Nữ tướng của quân Vương
Chương 12: Quận chúa xuất cung
Đến giữa trưa ngay lúc chuẩn bị dùng bữa thì ca ca đến. Y một thân long bào dường như vừa thượng triều về. Tử Y tươi cười hành lễ đơn giản rồi cùng y dùng bữa. Hoàng cung có lệ lúc dùng bữa không được trò chuyện vì thế mà thời gian dùng bữa vô cùng yên ắng mà hoà hợp.
“Y nhi mai là Trung thu muội có muốn đi đâu không?” Chiếu Thiên hoàng đế ân cần hỏi nàng. Tử Y suy nghĩ một chút cũng gật đầu. Nàng còn nhớ theo thông lệ hàng năm “Hạ Tử Y” sẽ đi ra ngoài vào ngày này.
Chiếu Thiên hoàng đế như có điều lo lắng ong vẫn gật đầu như hiểu ý nói “Nhớ cẩn thận… đưang đi quá lâu, ngày mai phải tổ chức lễ Trung thu hoàng cung sẽ rất náo nhiệt, ít nhất muội phải xuất hiện một lát nếu không sẽ dẫn đến chuyện thị phi.”
“Ưm! Muội hiểu, ca ca yêu tâm sáng mai muội sẽ về!” Tử Y mỉm cười tươi tắn trả lời. Xong cuộc trò chuyện không dài, Chiếu Thiên hoàng đế còn lo quốc sự không thể nán lại lâu liền rất nhanh đã rời đi.
Lúc xế chìu nàng mới nhớ đến một vấn đề mang tính lịch sử, “Hạ Tử Y” tối nay sẽ đi tắm. Ôi giời ôi, cái tắm với thiên nhiên tuy thoải mái nhưng mk có lộ liễu quá không nha. Nhưng suy tới nghĩ lui nàng vẫn chọn đi.
“Quận chúa đò đã chuẩn bị xong, bây giờ người muốn xuất cung luôn sao?” Tiểu Tịch nhận mệnh chuẩ bị đồ đang ngaon ngoãn đứng một bên dò hỏi. Tử Y đang cầm chén trà trên tay mà thở dài. Nếu đi tắm như vz sẽ ko bị người ta thấy chứ? Nàng cũng sợ nha.
“Ừm! Đi ngay bây giờ… ngươi chuẩn bị xe ngựa đi.”
Xe ngựa của tiểu quận chúa đang xuất cung mọi người đều biết, trong cung này chỉ có Hạ Tử Y tiểu quân chúa muốn ra thì ra muốn vào thì vào mà không bị cấm cản. Tử Y ngồi trên phương tiện công cộng đang lắc lư chở mình đi mà muốn đỡ trán, nàng say xe rồi. Tuy thế Tử Y vẫn giữ một mặt bình tĩnh quan sát phong cảnh.
Hoàng cung trên đường đi nào có xinh đẹp, chỉ có hai bức tường song song nói dài đến cổng. Hoàng cung nhiều người như thế tại sao vẫn làm nàng cảm thấy thật cô quạnh, thế gian một ngày đến một ngày đi tại sao an tường không sống mà lại đến nới thâm cung tàn ác này? Cô quạnh, tĩnh mịch, cung đấu không phải nàng không biết. Chỉ mong mọi thứ không quá vượt tầm kiểm soát, ít nhất nàng còn có ý định về hưu sớm.
Vừa ra khỏi hoàng cung thì đập ngay vào mắt nàng là một thành trấn phồn hoa, người đi tấp nập không phải nàng chưa thấy, lúc trước ở hiện đại người còn tấp nập hơn nhiumeefu nhưng nơi đây lại tạo cho nàng một cỗ phấn khích không nên lời. Xe ngựa một mạch chạy thẳng đến một tửu lâu lớn ngay gần khu rừng nàng muốn đến.
Tửu lâu cao ba tầng, vô cùng lớn, tên cũng voi cùng đặt biệt tửu lâu Song Điểu. Nhìn tến tửu lâu mà Tử Y không nhịn được cười, quán rượu hai con chim haha. Tử Y cười làm bọn thị vệ cùng Tiểu Tịch đều lia mắt nhìn nàng ngạc nhiên nhưng không ai dám hỏi. Haizz thú vui của hoàng tộc rât khó nắm bắt cứ để họ thoã mãn là mình đi.
Nàng đặt ba giang phòng cho đám thị vệ và cung nữ, lần này ra ngoài nàng không muốn gây náo động đến dân thường nên chỉ đơn giản đem theo hai thị vệ và một cung nữ là Tiểu Tịch. Một thị vệ tên Thập Nhị nhanh nhẹn đến đặt phòng, còn thị vệ còn lại tên Thập Tam vẫn giữ vững xe ngựa mà nàng đang ngồi. Vốn hai thị vệ này là ảnh vệ mà ca ca cho nàng nhưng vì lí do đi tắm vào ban đêm nên nàng đơn giản cho họ không thực hiện thiên chức ảnh vệ một ngày.
Nàng an tĩnh ngồi trong xe ngựa đợi đến khi Thập Nhị đến thông báo thì Tiểu Tịch liền một mạch nhảy xuống xe vén rèm cửa rồi đưa tay đón nàng. Tử Y nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa, động tác nhẹ nhàng của nàng lại làm chấn động mọi người trên phố. Tất cả ánh mắt đề dồn vào nữ nhân đang mặc một bộ lam y với mái tóc dài được buộc đơn giản, nhìn đơn giản nhưng lại thanh lệ thoát tục, khí chất hơn người. Nhưng cái làm bọn họ thu hút không phải trang phục hay kiểu tóc mà là gương nặt đem mặt nạ của nàng. Nàng một bên đeo mặt nạ bạt che giấu hơn một phần tư bên mặt lại chừa ba phần yêu mị còn lại ra ngoài làm hồn người điên đảo.
Tử T bước vào tửu lâu, Tiểu Tịch đi bên cạnh còn hai ảnh vệ lại đu phía sau làm tròn thiên chức thị vệ. Cả tửu lâu đề ngư ngừng thở khi nhìn thấy nàng, nàng quá đỗi xinh đẹp dù gương mặt bị che mất một phần. Tiểu nhị vốn đợi dẫn đường cho bọn họ lại ngay ngốc nhìn nàng cho đến khi Thập Nhị lên tiếng mới thu hồn về xác.
Mọi người chợt bừng tỉnh thì đã trông thấy mỹ nhân dự định lên phòng. Tử Y cũng mặc kệ bọn họ nàng đang mệt chỉ muốn nghỉ ngơi ngay lập tức ai mà ngờ đang định đi tiếp thì có những năm tên côn đồ chặn đường nàng. Tử Y đưa mắt nhìn bọn họ, dẫn đầu là một hoa công tử mặt mũi tạm được không đến mức nhìn là muốn đánh, nhưng thu hút ánh mắt nàng lại là một nam tử gọn gàng sạch sẽ nhưng đúng chất nhìn là muốn đánh kia. Nam tử có thân hình nhỏ hơn Thập Nhị, Thập Tam những một cái đầu, nhìn là biếc chẳng bao tuổi nhưng lại có một thân võ nghệ không tồi. Đừng hỏi nàng làm sao biết được, vì đây là món nghề mà “Hạ Tử Y” học được không liên quan gì đến nàng.
“Tiểu mỹ nhân có thể cùng thiếu gia ta trò chuyện được không?” Tiểu đồng tử bên cạnh tên hoa công tử kia nói. Nàng nghe xong liền liếc về tên hoa công tử kia, nàng nhìn thấy sự tham lam trong mắt gả còn có một ohaafn tự đắt kiêu căng. Mợ nó đây là muốn bị đánh sao? Bổn cô nương dễ bắt nạt như thế?
“Tránh ra!” Không đợi nàng lên tiếng thì tiếng Thập Nhị đã vang lên. Nàng hiện đang mệt nên giao phó tất cả cho ảnh vệ, ngay cả nhìn kẻ khác nàng cũng lười.
“Ngươi chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ cũng đam láo xược với thiếu gia ta? Ngươi biết thiếu giá ta là ai… a… a…a” Tên đồng tử nói chưa dứt thì phát hiện gả đang bị đánh bay ra một quảng rõ xa. Tên thiếu gia thấy vậy liền vội túm lấy nam tử làm Tử Y chú ý đẩy ra mà nói to “Ngươi nếu không đánh lại bọn hắn thì ngươi cà cả con muội muội ngươi sẽ sống không bằng chết.”
Nam tử nghe liền biến sắc, ánh mắt nhìn bọn họ trở nên hung tàn. Tử Y nhìn ra đó không phải là một ánh mắt thù hận mà là quyết tâm và một phần có lỗi, tự trách và áy náy. Tử Y lắc đầu thầm than lại là một vụ ép buộc, uy hiếp của bọn thế gia với dân thường đây mà “Đừng đánh hắn quá nặng, đánh ngất hắn là được.”
Nghe Tử Y nói mà bọn Thập Nhị, Thậo Tam ngạc nhiên nhưng vẫn nghe theo “Vâng” một tiếng. Thật ra bọn hắn cũng cảm nhận được nam tử trước mắt tuy không mạnh bằng họ nhưng là một người có tư chất tài giỏi, qua đó họ lại thêm phần kính trọng đối với vị quận chúa này. Trước đây họ biết quận chúa tài giỏi nhưng vẫn chỉ là một nữ nhi thì có thể làm được gì? Nhưng sau này họ lại biết quận chúa này còn có thể thu phục được cả tên Tạ Tư kia, phải biết Tạ Tư là người khó tính như nào mà còn kính trọng vị quận chúa này thì họ đương nhiên biết quận chúa không tầm thường.
Nam tử kia đột nhiên lao đến tấn công Thập Tam, Thập Tam cũng thuận thế đón nhận tấn công. Thập Nhị nhanh chóng giải quyết bọn tép riu, hắn bắt tên công tử kia quỳ dưới đất mà nhìn Thập Tam trong vòng hai mươi chiêu đã đánh ngất nam tử kia.
“Thập Tam ngươi cần rèn luyện nhiều hơn ngay cả một tên tiểu tử đáng cũng tốn thời gian như thế!” Thập Nhị nhìn trêu tức Thập Tam.
“Im miệng, tiểu tử này là một nhân tài không thể bỏ qua… quận chúa?” Thập Tam đưa mắt nhìn về phía quận chúa từ nảy giờ vẫn im lặng như hỏi ý kiến.
Tử Y nhìn nam tử đang ngất trên mặt đất hơi đâm chiêu “Đưa hắn đến phòng của các ngươi, chữa thương cho hắn, bắt luôn cả bọn này về phòng nghiêm hành thẩm vấn.”
“Vâng!” Như lời của Tử Y bọn họ nhanh chóng thu dọn tàn cuộc cond bọn người đứng ngìn nảy giờ vẫn im re mà quan sát, học cũng chướng mắt bọn này từ lâu rồi.
Tử Y sau khi lên phòng liền ngủ một giấn đến khi mặt trời lặn thì Tiểu Tịch thông báo “Quận chúa nam tử kia đã tỉnh.”
“Còn bọn người kia?” Tử Y không nhanh không chậm để Tiểu Tịch chỉnh trang lại cho mình.
“Bọn kia đã tỉnh từ lâu, quận chúa dự định như nào?”
“Bảo Thập Nhị, Thập Tam đem nam tử và tên công tử kia qua đây.”
“Vâng!”
Tử Y đợi không đến một phút thì bọn họ đã đến. Nam Tử nọ đang đứng khom lưng trước nàng còn tên công tử kia bị đánh bầm dập đến mức đáng thương nhưng vẫn không thu được ánh mắt của nàng dù chỉ một chút. Tử Y không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà nói với nam tử “Ngươi tên gì?”
“Chu Vấn!” Nam tử cuối người không nhìn rõ nét mặt không nhanh không chậm đáp.
“Ngươi là người thông minh, nói rõ tình hình.” Tử Y nhìn nam tử, hắn cũng ngước mắt nhìn nàng rồi trần thuật tất cả.
Hắn và muội muội Chu Vân vốn sông trên núi cùng sư phụ, bọn họ một người giỏi vỏ một người giỏi ám khí nhưng đến lúc sư phụ mất bọn họ vẫn chưa thể học hết được tất cả nên đành xuống núi, ai ngờ vừa xuống núi muội muội hắn đã bị hảm hại trúng độc nặng, tên Lý công tử này lại lợi dụng lúc người gặp nạn mà bắt hắn kí giấy bán thân mới có thể cầm cự cho muội muội đến bấy giờ, nhưng hắn lại không ngờ tên Lý công tử này làm việc độc ác như vậy. Nhiều lần hắn muốn thoát khỏi nhưng đều bị tên kia lấy muội muội hắn ra làm vật uy hiếp hắn.
Mọi người nghe đến đây đề hiểu rõ mọi chuyện chỉ có Tử Y còn nhăn chặt mày “Thực lực cẩu ngươi không chỉ nhiêu đây” tiếng nói trong trẻo vang kên làm mọi người giật mình đồng loạt nhìn về phía Tử Y.
Chu Vấn cười chua xót “Hắn lấy muội muội uy hiếo bắt ta uống thuốc nếu không thì ta sẽ không đế nỗi bị các ngươi đánh ngất!
Ba người đi theo Tử Y đồng loạt nhìn nhau, Tiều Tịch ngạc nhiên đến không thoát ra được lời nào, quận chú cuat họ quá đỉnh. Nhưng sự kiện ngạc nhiên vẫn còn phía sau.
“Ngươi có muốn theo ta?” Tử Y ôn hoà nhìn hắn, vốn hắn nhận ra nữ nhân trước mắt không bình thường nhưng nàng luôn nhìn mọi người bằng một ánh mắt ôn hoà không lẫn một chút khinh bỉ hay tạp chất khi thân phận họ chênh lệch.
Chu Vấn cười cười “Ta phải cứu muội muội…”
“Vậy là ngươi đồng ý?” Tử Y ngắt lời hắn
“Nếu ngươi cứu được muội muội ta” hắn không trả lời nàng mà đặt điều kiện khiến Tiểu Tịch nhăn mày nói “To gan ngươi dám…”
“Tiểu Tịch…” Tử T ngăn tiểu cung nữ rồi nói tiếp “Được…”
Chu Vấn ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó lại suy sụp nói “Nhưng dù có cứu thì độc…”
“Việc đó để ta lo ngươi chỉ cần nhớ kỹ ngươi Chu Vấn lấy danh Thập Thất, ngươi phải nhớ bọn họ là gia đình của ngươi dù ngươi có mất mạng cũng không được phản bội họ.” Tử Y nhìn thẳng vào mắt hắn nói làm cả đám theo nàng đều đứng hình, sự việc diễn ra nhanh quá não của họ không kịp tiếp thu rồi.
“Được ta nhớ, ta…” như nhớ ra điều gì, Chu Vấn quay người nhìn tên Lý công tử đang nằm bất động trên sàn. Thì ra lúc nảy Thập Nhị đã đánh ngất tên kia. Chu Vấn thở ra nhẹ nhõm “Vậy làm thế nào cứu muội muội ta?”
“Còn làm thế nào nữa, cướp người thôi!” Tử Y nhẹ nhàng nói như không phải vấn đề lớn. Chu Vấn mỉm cười, vị chủ nhân này của hắn tính tình thật lớn. “Ta đa tạ chủ nhân…”
“Không cần gọi ta chủ nhân, gọi ta hai tiếng quận chúa là được!”
Chu Vấn khiếp đảm, hôm nay thế giới ưuan của hắn đều bị vị quận chúa trước mắt phá vỡ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!