Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 17: Cười như một kẻ ngốc nghếch
Hạ Kỳ liếc nhìn mấy chiếc xe phía trước. Cậu biết những chiếc xe trước mặt đều đã kín chỗ, chỉ còn xe của cậu có mấy ghế trống.
Mặc dù cậu không thích tiếp xúc thân thiết với người khác, nhưng không có nghĩa cậu là một người cao ngạo phách lối. Nếu cậu không cho những bạn nữ này lên thì một là các cậu ấy phải đi bộ về, hai là phải chờ một chiếc xe khác đến đón.
Cậu lạnh lùng “Ừ” một tiếng, thậm chí không nhìn các bạn nữ kia một cái mà chỉ chăm chú nhìn búp bê sữa trong lòng.
Thái độ của Hạ Kỳ không tính là thân thiện, càng không tính là tốt bụng, nhưng chữ “Ừ” kia lại khiến cho mấy bạn nữ kia nở hoa trong lòng.
Trong trường, Hạ Kỳ không khéo léo như Miêu Kỳ Phong, đi đến đâu cũng có bạn bè. Nhưng hình tượng cao quý, lạnh lùng của cậu lại được rất nhiều bạn nữ thích.
Mấy bạn nữ này cũng mê mệt Hạ Kỳ. Có thể ngồi chung xe với người trong mộng thì chuyến dã ngoại này không uổng phí rồi.
Các cô bé cũng không dám nói gì thêm, vội vàng lên xe.
Không biết là đã ngủ đủ hay bị đánh thức mà Tiểu Miêu Miêu trong lòng Hạ Kỳ từ từ tỉnh dậy. Cô bé giơ ngón tay trắng nõn lên dụi mắt, chậm rãi mở đôi mắt to như hai viên bi.
Con gái trời sinh thích những thứ đáng yêu, nên dáng vẻ Tiểu Miêu Miêu vừa tỉnh ngủ thật sự đã khiến các cô bé cảm thấy cực kỳ dễ thương.
“Em bé dễ thương quá.” Một bạn nữ híp cả hai mắt thành một đường chỉ, nhìn Hạ Kỳ: “Cậu Hạ, đây là em gái cậu hả? Dễ thương quá.”
Cô bé từng nghe nói mẹ Hạ Kỳ đã sinh một bé gái, không ngờ lại đáng yêu đến vậy.
Gen của nhà này tốt thật, giá trị nhan sắc đúng là chống lại cả trời xanh, mà bây giờ lại còn có thêm một cô em gái dễ thương đến nhường này. Đúng là hâm mộ muốn chết!
Hạ Kỳ nhíu mày, hờ hững nói hai chữ: “Không phải.”
“…” Nụ cười của cô bạn nữ bỗng vụt tắt ngay trên gương mặt. Nếu không phải em gái cậu thì cậu vuốt ve thân thiết đến vậy làm gì, còn cười dịu dàng đến thế nữa.
Chẳng lẽ lại là cô vợ nhỏ của cậu?
Bạn nữ kia hoá đá mất rồi…
Tiểu Miêu Miêu vừa thức giấc thì Hạ Kỳ đã rót sữa bò được giữ ấm vào bình sữa cho Tiểu Miêu Miêu uống.
Miệng nhỏ của Tiểu Miêu Miêu ngậm lấy núm vú cao su, đôi mắt to hấp háy đảo mắt hết xung quanh.
Con bé chưa từng thấy nhiều người lạ đến vậy, còn là những chị gái rất xinh đẹp. Cô bé vừa uống sữa vừa nở nụ cười tủ của mình.
Mấy bạn nữ vừa nãy ngại Hạ Kỳ nên không dám nói lời nào, nhưng bây giờ thấy Tiểu Miêu Miêu đáng yêu như vậy thì không còn sợ nữa, nói cười xôn xao như máy hát.
Có bạn còn lấy đồ ăn vặt, thạch, các loại bánh kẹo để dụ dỗ Tiểu Miêu Miêu.
“Cục cưng dễ thương ơi, em cười một cái đi, cười một cái rồi chị cho em kẹo nha, được không?”
“Đúng vậy đúng vậy, cục cưng cười một cái đi, chị tặng hết đồ ăn vặt trong túi cho em luôn.”
“…”
Mấy cô nhóc không biết tên Tiểu Miêu Miêu, nhìn thấy cái mặt lạnh tanh của Hạ Kỳ cũng không dám hỏi, nên tự động đặt tên mới cho cô bé.
Tiểu Miêu Miêu không từ chối ai cả, cười ngọt vô cùng, bàn tay nhỏ mũm mĩm còn vung vẩy.
Mấy cô nhóc không hề có sức chống cự với Tiểu Miêu Miêu. Bây giờ Tiểu Miêu Miêu chỉ cần cười một cái thì các cô sẽ ngay lập tức giơ vũ khí đầu hàng. Lúc các bạn nữ xuống xe còn để lại hết những món ăn ngon hay đồ chơi trong túi lại cho Tiểu Miêu Miêu.
Tài xế đưa Hạ Kỳ về nhà. Hạ Kỳ nhìn hai núi đồ ăn vặt và đồ chơi lớn trên ghế ngồi, bất chợt câm nín chẳng thốt nên lời.
Cậu liếc nhìn Tiểu Miêu Miêu cười sung sướng trong lòng, nhéo mặt cô bé: “Anh để em chết đói hay chết khát mà khi nhìn thấy đồ ăn vặt lại cười đến là ngốc nghếch vậy hả?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!