Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 48: Dừng chân
Chỗ của anh bây giờ là của một nữ sinh đang mang rất nhiều hành lý. Cô gái này không đặt được chỗ, đành phải chịu đứng tạm chung với đám đàn ông, Kinh Sở thấy không tiện, bèn nhường giường nằm của anh cho cô.
Dương Miên Miên ngủ không được, cô đứng lên thò đầu ra ngoài. Kinh Sở nhìn thấy cô nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Cô lôi tay anh kéo vào bên trong, ấn hắn ngồi ở đầu giường: “Bên kia chói mắt quá, anh ngồi đây chắn sáng cho tôi.”
Balo: ╮(╯▽╰)╭ Chị muốn anh ấy ngồi đây thì nói thẳng, còn kiếm cớ.
Cô oán thầm: Lấy cớ gì bây giờ, hai người còn chưa phải là cái quan hệ kia kia, nói thẳng ra làm sao?
Kinh Sở cũng đoán ra được ý của anh, có điều không thèm vạch trần. Trên xe lửa buổi tối chắc chắn có kẻ xấu, anh ngồi ở đây cũng an toàn hơn một chút.
Dương Miên Miên vùi mặt sau lưng anh, trên người anh tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, không phải mùi khói thuốc, không thể biết được đó là hương gì, những khi hít vào cảm thấy rất thoải mái, cô lấy tay kéo kéo áo anh.
Kinh Sở cởi áo khoác, đắp lên người cô: “Lạnh không? Uống nước nóng không?”
Anh nghĩ cô lạnh.
Cô lắc đầu một cái, lấy áo khoác của anh che mặt lại, một lúc lâu sau lặng lẽ vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, cảm giác thật an toàn, trong chốc lát đã ngủ say.
Xe lửa vẫn xình xịch tiến về phía trước, Kinh Sở ngồi ở trong không gian chật hẹp ấy, lòng chợt bình yên. Lúc trước khi nhìn những biểu hiện ấy, anh đều nghĩ người ta làm quá lên, nhưng tự mình trải qua mới biết tất cả đều là thật lòng.
Trong đêm tối, anh cầm lấy tay cô lên nói khẽ: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không bỏ lại em. Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Dây lưng: (︶︿︶)Miên Miên rõ ràng là ôm em, anh ở đây lại tranh giành được yêu thương, tranh giành người đẹp với người ta.
Sau hành trình sóng yên biển lặng, bọn họ xuống tàu, lại đón thêm một chặng xe buýt để đến thị trấn. Trước khi đến, anh đã liên lạc bên đồn cảnh sát, tìm hiểu rõ tình hình địa phương. Bên phía cảnh sát địa phương cũng đã sắp xếp xong xuôi, chỉ đợi anh đến thôi.
Duy nhất một chuyện không may xảy ra đó chính là khi bọn họ đi tìm nhà trọ, tìm đâu không tìm, trọ đâu không trọ, lại chọn ngay nhà trọ cùng Lão Tam.
Đây là con đường tiến vào thôn Đại Đường và thị trấn nhỏ Tào Gia Câu, dân cư thưa thớt, nhà trọ đều không có được mấy cái. Kinh Sở kể từ khi biết được địa điểm cũng đã ra sức kéo giãn khoảng cách với hắn, không nghĩ bây giờ lại tình cờ gặp nhau ở đây.
Lão Tâm ngay lập tức nhận ra hai người, hai người nay gương mặt rất thu hút, thực sự không muốn chú ý cũng không được.
Hắn quan sát một hồi lâu, lại nhìn thấy Dương Miên Miên ở đó nổi nóng.
“Ăn cà chua xào trứng?”
“Không ăn!” Ha ha ăn ăn!
“Đầu cá nhé?”
“Ai ăn cái thể loại đồ ăn buồn nôn như vậy?” Ha ha ha, cho nhiều nhiều ớt vào.
“Vậy em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được!” Lèo nhèo thể nào cũng chết đói!
Vì để tránh cho chính mình không giữ được hình tượng đã nhào nặn mấy ngày nay rồi nhảy xổ vào đám đồ ăn trước mắt, Dương Miên Miên đành giả bộ lạnh lùng quay về phòng.
Kinh Sở nhìn qua Lão Tam, cười với hắn một cái, sau đó quay sang hỏi chủ quán còn quán cơm nào tốt hơn không. Lão Tam vỗ đùi: “Tôi biết, để tôi đưa ông anh đi.”
Hắn đương nhiên đâu phải tốt lành gì, sắp đến sào huyệt của hắn. Đối với bất cứ đối tượng nào khả nghi hắn cũng không bỏ qua, đặc biệt Kinh Sở và Dương Miên Miên, là trai tài gái sắc, một chút cũng không giống là người được sinh ra trong nơi khỉ ho cò gáy này.
Tuy nhiên Kinh Sở mấy ngày qua không phải ngồi ôm cây đợi thỏ mà không làm chuyện gì. Anh đã nhờ bên đồn cảnh sát sắp xếp cho anh một thân phận. Hiện tại, anh đóng vai là con của trưởng thôn. Con trai của trưởng thôn này lớn hơn anh một tuổi, sau khi học hết cấp 3 trường làng thì đi biệt tăm, đến giờ cũng chưa quay về.
Lão Tam nghe Kinh Sở có thể kể tường tận chuyện ‘gia đình’ trưởng thôn, trong lòng hắn cũng giảm bớt mấy phần hoài nghi: “Vậy anh đã rất lâu chưa về nhà?”
“Bà xã không cho. Nếu không phải vì chuyện hôn sự, cô ấy khẳng định chắc chắn không muốn về cùng tôi.” Kinh Sở mở miệng nói hai từ ‘bà xã’ mà ngại ngùng khôn tả.
Lão Tam ca ngợi vài câu, Kinh Sở trái lại hỏi thăm hắn vài câu. Tuy nhiên tên này rất cẩn thận, chỉ cười cười không nói. Anh cũng không hỏi nhiều tránh hoài nghi.
Khi quay trở về nhà trọ, Lão Tam nói với anh một câu: “Thời nay đàn ông khó cưới vợ lắm, anh cố gắng chịu đựng một chút.”
Kinh Sở bật cười lớn, rời đi. Vừa chạm vào cánh cửa mới nhớ ra … Chết! Lúc thuê phòng vì để che mắt Lão Tam chỉ thuê có một phòng.
Anh bây giờ viện cớ cãi nhau với vợ, đi thuê thêm một phòng nữa được không?
Không kịp!
Dương Miên Miên mở cửa phòng, sau đó kéo anh vào, ầm một cái đóng cửa lại.
Xây nên một hình tượng bà xã đang còn rất tức giận.
Kinh Sở cùng cô trọ chung một phòng, cảm giác không tự nhiên. Đặc biệt là trong phòng trọ nhỏ hẹp này chỉ có một giường đơn, một phòng vệ sinh, một cái tivi, một cái tủ đầu giường đã xục xịch một chân.
Cô xem ra đang rất thoải mái, đầu tiên mở tivi, lấy hộp cơm vừa ăn vừa say sưa xem bộ phim truyền hình.
Kinh Sở ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng: “Người ta đã chào hỏi, bây giờ em có thể nói cho tôi biết cái kế hoạch quỷ quái của em được chưa?”
“Rất đơn giản, đến tối anh chạy đi nói với bọn họ, tôi đã bỏ trốn.”
Kế hoạch của cô vô cùng đơn giản nhưng hiệu quả cực cao.
Chờ khi Lão Tam tiến vào Tào Gia Câu, Kinh Sở liền chạy vào đó, mang theo cảnh sát địa phương nói với chúng Dương Miên Miên mất tích nên muốn tìm kiếm. Mặc kệ phản ứng của đối phương thế nào, nói chung là chỉ muốn tìm người.
