Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai - Chương 4: Miêu Miêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai


Chương 4: Miêu Miêu


Translator: Nguyetmai

“Em ấy tên gì ạ?”

Giọng nói dịu dàng của cậu thốt lên khiến cho Hạ Mộng bỗng nhiên hoàn hồn: “Miêu Miêu.”

“Miêu Miêu…”

Hạ Kỳ cẩn thận lặp lại hai chữ này, khóe môi mỏng nhếch lên một nụ cười rất khẽ: “Miêu Miêu.”

Cô bé có một cặp mắt mèo trong veo, sáng ngời, vì vừa mới khóc nên cái mũi nhỏ hồng hồng, đôi môi nhỏ xinh mềm mại hơi nhếch không ngừng làm trò phun mưa. Gương mặt bầu bĩnh dễ thương. Cô bé mặc một bộ đồ con thỏ, trông tựa như một bé mèo Ba Tư.

Bỗng nhiên, cửa bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài. Miêu Kỳ Phong đĩnh đạc đi vào, nói: “Chị dâu, anh trai em nói bữa tiệc sắp bắt đầu nên bảo chị ôm Tiểu Miêu Miêu xuống lầu.”

Hạ Mộng nhìn cậu em chồng của mình, cười nói: “Tiểu Miêu Miêu đang uống sữa, đợi con bé uống xong thì chị sẽ bế cháu xuống.”

Miêu Kỳ Phong nhìn sang Tiểu Miêu Miêu, thấy người đang ôm đứa cháu gái nhỏ của mình là Hạ Kỳ thì kinh ngạc đến há hốc miệng.

Hạ Kỳ ngẩng đầu, thản nhiên liếc nhìn cậu ta, mấp máy môi không nói gì rồi tiếp tục cúi đầu cho Tiểu Miêu Miêu trong lòng bú sữa.

Một lúc lâu sau Miêu Kỳ Phong mới tìm được đầu lưỡi của mình. Cậu ta bước những bước dài đến trước mặt Hạ Kỳ, hai tay chống nạnh, cặp mắt đào hoa mê người hiện ra sự đắc ý: “Tớ còn đang thắc mắc tại sao không tìm thấy cậu dưới lầu, thì ra là chạy lên lầu trêu chọc cô cháu gái nhỏ của tớ!”

Hạ Kỳ hơi nhíu mày: “Cậu có ý kiến?”

“…”

Miêu Kỳ Phong nhe răng, nhếch miệng làm động tác muốn đánh người.

Cái thằng làm nghẹn chết người mà không đền mạng này.

Có điều chỉ là ra vẻ chút thôi. Nếu muốn đánh thật thì trừ khi mượn cho cậu ta một trăm lá gan… cậu ta vẫn không dám.

Hạ Mộng hết liếc nhìn Miêu Kỳ Phong rồi lại liếc mắt nhìn Hạ Kỳ, nghi hoặc hỏi: “Hai đứa quen nhau?”

“Vâng, chị dâu.” Miêu Kỳ Phong thân mật kéo cánh tay của Hạ Kỳ: “Đây chính là Hạ Kỳ mà em thường nói với chị.”

Miêu Kỳ Phong cùng với người chị dâu thoải mái, dễ tính này sống chung với nhau rất hòa hợp, gần như chuyện gì cậu ta cũng kể với Hạ Mộng.

Dĩ nhiên là Hạ Mộng cũng quen với cái tên Hạ Kỳ thường được cậu ta nhắc đến.

Hạ Kỳ và bọn họ ở cùng một khu nhà, cậu là con trai của chủ tịch tập đoàn Hạ Thị – Hạ Lê Hân, có chỉ số IQ 180. Có thể coi là một cậu bé tài, đức, trí, thể, mỹ đều đạt đến đỉnh cao.

Nghe Kỳ Phong nói thằng bé còn là một đứa cuồng em gái.

Chẳng trách cái cách ôm em bé của thằng bé lại khéo léo đến vậy, nói không chừng kiến thức nuôi trẻ còn nhiều hơn cả người làm mẹ như cô.

Xem ra đứa trẻ này không những có IQ cao mà EQ cũng không thấp.

Giá trị nhan sắc cao, IQ cao, EQ cao, nếu muốn lừa thằng bé về nhà thì phải làm sao đây?

Ánh mắt toan tính của Hạ Mộng nhìn đi nhìn lại giữa con gái nhà mình và Hạ Kỳ, trong lòng đang không ngừng suy tính.

Tiểu Miêu Miêu uống sữa xong, Hạ Mộng chuẩn bị ôm con bé xuống lầu, ai mà ngờ Tiểu Miêu Miêu vừa rời khỏi vòng tay của Hạ Kỳ thì ngay lập tức oe oe khóc rống lên.

Mặc cho Hạ Mộng dỗ dành thế nào thì Tiểu Miêu Miêu cũng nhất quyết nhắm tịt hai mắt lại ra sức gào khóc.

Hạ Kỳ bị tiếng khóc của Tiểu Miêu Miêu làm cho đau đầu. Cậu nói với giọng bất đắc dĩ: “Để cháu ẵm cô bé cho.”

Tiểu Miêu Miêu vừa vào trong lòng Hạ Kỳ thì lập tức ngừng khóc, giống như tiếng khóc kinh thiên động địa khiếp quỷ thần ban nãy không phải của con bé.

Hạ Mộng nhìn con gái nhà mình từ nhỏ đã bắt đầu mê luyến nam sắc thì đỡ trán, im lặng.

Hạ Kỳ ôm Tiểu Miêu Miêu xuống lầu. Tiểu Miêu Miêu quấy khóc nhiều cũng đã thấm mệt nên lúc xuống lầu đã ghé vào lòng Hạ Kỳ ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Đôi bàn tay trắng như phấn chống ngay ngực Hạ Kỳ, miệng nhỏ hơi nhếch, trên khóe miệng dòng nước miếng chảy xuống, làm ướt một phần vạt áo trước ngực của Hạ Kỳ.

Khóe miệng Hạ Mộng giật một cái. Đứa con gái mất mặt như thế không phải cô sinh ra, chắc chắn không phải cô sinh ra.

Để ngăn con gái không được tiếp tục làm mất mặt, Hạ Mộng đưa tay ra: “Tiểu Kỳ, đưa Miêu Miêu cho cô đi!”

Hạ Kỳ vốn muốn nói không cần nhưng lúc này điện thoại trong túi cậu vang lên. Cậu đành phải đưa Miêu Miêu cho Hạ Mộng.

Điện thoại là của thím Nghiêm gọi đến, nói Hạ Lâm đã tỉnh giấc.

Hạ Kỳ chào Hạ Mộng một tiếng rồi rời đi ngay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN