Thương Nguyên Đồ - Chương 20: Cha và con
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Thương Nguyên Đồ


Chương 20: Cha và con


Dịch giả: Lan Chi

Có tên hộ vệ chịu trách nhiệm bắn phi tiễn luân phiên từ nỏ cầm tay.

Đồng thời có mười tên hộ vệ khác lại chịu trách nhiệm lắp phi tiễn vào những nỏ trống. Loại nỏ cầm tay này được thiết kế khá tinh xảo, mỗi lần có thể lắp được mười mũi phi tiễn.

May mắn là phi tiễn chế tạo rất dễ dàng. Mỗi mũi phi tiễn chỉ dài chừng bàn tay, thân gỗ đầu nhọn. Mạnh Xuyên muốn mỗi ngày chém đứt tám nghìn cây phi tiễn gỗ, cho nên cũng cần đám thợ thủ công tranh thủ thời gian lắp các đầu nhọn vào.

“Điểm nhanh lên nào.”

Mỗi một ngày, bọn người hầu đều mang một đống đầu nhọn vào trong xưởng.

Xưởng an bài mười tên học đồ chuyên chịu trách nhiệm làm thân gỗ cho phi tiễn, lắp đầu nhọn thật tốt vào. Theo yêu cầu của Mạnh Xuyên, trên thân phi tiễn đều phải điểm một chấm đỏ. Khi Mạnh Xuyên rút đao ra liền chém vào chấm đỏ đó. Làm thân phi tiễn không khó, chỉ là mất thời gian. Các nỏ cầm tay kia cũng vậy, khi sử dụng lâu dài phải bảo dưỡng, hoặc thay mới.

Hô….

Mạnh Xuyên đứng đó, rút đao trong nháy mắt. Đao quang lóe lên, tức thì chém đứt phi tiễn đang bay như huyễn ảnh, đúng ngay điểm đó trên thân. Đao khí còn sót lại, chém thẳng lên đại thụ, lưu lại vết mới.

“Phải nhanh hơn nữa.”

Mỗi một đao, Mạnh Xuyên đều truy cầu đạt độ NHANH.

Nhục thân, Chân khí, đao pháp… Ý chí, tinh thần Mạnh Xuyên lúc này rất mãnh liệt, đầy khát vọng, hắn không ngừng điều động sức lực, không ngừng truy cầu NHANH.

Thân thể con người có tiềm lực rất mạnh. Khi điều động tiềm lực càng nhiều thì uy thế bộc phát ra càng mạnh. Tu luyện thêm trăm lần, thêm nghìn lần, so với mấy người ngoài kia cứ ngồi suy nghĩ vẩn vơ vẫn hiệu quả hơn nhiều. Mỗi một lần Mạnh Xuyên xuất đao, thân thể-chân khí- đao pháp của hắn càng ngày càng hợp thành một thể, ngày một vững chắc.

Tiến bộ tuy rằng rất nhỏ, nhưng nhìn dấu đao thép lưu lại trên thân đại thụ, Mạnh Xuyên cũng có thể nhìn ra được tiến bộ của mình.

Từng ngày một, các vết cắt do đao khí lưu lại càng ngày càng sâu. Dù rằng vết sau chỉ rõ rệt hơn vết trước một chút, trong lòng Mạnh Xuyên cũng đều rất vui. Hắn biết mình đang tiến bộ. Đao pháp lại nhanh hơn.

Mạnh Xuyên hướng đến đao pháp vừa chuẩn, vừa nhanh. Việc tu luyện của hắn rất xa xỉ, nhưng mà hiện giờ cũng không cần các vị cường giả Vô Lậu Cảnh để bồi luyện mà gia tộc vốn dĩ chuẩn bị cho hắn nữa. Tính ra hiện giờ, chi phí dùng cho việc tu luyện của Mạnh Xuyên lại còn giảm bớt. Mời các vị cường giả Vô Lậu Cảnh quả là hao tốn hơn nhiều.

Hiện giờ Mạnh Xuyên đã ngộ ra bí kỹ, nêu nếu chỉ bồi luyện với mấy vị Vô Lậu Cảnh cũng đã ngộ ra bí kỹ như hắn thì sự trợ giúp đó đối với hắn quá nhỏ.

****************

Hạng mục tu luyện thứ hai mỗi ngày: Thân pháp, cùng hộ thân đao pháp!

“Bắn!” Có người hầu hạ lệnh.

Ngay lập tức mười tên hộ vệ Tẩy Tủy Cảnh và hai tên hộ vệ Thoát Thai Cảnh đồng thời bắn tên. Thân tên chính là được chế tạo bằng Xích Huyền Thiết nhưng không có đầu nhọn, mũi tên lại được bọc kỹ bằng vải.

Mười hai mũi tên đều được bắn ra trong khoảng cách mười trượng, được bắn từ nghìn cân lực lượng của các hộ vệ Tẩy Tủy Cảnh. Tên được bắn từ hộ vệ Thoát Thai Cảnh còn mạnh hơn nữa. Không cần nghĩ cũng biết là tốc độ cung tiễn cực nhanh. Tên phóng tới như mưa. Mạnh Xuyên chỉ có thể tận lực dùng thân pháp tránh né, đồng thời thi triển đao pháp ngăn cản.

“Bắn!”

Hàng hộ vệ thứ nhất lùi lại. Tiếp theo hàng hộ vệ thứ hai cũng gồm mười tên Tẩy Tủy Cảnh, hai gã Thoát Thai Cảnh, tiếp tục bắn tên.

“Bắn!”

Rất nhanh, tiếp theo lại hàng hộ vệ thứ ba cũng đồng dạng mười Tẩy Tủy Cảnh, hai Thoát Thai Cảnh bắn tên.

Tổng cộng ba hàng bắn liên tiếp.

Tên bay tới liên tục. Khi hàng thứ ba bắn xong thì hàng thứ nhất cũng đã chuẩn bị xong, lại tiếp tục vào đội ngũ, đồng thời bắn tên. Mỗi một mười hai mũi tên bay tới đều có hai mũi tên được bắn với lực lượng của Thoát Thai Cảnh, ở khoảng cách ngắn chúng đều có sức uy hiếp vô cùng lớn. Trong màn mưa tên đó, Mạnh Xuyên cũng ngẫu nhiên bị trúng tên.

Hắn cũng biết mệt. Luyện tập như thế cũng sẽ mỏi mệt.

Nhưng mà càng mỏi mệt, hắn lại càng phải kiên trì. Hắn đem nhục thân và tinh thần rèn luyện thành nhất thể. Thể xác và tinh thần kết hợp càng sâu thì thân pháp sẽ càng nhanh hơn, linh hoạt hơn, đao pháp phòng hộ cũng nhanh hẳn lên.

Hạng mục tu luyện này cần ba mươi tên hộ vệ Tẩy Tủy Cảnh, sáu tên hộ vệ Thoát Thai Cảnh bồi luyện mỗi ngày nửa canh giờ.

Nửa canh giờ bắn tên như mưa, không ngừng nghỉ. Mặc dù bọn hộ vệ luân phiên nhau ba hàng nhưng tất cả cũng như Mạnh Xuyên đều lâm vào tình trạng cực hạn, vô cùng mệt mỏi, kiệt sức.

******************

Đến giữa khuya khi không còn ai nữa.

Trong tiểu viện của mình, khi Mạnh Xuyên đã hoàn toàn khôi phục chân khí, hắn lại tiếp tục hạng mục huấn luyện đơn giản: Cực Hạn Bạt Đao Thức!

Mạnh Xuyên đứng đó một mình, lặng im, không nhúc nhích.

Bỗng nhiên, thân thể hắn hóa thành huyễn ảnh, lóe lên một cái thì đã ra ngoài mười trượng, một đạo đao quang bổ ra. Lúc này, thân pháp hắn vọt tới trước càng nhanh, đao pháp chém ra cũng càng nhanh, còn nhanh hơn cả đao pháp hắn thi triển ban ngày.

Vì sao cả thân pháp, đao pháp đều càng lúc càng nhanh lên?

Bởi vì Cực Hạn Bạt Đao Thức chính là cấp độ bộc phát chân khí lớn nhất, rót chân khí vào kinh mạch đến sức chịu đựng cực hạn, khiến cho kinh mạch căng lên, có cảm giác căng đau đến độ tưởng như rằng nếu tăng thêm chỉ một ít chân khí nữa thì sợ rằng kinh mạch cũng phải bị tổn thương. Cứ như thế bộc phát chân khí đến cực hạn, thì thân pháp, đao pháp đương nhiên càng lúc càng nhanh.

Có điều, mỗi lần sử dụng Cực Hạn Bạt Đao Thức thì đều tiêu hao chân khí đến kinh người.

Thân pháp hắn lại hóa thành huyễn ảnh, lưu lại một đạo đao quang phiêu hốt.

“Ba mươi mốt lần!” Mạnh Xuyên dừng lại. Khi bộc phát toàn bộ chân khí thì kinh mạch hắn có chút căng đau, nhưng đã không còn cảm giác đau nhói.

“Chân khí của ta, nếu liều lĩnh thi triển toàn bộ cũng chỉ có thể đánh ra được ba mươi mốt lần Cực Hạn Bạt Đao Thức” Mạnh Xuyên suy tư, nói “Theo như lời dạy bảo ở đạo quán, nhục thân rất thần kỳ, khi rèn luyện thì gân cốt, cơ bắp sẽ trở nên mạnh hơn. Kinh mạch cũng vậy, khi rèn luyện đến cực hạn cũng sẽ trở nên lớn ra, cứng cỏi hơn. Bộc phát chân khí cực hạn cũng sẽ kích thích kinh mạch không ngừng thích ứng.”

“Ta muốn kinh mạch có thể chịu được bộc phát mạnh hơn. Như vậy khi chính thức chém giết sinh tử, bộc phát toàn bộ thì thân pháp mới càng nhanh, uy lực của đao pháp cũng nhanh và mạnh hơn.” Mạnh Xuyên thầm nghĩ.

Ngoài cách thức khiến thân thể thích ứng mạnh hơn bằng cách bộc phát chân khí cực hạn, còn có phương thức Thân -Tâm – Kỹ kết hợp. Khi cùng lúc dùng phối hợp cả hai phương thức này, bản thân lại càng mạnh hơn.

******************

Chẳng những tu luyện theo ba phương hướng này, hàng ngày Mạnh Xuyên còn tăng thêm việc ngâm tắm thuốc, dùng đan dược để Tẩy Tủy nhanh hơn.

Ngoài ra, hắn còn chăm chỉ, kiên trì, bền bỉ tu luyện mỗi ngày.

Thời gian lại trôi qua. Ngày qua ngày.

Phụ thân hắn cũng đang rời phủ Đông Ninh đi xa. Do phụ thân hắn mở quán rượu có thể được xưng tụng là tửu lầu đệ nhất của phủ Đông Ninh, chính là nhờ vào một món gia vị, Bột Liên Ngư! Đây là một loại gia vị được làm từ cá con đặc thù, phơi khô và mài thành bột mịn. Gia vị này có thể biến thức ăn bình thường thành tuyệt thế mỹ vị. Chính là nhờ vào gia vị Bột Liên Ngư này mà tửu lầu của phụ thân hắn đã trở thành đệ nhất trong phủ Đông Ninh.

Tứ đại Thần Ma gia tộc trong toàn bộ phủ Đông Ninh đều rất muốn biết Liên Ngư rốt cuộc là loại cá gì.

Dĩ nhiên đây là bí mật của Mạnh gia. Do Mạnh Đại Giang phát hiện ra loại cá con thần bí này, nên mỗi năm ông ta đều đi xa nhà hai chuyến, mỗi lần khoảng một, hai tháng, chính là để đem thứ gia vị thần bí tên Bột Liên Ngư này về.

Khá tốt là mỗi năm phụ thân Mạnh Đại Giang của hắn chỉ đi ra ngoài ba, bốn tháng. Trong khi phụ thân Liễu Dạ Bạch của Thất Nguyệt muội muội thì đa phần lại ở bên ngoài, chả mấy khi thấy mặt ông ta.

*******************

Đêm.

Hai đạo thân ảnh giống như ma quỷ, đang đi xuyên vào bên trong hoang dã.

“Đã đến phủ Dư Phưởng. Cuối cùng chúng ta cũng đã tiến nhập Ngô Châu cảnh nội. Trước tiên, chúng ta nghỉ ngơi ở phủ Dư Phưởng đã. Thương thế kia của ngươi nữa, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể đi tiếp nữa.” Hai đạo thân ảnh dừng lại. Một vị có vẻ phong lưu phóng khoáng, chính là Liễu Dạ Bạch. Người kia rõ ràng là Mạnh Đại Giang đã ốm đi chút ít.

Mạnh Đại Giang mặc hắc y. Khi hắn ốm đi thì trông cũng đẹp trai không khác gì hồi còn trẻ.

Sắc mặt hắn tái nhợt, nhịn không được thấp giọng ho khan.

“Khục…khục…”Mạnh Đại Giang che miệng ho khan, đã có vết máu trong lòng bàn tay.

“Ngươi thật sự quá liều mạng.” Liễu Dạ Bạch nhịn không được, nói.

“Xuyên nhi muốn lập tức bước vào Thoát Thai Cảnh, ta cũng phải kiếm đầy đủ công lao.” Mạnh Đại Giang nói.

Liễu Dạ Bạch lắc đầu, nói:”Ngươi lần lượt xuất nhập sinh tử, công lao dốc sức nhiều năm như vậy, lại đổi toàn bộ thành một Băng Tâm Quả chỉ để cho nhi tử kiến tạo căn cơ Thần Ma, liệu có đáng không?”

Mạnh Đại Giang có phần mệt mỏi, cười cười nói:” Niềm hãnh diện lớn nhất đời ta chính là con trai ta. Vì Xuyên nhi, cho dù phải trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN