Siêu Thần Cơ Giới Sư - Chương 52: Thu hoạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Siêu Thần Cơ Giới Sư


Chương 52: Thu hoạch


Translator: Nguyetmai

[Nhiệm vụ [Cứu viện] đã hoàn thành, bạn đạt được 8000 điểm kinh nghiệm.]

[Mức độ thiện cảm của Cục phòng vệ biên giới chiến lược Tinh Long +100.]

“Anh Tiêu giỏi quá!”

Đôi mắt Lâm Diêu lóe lên sự tôn sùng khó tả.

“Hôm nay cậu mới phát hiện ra hả?”

Hàn Tiêu nhíu mày đáp.

Trương Vĩ là người đơn giản, cảm thấy mình đã nghĩ sai cho Hàn Tiêu nên thẳng thắn giải thích: “Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ năng lực của cậu, nếu không nhờ cậu chỉ huy và vũ khí mới cậu cung cấp thì chắc chúng tôi chết cả rồi. Tôi lấy danh nghĩa đội trưởng hoan nghênh cậu gia nhập tiểu đội này.”

Dù sự hoan nghênh này tới muộn nhưng vẫn còn hơn là không có, Trương Vĩ thầm nghĩ.

Hàn Tiêu cười nhạt: “Việc nhỏ thế này không cần xin lỗi làm gì, dù sao tôi cũng là người độ lượng mà.”

Bỗng dưng sau lưng Trương Vĩ hơi lành lạnh, sao cứ cảm thấy như đây là nói mát ý nhỉ?

Hàn Tiêu nghĩ tới điều gì đó, lại bảo: “Đúng rồi, áo giáp của anh là ai chế tạo thế?”

“À, đây là hình thức chưa hoàn thiện của áo giáp chiến binh, một chiến lợi phẩm mấy năm trước lấy được ở Titus. Giờ chúng ta chỉ có bản nguyên mẫu này, còn đang suy luận ngược bản vẽ nhưng tiến độ chậm lắm, kể cả việc bảo trì nó cũng rất rắc rối, giờ nó đang là trang bị của tôi.”

Áo giáp chiến binh mang tới tri thức nâng cao nhánh vũ trang “Cải tạo trang bị máy móc”, đây là kỹ năng cần có của nhiều loại áo giáp chiến binh, khung giáp, xe tăng cỡ lớn. Titus mới chỉ nghiên cứu ra loại nguyên mẫu thì tốc độ của Tinh Long chắc chắn còn chậm hơn nhiều.

Mắt Hàn Tiêu lóe lên, anh nói: “Sau này việc bảo trì áo giáp của anh cứ để tôi làm cho.”

“Được.”

Trương Vĩ vui vẻ đồng ý, trải qua nhiệm vụ này hắn đã hoàn toàn tin tưởng năng lực của Hàn Tiêu rồi.

Lý Nhã Lâm qua tai nghe hưng phấn chen vào: “Loại đạn này là phát minh mới của anh à?”

Hàn Tiêu giới thiệu qua công năng của đạn lửa, mọi người đều là những đặc công kinh nghiệm đầy mình, nháy mắt đã hiểu đây là đạn lửa kiểu mới, cùng loại với đạn lửa xuyên thép nhưng trình độ thiêu đốt có thể nói là đã nâng cao hơn hẳn.

Đạn lửa xuyên thép có thể đâm xuyên lớp vỏ bọc thép, chất đốt trong đầu đạn va chạm sinh ra nhiệt lượng, đồng thời xung quanh cần vật dễ cháy mới có thể bùng lên. Còn đạn lửa lại dùng khí thể dễ cháy kiểu mới, không cần ma sát tăng nhiệt mà có thể trực tiếp đốt nóng trong không khí rồi bám lên bất cứ vật gì xung quanh, “đốt” sạch mọi thứ, nhiệt độ cực cao, uy lực tương đương với súng phun lửa áp súc cao độ. Hơn nữa còn có thể dùng súng ống phóng ra, tốc độ lẫn tầm bắn so với ném tay khả quan hơn nhiều. Trong điều kiện rừng cây, đây chính là vũ khí chết người, mang tới nhiều lựa chọn chiến thuật hơn!

Đám Trương Vĩ tận mắt nhìn thấy trực thăng bọc thép bị ba phát súng của Lambert châm lửa, không thể không thoát ly chiến trường. Trừ phi là vật liệu chịu nóng cực cao nếu không các kim loại khác đều rất dễ bị đun nóng đến mức con người không chịu nổi, còn có thể phá hủy các loại dụng cụ tinh vi nhất.

Mã Thanh Dương chen vào kênh trò chuyện, phấn khích hỏi: “Cậu có bán loại đạn này không?”

“Đương nhiên rồi, một viên năm mươi tệ.”

Hàn Tiêu đảo mắt, đây chính là lúc bán ra đạn lửa, thông qua hiệu quả chiến đấu thực tế có thể nâng cao danh tiếng của nó.

Mã Thanh Dương vội vàng nói: “Tôi đặt hai trăm viên, trong đó hai mươi viên đường kính súng lục nòng nhỏ, một trăm năm mươi viên đường kính súng tự động, ba mươi viên đường kính súng bắn tỉa.”

“Ừm, trong một ngày là có thể lấy hàng.”

Hàn Tiêu lại nói với Lý Nhã Lâm: “Cô tiếp tục nhận đơn hàng giúp tôi nhé, sẽ chiết khấu cho cô như cũ.”

Mắt Lý Nhã Lâm cong như ánh trăng khuyết: “Được.”

Sau chuyện cứu viện tiểu đội Mã Thanh Dương, trong tổng bộ bắt đầu lan truyền lời đồn về đạn lửa.

“Sản phẩm mới của Hàn Tiêu à?”

“Nghe nói đội ngũ của lão Mã có thể sống đều nhờ đạn lửa này đó.”

Sự kiện dao gấp khiến rất nhiều đặc công Cục 13 tò mò về Hàn Tiêu, biết Mã Thanh Dương đặt làm mấy trăm viên đạn chỗ anh thì đều tới xem thử. Mã Thanh Dương được tiểu đội của Hàn Tiêu cứu nên có đi có lại, thí nghiệm công năng của đạn lửa ngay trong sân huấn luyện chung cho mọi người thấy.

Lửa lớn rợp trời!

Những người đứng xem nháy mắt đã bị uy lực của đạn lửa thu hút.

Đồ tốt!

Rời khỏi sân huấn luyện, các đặc công vội chạy đi tìm Lý Nhã Lâm đặt hàng, số lượng khổng lồ. So với vũ khí cận chiến thì loại đạn nhiều công năng thế này đúng như Hàn Tiêu đã đoán trước, cực kỳ được hoan nghênh.

Đạn kiểu mới ra đời, lãnh đạo Cục 13 đều rất coi trọng, lần này tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ, làm lộ thiết kế ra bên ngoài nữa.

Vì thế trưởng phòng nghiên cứu chưa kịp bình tâm lại đã bị cấp trên lôi ra cảnh cáo. Ông ta cực kỳ buồn bực, rõ ràng là ông ta không định dây vào Hàn Tiêu nữa mà.

Cục 13 đưa ra điều kiện thu mua vô hạn, dùng để trang bị cho quân đội bên ngoài Cục, giá cả vì thế thấp hơn một chút, năm trăm viên giá hai mươi nghìn tệ. Hàn Tiêu chấp nhận mức giá này, đơn hàng của đặc công không phải số lượng lớn, thế nên có thêm nguồn tiêu thụ ổn định vẫn tốt hơn.

Anh trữ tới mấy nghìn viên đạn trong kho, nhưng mới một ngày đã bị mua hết sạch, hai trăm nghìn Hải Lam tệ chui vào túi, cộng thêm một triệu rưỡi trong tài khoản ngầm của anh, trong một khoảng thời gian ngắn không cần lo gì về kinh tế nữa.

Thăng cấp xong tốc độ chế tạo của Hàn Tiêu lại tăng lên đáng kể, anh dốc toàn lực chế tạo đạn lửa. Cục 13 vì tỏ ý ủng hộ nên gửi tới một đống vỏ đạn chuyên dụng và các thiết bị có sẵn, việc đánh bóng xác ngoài không cần anh làm nữa nên hiệu suất lại tăng cao hơn, mỗi lần có thể chế tạo được ít nhất ba trăm viên, một ngày có thể chế tạo khoảng mười mấy lần. Mỗi viên đạn cho 5 đến 10 điểm kinh nghiệm, một ngày anh đã thu được tầm hai mươi đến ba mươi nghìn điểm kinh nghiệm ổn định.

Kinh nghiệm điên cuồng tích lũy.

Hàn Tiêu tin không có game thủ hệ cơ giới cùng cấp nào có thể kiếm kinh nghiệm nhanh hơn anh được nữa.

Mỗi ngày ngoại trừ kiên trì rèn luyện “Phương pháp tinh luyện sức mạnh” thì tất cả thời gian còn lại anh đều đắm chìm trong việc chế tạo đạn lửa.

Rốt cuộc cũng đến mùa thu hoạch rồi!

“Không bán đạn lửa cho tôi á?”

Krat giật nảy mình, gã đã nghe lời đồn về loại đạn mới này nên mới định tới mua thử, vốn đã chuẩn bị tinh thần nếu Lý Nhã Lâm mở miệng làm khó dễ thì chính mình sẽ xin lỗi ngay, gã tin Hàn Tiêu sẽ rộng lượng bỏ qua thôi, có tiền mắc gì mà không kiếm chứ. Nhưng gã vừa biểu lộ ý đồ thì đã bị Lý Nhã Lâm kiên quyết từ chối mất rồi.

Cô hừ lạnh: “Hàn Tiêu nói anh đã bị ghi vào sổ đen của anh ấy, không bao giờ giao dịch gì với anh nữa hết, mà cũng không chấp nhận bất cứ lời xin lỗi nào của anh cả.”

Đám đặc công chuẩn bị đặt hàng xung quanh nhìn chằm chằm Krat, ai nấy đều tỏ ra suy nghĩ.

Không ít đặc công lần trước vẫn còn do dự có nên bán ra dao gấp hay không giờ đang cảm thấy cực kỳ may mắn. Thật may là Krat nhanh chân hơn họ, suýt nữa thì đắc tội với Hàn Tiêu rồi, xem ra anh rất nghiêm túc đây.

Krat tỏ ra lúng túng, gã tức giận bỏ đi, không tin dùng nhiều tiền hơn mua lại mà các đồng nghiệp khác sẽ không bán đạn cho mình.

Nhưng gã đi hỏi khắp lượt mới phát hiện chẳng ai đồng ý bán trao tay cả, thậm chí trả giá cao tới hai trăm tệ một viên cũng không ai chấp nhận.

Ngay cả vài đồng nghiệp bình thường có quan hệ tốt với gã cũng từ chối hết.

“Tại sao?!”

Krat thật sự kinh hoảng, cảm thấy ức chế vì bị mọi người xa lánh.

Rốt cuộc có một người bạn lâu năm nói với gã nguyên do: “Chỉ cần bán lại cho anh thì chẳng khác nào đắc tội với Hàn Tiêu cả, ai biết có thể vì thế mà bị cậu ta ghi vào sổ đen không, hơn nữa biết đâu tương lai cậu ta lại có đồ tốt, vì giúp anh mà đắc tội với người ta thì không đáng chút nào.”

Krat đột nhiên nhớ lại ý nghĩ trước đây, lúc đó gã cho rằng nếu sợ đắc tội với Hàn Tiêu mà không kiếm tiền của phòng nghiên cứu thì chẳng đáng.

Giờ hoàn toàn tương phản.

Vì vài đồng tiền lẻ mà phải vào sổ đen của Hàn Tiêu mới thật sự không đáng!

Quả thực chính mình mới là kẻ có tầm nhìn hạn hẹp!

Krat cực kỳ hối hận.

Phòng nghiên cứu, trong một gian phòng làm việc.

Sắc mặt La Huyền lạnh như băng, y lấy một cái thùng nhỏ ra, bên trong là hai mươi viên đạn lửa, đều là do y nhờ người mua hộ.

Trong sổ đen của Hàn Tiêu chỉ có Krat, không có người phá giải dao gấp là La Huyền. Anh cho rằng La Huyền là nhân viên phòng nghiên cứu, có bản lĩnh suy luận ngược ra thiết kế ấy là nhiệm vụ phải làm, chẳng có gì đáng trách cả, hành vi không ác liệt như Krat. Giờ phòng nghiên cứu đã bị cấp trên chỉ thị không được tìm anh gây sự nữa nên Hàn Tiêu cảm thấy cũng chