Siêu Thần Cơ Giới Sư - Chương 35: Hàn Tiêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Siêu Thần Cơ Giới Sư


Chương 35: Hàn Tiêu


Translator: Nguyetmai

Hai tiếng sau, trận chiến bên ngoài chấm dứt, đây là lần hành động thành công nhất của Tinh Long nhằm vào tổ chức Manh Nha. Không chỉ phá hủy căn cứ mà còn thu thập được nhiều tài liệu có giá trị. Tất cả đều nhờ có tin tình báo của Hàn Tiêu, Cục 13 vô cùng hài lòng với kết quả này.

Chỉ có điều hai tư liệu mà họ quan tâm nhất thì Lâm Diêu vẫn không tra ra được, đó là ghi chép thông tin về “Ám Tinh” và ý nghĩa biệt hiệu “Số 0” của Hàn Tiêu tại Manh Nha.

Cái đầu không hề tồn tại nên đương nhiên không thể tìm ra, cái sau thì là kế hoạch thí nghiệm tuyệt mật, thế nên càng không có khả năng bị lộ dễ dàng như thế.

Ba người tổ Mật vụ nhanh chóng trở lại tổng bộ, Lý Nhã Lâm lưu luyến trả lại cánh tay máy động lực.

Cấp trên hỏi cô: “Cánh tay máy động lực này dùng ổn chứ?”

Thì ra thiết bị này gọi là cánh tay máy động lực, thứ đồ mạnh mẽ thế này cực kỳ phù hợp sở thích của Lý Nhã Lâm, cô gật đầu đáp: “Nhiệm vụ lần này thành công đều nhờ trang bị này cả, ai tạo ra nó thế sếp?”

“Chuyện này không thể nói với cô được.”

“Phòng mình sau này sẽ được cung cấp cánh tay máy động lực này nữa chứ?”

Lý Nhã Lâm hỏi với vẻ chờ mong.

“Chuyện này thì phải chờ cấp trên quyết định.”

Lý Nhã Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định, con mắt láo liên suy nghĩ, không quấy rầy cấp trên nữa mà tự mình đến phòng hậu cần, tìm La Huyền – người có khả năng sáng tạo ra thứ này nhất.

Phù hiệu trên ngực áo cô là ký hiệu riêng của phòng hành động bí mật, thế nên đi đường không có gì cản trở, thậm chí cả đám phòng hậu cần còn rủ nhau ra xem. Chỉ riêng dung mạo xinh đẹp của cô đã đủ khiến nhân viên hậu cần quanh năm làm bạn với dầu máy và mồ hôi không khỏi mê đắm.

Dù trên danh nghĩa thì mười ba ngành có cấp bậc ngang hàng nhưng chức quyền lại không giống nhau, trong lòng mọi người đều tự có phân chia cao thấp. Phòng hành động bí mật, kẻ mạnh nhiều như mây (người đẹp nhiều như mây), là nơi tập trung nhân tài (đãi ngộ cực tốt) thế nên ai nấy đều một mực hướng tới.

Lý Nhã Lâm nhìn khắp xung quanh, rồi lớn tiếng hô: “Tôi đến tìm La Huyền.”

Mọi người cùng quay phắt sang y, ánh mắt ngưỡng mộ khó nén.

Giỏi lắm, không hổ là người giỏi nhất phòng hậu cần, tẩm ngẩm tầm ngầm như thế mà đã thông đồng với người đẹp mật vụ từ đời nào rồi, giờ người ta còn tới tìm y nữa, có khi tương lai còn có thể gia nhập phòng hành động bí mật, một bước lên trời ấy chứ.

Không ít người đang nghĩ có nên chúc mừng La Huyền trước, nhanh chân nịnh bợ y sẵn hay không đây.

La Huyền không biết Lý Nhã Lâm thế nên không hiểu cô tìm mình có chuyện gì, lẽ nào bên phòng hành động bí mật đang chuẩn bị mời chào y sao?

Lòng y nhảy dựng, càng nghĩ càng thấy có khả năng này, thế nên cố nén hưng phấn, ra vẻ lạnh nhạt hỏi: “Tôi chính là La Huyền, không biết nên gọi cô là gì?”

“Lý Nhã Lâm.”

“Tôi có thể giúp gì cho cô đây?”

La Huyền tự cho là hiện giờ mình ra dáng quý ông lắm rồi.

“Anh là người phát minh cánh tay máy động lực kia sao?”

Cánh tay máy động lực ư? La Huyền lập tức nghĩ tới cánh tay máy khiến y mất hết thể diện trước trưởng phòng lần trước, còn tưởng là máy móc trục trặc gì đó nên người ta đến hỏi tội. Y thầm mừng rỡ, ra vẻ nghiêm chỉnh hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”

“Không có, tôi thấy dùng thích lắm nên muốn đặt làm riêng một cái.”

Giờ hay rồi, sắc mặt nhân viên hậu cần đều rất quái dị, bọn họ vẫn nhớ rõ La Huyền tỏ ra cực kỳ coi thường cánh tay máy động lực cơ mà. Thế nên ai nấy đều nhìn y chằm chằm, những ánh mắt ấy khiến y chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào cho xong.

Sắc mặt La Huyền cực khó coi, y đánh giá cánh tay máy động lực là thứ đồ rác rưởi. Thế nhưng, nó lại được người của tổ Mật vụ nhiệt liệt hoan nghênh thế này, người sử dụng còn cố ý tìm đến đây đặt hàng. Hiểu lầm này khiến y chẳng khác nào há miệng nuốt phải một con ruồi, có điều không thể nổi nóng, cuối cùng chỉ đành miễn cưỡng gượng cười: “Thứ kia không phải phát minh của tôi.”

Lý Nhã Lâm rất kinh ngạc, cô cau có gắt: “Thế anh phải nói luôn chứ, đúng là phí thời gian mà.”

Sắc mặt La Huyền đen sì, thấy các đồng nghiệp nín cười quay mặt đi khiến lòng y lại càng thêm ức chế.

Lúc này Phùng Quân cũng tới, ông ta nói: “Thân phận của nhà sáng chế là cơ mật, xin đừng bàn tán hoặc suy đoán chuyện này nữa.”

Lý Nhã Lâm giật mình, tin cơ mật sao?

Giờ La Huyền bắt đầu cảm giác được nguy cơ cận kề, y thấy trong cục quá mức coi trọng tên cơ giới sư thần bí kia rồi. Đồng thời, y cũng lo địa vị của mình sẽ bị lung lay, bởi giữa người cùng nghề lúc nào mà chẳng có cạnh tranh.

“Nếu hắn gia nhập phòng hậu cần thì nhất định phải đì cho chết đi.”

La Huyền ngấm ngầm quyết định.

Trong một căn cứ của tổ chức Manh Nha.

“Thưa thủ lĩnh, căn cứ số 45 đã bị phá hủy.”

“Ai làm?”

“Người của Tinh Long.”

“Bọn họ nhận được tin tức từ đâu?”

“Không rõ lắm.”

Thủ lĩnh cảm thấy khó hiểu, căn cứ của Manh Nha rải rác khắp toàn cầu, một số căn cứ bí mật ẩn náu ngay trong lãnh thổ sáu nước, coi như át chủ bài khi về sau khai chiến trên diện rộng. Các căn cứ này luôn ở trong trạng thái “ngủ đông”, không có bất cứ hành động nào, căn bản là không hề có khả năng bại lộ hành tung. Nếu vậy tại sao lại bị phát hiện cơ chứ?!

Chẳng lẽ là do nhân viên trong căn cứ để lộ tin tức sao, trong tổ chức có nội gián ư?

Vị trí của các căn cứ bí mật chỉ có cao tầng của tổ chức mới nắm rõ. Nếu một trong số những người lãnh đạo phản bội thì đấy chính là đòn trí mạng đối với toàn bộ tổ chức.

Gã âm thầm quyết định, nhất định phải thanh lọc tổ chức một lần mới được.

Thủ lĩnh căn bản không hề nghi ngờ Hàn Tiêu, một vật thí nghiệm địa vị thấp kém, chưa bao giờ được tiếp xúc với những tin cơ mật trong tổ chức thì sao có thể làm được việc này. Thế nên, Hàn Tiêu chính là kẻ đầu tiên được gạch khỏi danh sách tình nghi.

Nghĩ tới Số 0 là thủ lĩnh lại giận sôi gan, treo thưởng trên Mạng Ngầm lâu thế mà vẫn chưa có động tĩnh gì.

“Con rận thối tha này trốn cũng nhanh đấy, thế mà còn dám ba hoa sẽ tuyên chiến với chúng ta nữa, sớm muộn gì chúng ta cũng đập bẹp mi. Chỉ bằng sức mình mi có mơ cũng chẳng thể động đến một sợi lông của tổ chức được!”

Thủ lĩnh ngửa đầu cười ha hả.

“Hàn Tiêu mất tích ba ngày rồi, cậu ta đi đâu không biết nữa?”

Lữ Thiến nôn nóng đi qua đi lại, cô cứ tự trách mình, lẩm bẩm suy đoán: “Chẳng lẽ cậu ta đi lạc à? Đều tại con hết, không mua cho cậu ta cái di động nên giờ mới không liên lạc được. Ông bảo cậu ta là người nơi khác tới, ở Tây Đô chẳng quen ai cả, giờ con phải làm gì đây?”

Ông Lữ an ủi cháu gái: “Lạc quan chút đi nào, biết đâu cậu ta chết rục ở xó xỉnh nào rồi thì sao?”

“…”

Lữ Thiến cũng cạn lời với ông mình: “Ông nội, sao ông lại ghét cậu ta thế?”

Ông Lữ thản nhiên ngoáy mũi, không buồn trả lời.

Bỗng mắt Lữ Thiến sáng rực lên, cô lại gần ông Lữ rồi nói: “Ông ơi, ông nhờ người đi tìm cậu ta đi.”

“Đừng có mơ.”

Ông Lữ lầm bầm lầu bầu phản đối.

“Coi như ông giúp con đi mà.”

“Hừ, lúc con trộm sách sao không nghĩ đến chuyện ông là ông nội của con chứ?”

“Chuyện nhỏ xíu như thế, ông tha thứ cho con đi mà.”

“Con đừng mơ nữa.”

“Ông không giúp thật sao?”

“Không giúp!”

Lữ Thiến nhe răng cười, tỏa ra khí thế đen tối: “Đống rượu ngon ông giấu dưới sàn nhà để con bán hết giúp ông vậy.”

Ông Lữ giật nảy mình: “Xem con kìa, ông nội con có phải là loại người hẹp hòi thế đâu. Không phải chỉ là tìm một người thôi sao, cứ giao cho ông đi.”

“Cảm ơn ông nhiều.”

Lữ Thiến mỉm cười ngọt ngào.

Ông Lữ thở dài, ra một góc bấm số gọi cho ông Cao rồi nói: “Lão già kia, có phải Hàn Tiêu bị các người bắt đi rồi không hả?”

“… Ông đoán được à?”

“Cậu ta mắc tội gì?”

“Không có tội gì hết, chỉ là chúng tôi muốn hợp tác với cậu ta thôi.”

“Không phạm tội là được rồi, nhanh thả cậu ta ra đi, nếu không cháu gái tôi sẽ xử lý hết đống rượu thân yêu của tôi mất.”

“Chuyện này không phù hợp quy định, tôi không quyết được.”

“Đừng có nói nhảm, quy định là do ông đặt ra, lần trước ông đâm sau lưng tôi một nhát còn chưa tính sổ đấy. Tôi không cần biết, ông mau mang Hàn Tiêu về đây đi.”

Ông Cao đành phải nói: “Rồi, tôi biết rồi.”

Tắt máy xong sắc mặt ông Lữ vẫn rất cau có. Rõ ràng ông mong Hàn Tiêu mau chóng cút đi nhưng lại không thể không tìm anh về được. Hừ, đúng là phụ nữ lúc nào cũng ăn cây táo rào cây sung, nhất là người phụ nữ năm xưa sinh cho ông một đứa con trai. Bà ta chẳng giữ quy tắc làm vợ gì cả, rõ ràng đã là vợ của người khác vậy mà vẫn dễ dàng bị ông quyến rũ thế. Haizz, sức quyến rũ ngày trẻ giờ đã một đi không trở lại rồi.

Ông Lữ vuốt cái đầu hói, thở dài thườn thượt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN