râu quai nón khá gợi cảm, đôi chân thon dài. Anh ta giới thiệu mình là nhiếp ảnh gia. Anh ta ngắm Dương Miên Miên, cảm giác đây chính là hình mẫu điển hình cho vẻ đẹp của người con gái Trung Hoa, nhanh chóng xin được chụp một tấm hình.
Đương nhiên, nếu đồng ý làm người mẫu, anh sẽ trả cô 100 đồng tiền thù lao.
Tuy không nhiều, nhưng có còn hơn không, huống chi Dương Miên Miên nghèo thế này. Cô suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý: “Được!”
Cả buổi chiều, cô đi theo ‘ông chú đẹp trai’ này làm người mẫu, cô chỉ cần đứng, ngồi, ngồi xổm là xong. Khi kết thúc, anh ta còn mời cô uống trà chiều, bánh tiramisu hương café, mùi vị cực ngon. Trong quán này tất cả đều là các món bánh Tây, mùi bánh mì tràn ngập trong không khí, thoang thoảng mùi vị hạnh phúc.
‘Ông chú đẹp trai’ trước khi rời đi còn đưa cho cô một tấm danh thiếp, hỏi xin email của Dương Miên Miên, để thuận tiện gửi ảnh cho cô.
Quả thực, Dương Miên Miên chỉ quan tâm đến 100 đồng kia mà thôi!
‘Ông chú đẹp trai’ liền nhún vai, đưa cho cô một tờ 100 Đôla Mỹ, “Thù lao của cô!”
“Cảm ơn!”, Dương Miên Miên cực kỳ hài lòng. Trong một buổi chiều không chỉ kiếm được 100 đồng, mà là 600-700 đồng, đúng là niềm vui bất ngờ mà!
‘Ông chú đẹp trai’ lại ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Dương Miên Miên, nói một câu mang hàm ý sâu xa: “Như vậy, giữ liên lạc nhé!”
“Bye bye!”
‘Ông chú đẹp trai’ đi trước, bởi ông còn muốn đến Ban biên tập. Anh ta là nhiếp ảnh gia cho tạp chí “Bụi Sắc”, quyển tạp chí khá nổi tiếng trong cả nước. Trang bìa của tạp chí đều là những người nổi tiếng, nội dung bên trong có các thông tin về các ngôi sao, có vài bài phỏng vấn, hình ảnh …
“Hello, Helen!”, Bill nhẹ bước vào thang máy, cất lời chào La Bùi Bùi.
“Bill!” La Bùi Bùi nhìn anh cũng nở nụ cười, “Xem ra hôm nay có thu hoạch!”
Bill đá lông nheo với cô: “Gặp được thiên thần!”
La Bùi Bùi mỉm cười, rất hiểu cách làm việc của người đàn ông này, nụ cười của anh ta khá ám muội. Bill cười hì hì: “Này, người kia khó hầu hạ lắm à?”
“Anh dạo này rất biết nói đùa đó!”, La Bùi Bùi lại nhớ đến buổi phỏng vấn vào chiều ngày hôm nay, tâm tình cũng vui vẻ. Cùng người đàn ông tuấn tú tán gẫu, đương nhiên sẽ không thiếu tiếng cười. Hôm nay cô không biết mình đã có gặt hái bao nhiêu nụ cười.
Keng. Thang máy xuống đến tầng trệt. Bill làm động tác lịch sự, ưu tiên phụ nữ trước, sau đó hai người chia ra hai hướng.
La Bùi Bùi làm chủ biên, có văn phòng riêng, trên bệ cửa sổ có mấy chậu hoa, trên lá còn đọng mấy giọt nước, vừa nhìn qua là biết trợ lý đã giúp cô tưới cây. Đây là chậu hoa Kinh Sở tặng cô. La Bùi Bùi còn nhớ lúc đó anh lấy ra chậu hoa, trên môi đậm ý cười: “Em ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào máy vi tính … lâu lâu nên liếc sang cây hoa lá để dưỡng thần!”
Cô liền đem chậu hoa vào văn phòng, mỗi ngày đều chăm sóc tỉ mỉ.
Thế nhưng, cô và Kinh Sở đã 3 ngày nay không liên lạc. Đây là điều khá hiếm hoi, mấy lần trước, cho dù bận cách mấy cô cũng gọi điện thoại nói vài ba câu. Nhưng suốt 3 ngày trời, cô không gọi cho anh, cũng chẳng quan tâm tin tức của anh.
Thái độ như vậy có quá đáng lắm không? Có những lúc La Bùi Bùi dao động, nhưng rất nhanh, cô kiên định: Không được mềm lòng với đàn ông, nếu như không kiên quyết, anh ta sẽ cho rằng chúng ta nhân nhượng là lẽ đương nhiên.
Cô lần này nhất quyết không nhường anh. Cứ mỗi lần anh rảnh mới được hẹn hò. Không, lần này không thể, cô cần có một bước ngoặt để cho anh thấy tầm quan trọng của cô.
Có điều cô không ngờ, từ hôm qua, Kinh Sở cũng không gửi tin nhắn cho cô.
Điều này khiến La Bùi Bùi cảm thấy khó chịu, cuối cùng cũng đành ngồi xuống ghế, mở laptop bắt đầu làm việc. Cô xem lại nội dung cuộc phỏng vấn ngày hôm nay, cô hiện tại giữ chức vụ cao tại tạp chí Bụi Sắc. Mấy cuộc phỏng vấn không cần cô ra tay, nhưng lần này cô phải ra mặt nhất định không phải nhân vật tầm thường.
Cô đang tập trung viết bài, đột nhiên phía dưới góc màn hình nhảy lên một cửa sổ thông báo có thư, La Bùi Bùi kiểm tra hộp thư, là Bill gửi cho cô một bức ảnh.
Helen,
Đây là thiên thần đẹp nhất hôm nay tôi gặp được, chia sẻ với cô.
Bill.
La Bùi Bùi biết mình sẽ được thưởng thức một tấm ảnh cực kỳ đẹp, nhất định là một mỹ nhân, bởi Bill có cặp mắt nghệ thuật, những bức ảnh của anh ta đều đẹp đến nghẹt thở.
Những bức ảnh của Bill đôi khi là ảnh phong cảnh, nhưng cũng rất đẹp. Những tấm cảnh của anh có một chút gì đó cổ quái. Ví như ở trong góc tường hé ra một đóa hoa. Cũng nhiều khi chỉ là một hồ nước trong veo yên tĩnh. Anh đối với tự nhiên không hà khắc như việc chọn lựa người mẫu ảnh.
Mở ra tập tin đính kèm, đập vào mắt La Bùi Bùi là một con hẻm hẹp và sâu, từ trong tấm cửa gỗ mục nát, là đôi mắt đen to tròn, chưa lộ ra dáng hình, nhưng nhất định đây là mỹ nhân.
La Bùi Bùi tự đánh giá, bất kể từ góc chụp vẫn đạt được yêu cầu tính thẩm mỹ. Có điều tấm hình này chỉ ở mức bậc trung trung, ý nói, không tệ, nhưng chưa phải là đẹp nhất. Nhưng có lẽ Bill có chỉnh sửa một chút, không hiểu tại sao, nhìn cặp mắt của cô bé ấy, trong lòng lại cảm giác nôn nao, khiến người xem muốn nhìn đi nhìn lại.
Cứ coi như là anh ta có phép thần thông đi. La Bùi Bùi thầm tán thưởng, mở tiếp bức ảnh tiếp theo. Tấm này so với bức ảnh trước còn đẹp hơn.
Ánh nắng ban chiều, ngay ngã rẽ của con hẻm, không nhìn thấy một ai, nhưng trên nền đất in một chiếc bóng dài, là một cô gái có mái tóc dài, dáng hình yểu điệu.
Cô bé đứng lấp ló, tự giấu mình đi, nhưng chiếc bóng đã bán đứng cô.
Chứa đựng thật nhiều cảm xúc!
La Bùi Bùi nhìn tấm hình thêm một lần, nở nụ cười, mở hộp chat với Bill.
Helen: Bức ảnh quá tuyệt, nhưng chưa nhìn thấy thiên thần của anh.
Bill: Ha ha ha [bức ảnh]
Anh ta gửi cho cô một tấm ảnh khác, trong biển người mênh mông, lại có một cô gái ngồi tựa thành lan can ăn kem, không thể diễn tả nét xinh đẹp của cô bé, tướng mạo xuất chúng, tràn ngập nét thanh xuân. Giống như trên thảm cỏ xanh biếc, có một bông hoa Mẫu Đơn, khiến người khác không kìm lòng, chỉ muốn đến hái mang về.
Tuyệt đẹp! La Bùi Bùi quan sát thêm lần nữa, chờ một chút, cô bé này có nét quen quen.
Đúng rồi, trong một lần đi ăn tối cùng Kinh Sở, đã gặp cô bé, Kinh Sở nói là đứa em họ, nghe nói gia cảnh nghèo khó.
Thật ra, La Bùi Bùi làm cái nghề này cũng chưa phải chưa nghe qua mấy trường hợp này, giống như anh chàng cô phỏng vấn hôm nay, cũng có không biết bao nhiêu em gái kết nghĩa.
Chuyện này, không biết Kinh Sở có biết chưa? La Bùi Bùi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cái cớ hay nhất để gọi điện cho anh. Cô lấy điện thoại nhắn cho anh một tin.
Kinh Sở đang bận nên hơn 1 tiếng sau mới gọi cho cô: “Xảy ra chuyện gì?”
La Bùi Bùi dùng ngữ điệu khoan thai trả lời anh: “Nhiếp ảnh gia của tạp chí em hôm nay chụp được tấm ảnh, đẹp chứ?”
“Dương Miên Miên làm mẫu?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói của anh, có chút khó chịu.
La Bùi Bùi nghĩ dù gì cũng đã mấy ngày không gặp, chẳng lẽ anh ta thấy cô liên lạc mà không có chút nào động lòng sao?
Đúng là người đàn ông vô tâm. Trong lòng cô hơi tức giận nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Không phải, trên đường Bill chỉ chụp tùy tiện thôi, không phải là tìm người mẫu.”
“À ra thế!”, giọng anh hòa hoãn.
La Bùi Bùi coi như không có chuyện gì nói thêm một câu: “Anh quản được bây giờ, nhưng có quản được cả đời? Cô bé xinh đẹp như vậy, sớm muộn cũng bay khỏi tầm tay!”
Kinh Sở im lặng một phút, sau đó hỏi một câu không liên quan: “Nhiếp ảnh gia đó tên gì?”
“Bill, Bill Green.”
Tin tức về Bill không khó tra, La Bùi Bùi biết, Kinh Sở đương nhiên cũng biết. Anh ta là một nhiếp ảnh gia hòa hoa, đối với người mẫu cực kỳ nghiêm khắc. Hình của anh đa số là mỹ nhân … có điều chụp nhiều nhất vẫn là loại hình khỏa thân.
Điều anh ta thích nhất không chỉ có sự tươi mát của tuổi trẻ, gương mặt đẹp, mà còn ở cơ thể nõn nà mềm mại, cùng nước da trắng thuần khiết.
Đây chính là đam mê của anh ta, có rất nhiều người biết, anh ta cũng dễ dàng lên giường cùng với những cô người mẫu xinh đẹp này. Những nhà nghệ thuật này rất dễ dàng dụ dỗ những cô bé ngây thơ này, chẳng trách có người đem mấy chuyện này làm cái thú bàn luận lúc trà dư tửu hậu.
Nhưng Kinh Sở chẳng lấy gì làm thú vị.
“Anh biết rồi!”
Đây là câu kết thúc cuộc trò chuyện của anh với La Bùi Bùi, La Bùi Bùi nắm chặt điện thoại trong tay một lúc lâu, sau đó tức giận ném mạnh lên bàn.
Cô chính mình còn hoài nghi có phải cô và anh đang yêu nhau không? Nếu không tại sao anh lại có thể cư xử như vậy.
La Bùi Bùi thật tâm muốn gọi ngay điện thoại cho anh nói chia tay.
Cuối cùng cũng có thể kiềm lại, cô nên cho anh chút thời gian. Dù sao điều kiện của người đàn ông này thực sự rất hợp với, cô không muốn giận quá mất khôn.
Chung quy vẫn phải cố gắng thêm lần nữa.
Kinh Sở lúc này cũng đang rất buồn bực, Dương Miên Miên không có điện thoại, anh ngoại trừ biết nhà cô ra thì không còn cách liên lạc nào khác, mà anh lại nhiều lần đi tìm một cô gái cũng không phải là chuyện tốt.
Ở đâu mà chẳng có mấy người nhiều chuyện, nếu anh cứ ra vào nhà cô như vậy, không biết họ thêu dệt lên câu chuyện như thế nào.
Anh lại càng không thể đến trường tìm cô.
Đúng là tiến thoái lưỡng nan, Kinh Sở chợt phát hiện tìm cô cũng vô dụng, anh đâu phải người giám hộ, cũng đâu phải họ hàng thân thích, nói rồi thì sao?
Anh có quyền gì mà giáo huấn cô?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!