Bọn họ không đoán được ý đồ, đương nhiên buộc phải đồng ý, không đồng ý cũng không còn cách nào khác. Một mặt, Dương Miên Miên sẽ tìm ra được nơi nhóm người bị bắt, sau đó nội ứng ngoại hợp.
Có thể gọi đơn giản đây là kế điệu hổ ly sơn, giương đông kích tây.
Nghe thì đơn giản nhưng khi hành động thì không. Vì vậy, Kinh Sở không lập tức đồng ý: “Kế hoạch này muốn thành công phải lưu ý điểm quan trọng nhất đó là em phải biết rõ địa hình của nơi đó. Em chưa vào núi chưa biết khi lên núi chỗ nào cũng đều giống nhau, nếu em không quen thuộc em sẽ bị lạc.”
“Vậy nhờ người bản xứ dẫn đường.”, Dương Miên Miên quả thực chưa bao giờ rời khỏi Nam Thành, đối với núi non trùng điệp thế này cũng chưa hiểu rõ nên cô cần người hỗ trợ, “Chỉ cần tôi lọt vào được ngôi làng ấy, chắc chắn tôi sẽ kiếm được người chỉ đường.”
“Điều này cũng khá mạo hiểm, nếu em bị bọn chúng phát hiện thì phải làm sao?”
“… vậy thì cứ nói tôi lạc đường, nói không chắc chúng cũng bắt tôi cùng với nhóm người đó.”, Dương Miên Miên nhún vai, từ trong túi lấy ra một vật: “Để cho an toàn, tôi mang theo cái này.”
Kinh Sở: “… em lấy ở đâu?”
“Mua nha … tôi cảm thấy rất cần thiết!”, cô vui vẻ vuốt ve nó, “Lúc mấu chốt có thể lấy ra dùng.”
Dao găm: “A ~o(* ̄▽ ̄*)o em nhất định sẽ bảo vệ Dương Miên Miên!”
“Coi chừng làm tổn thương chính mình.”
“Không biết!”
Nói xong việc chính, Kinh Sở đột nhiên cảm thấy chẳng có chuyện gì để nói, cùng cô ở chung một phòng anh cảm giác không thoải mái.
Dương Miên Miên vào phòng tắm, thử nước, nhiệt độ khá nóng: “Tôi đi tắm!”, cô từ phòng tắm ló đầu ra, “Then cài hỏng rồi, anh đừng vào nhé!”
Kinh Sở giả điếc chăm chú nhìn vào màn hình vi tính.
Dương Miên Miên một bên tắm rửa, một bên hỏi vòi hoa sen: “Em nghĩ ngay bây giờ chị la lớn có gián thì thế nào?”
“Đây là mùa đông, không có gián.” Vòi hoa sen đáng yêu trả lời, “Hơn nữa là con gái đang tắm không được để con trai nhìn thấy.”
Dương Miên Miên cúi đầu ủ rũ nói: “Chị ngàn dặm xa xôi theo anh ấy đến đây, chẳng phải mong muốn tìm được cơ hội để nói rõ sao, nhưng bây giờ lại cảm thấy sao sao á.”
Hai má cô đột nhiên nóng bừng bừng, không hiểu tại sao trong lòng cô lại thấy rất ngại ngùng, là sao đây, cô không thể giải thích được.
Cô tắm rửa sạch sẽ, chỉ mặc chiếc áo thun lót, cùng chiếc quần bó.
“Nghỉ sớm đi.” Kinh Sở tắt tivi.
Dương Miên Miên nằm trên giường, lấy chăn đắp kín, cảm thấy rất lạnh: “Tại sao nơi này không có điều hòa?”
“Điều hòa hỏng rồi.” Kinh Sở mới vừa phát hiện, gọi chủ phòng trọ họ nói đã kêu người sửa nhưng hôm nay chưa thấy đến, hỏi anh có muốn đổi phòng khác không? Cũng được, nhưng phòng nào cũng tệ.
Thị trấn nhỏ, nhà trọ nhỏ, đòi hỏi cũng vô ích.
“Lạnh?”
“Lạnh!”, cô co người.
Kinh Sở lại cởi áo khoác đắp thêm lên người cô, trách nhẹ: “Cố gắng một chút, ai kêu em cứ đòi đi theo!”
Dương Miên Miên rên hừ hừ, sao không giống trong tiểu thuyết thế này. Chán chết!
“Anh kể chuyện đi, ví dụ như mấy chuyện anh phá án, tôi chưa ngủ được, anh nói lảm nhảm một hồi để ru giấc ngủ.”
Kinh Sở không phản đối chuyện này, chỉ là anh có chút bất đắc dĩ: “Em thích nghe mấy loại chuyện này trước khi đi ngủ sao?”
“Không được sao?”
Kinh Sở nghĩ từ nhỏ cô không có ai ở bên, cũng chẳng có ai đêm đêm kể chuyện cổ tích cho cô nghe, lòng thương cảm lại dâng lên trong lòng anh, anh ngẫm nghĩ một chút, chọn một vụ án đã từ khá lâu: “Chuyện này kể về một cô bé đạp xe một mình trên cánh đồng vắng …”
“Anh ngồi xích vào đây, ngồi xa như vậy, tôi phải dỏng tai lên nghe rất mệt.” Cô bám vào tay anh, kéo anh ngồi về phía đầu giường.
Kinh Sở liền dựa người vào tường, nửa nằm nửa ngồi kể cho cô nghe mấy vụ án cũ.
Đương nhiên anh luôn nghĩ chẳng có ai kể chuyện cho Dương Miên Miên trước khi đi ngủ, nhưng trên thực tế, cô mỗi đêm không biết nghe được bao nhiêu chuyện thú vị.
Là ai kể: là những người bạn nhỏ của cô.
Nói nói một lúc, thanh âm đột nhiên ngừng hẳn, Dương Miên Miên ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện anh đã dựa vào gối ngủ. Trong bóng tối, gương mặt anh tuấn, chỉ có điều đang cau mày dường như trong giấc mơ anh cũng không an giấc.
Dĩ nhiên anh phải lo lắng, ngày mai là ngày cực kỳ quan trọng, trong những ngày vừa qua anh vẫn liên tục lái xe, cả người rất mệt, vào lúc này ngủ thiếp đi cũng không có gì lạ.
Trong bóng tối, cô kéo mền, đắp kín lên người anh. Nhiệt độ ngoài trời đang là âm độ, nhưng Dương Miên Miên nằm trong “ổ chăn” lại rất ấm áp, được mấy phút cũng lăn ra ngủ say như chết.
Kinh Sở ngủ chưa đến 10 phút, anh ngủ gật, nằm quên mất, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo. Vừa tính đứng lên, chợt nhận ra người anh đã được đắp chăn cẩn thận, cái này cũng không vấn đề. Vấn đề lớn nằm ở chỗ, tư thế ngủ của Dương Miên Miên lúc này thật không dám khen ngợi. Có gối đầu không gối, lại nằm trên cánh tay của anh, một chân vắt ngang qua đùi anh, ngửa mặt lên trần, một tay một chân thì dang rộng sang phía bên kia.
Mũ len màu đỏ: ~(≧▽≦) ~ Dương Miên Miên nhà em có tư thế ngủ buông thả như vậy quen rồi.
Áo gió màu đen: Kinh Sở nhà tớ chắc chắn sẽ gọi Dương Miên Miên dậy, chắc chắn sẽ gọi Dương Miên Miên dậy, chắc chắn.
Chiếc điện thoại smart phone màu đen: Đánh cược 5 xu, anh ấy không đánh thức Miên Miên.
Điện thoại đi động màu vàng: Tớ cược 1 đồng, Kinh Sở không nỡ đánh thức Dương Miên Miên.
5 xu và 1 đồng: Mấy người đánh cược có nghĩ đến tôi không? Thật không chịu nổi áp lực mà!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!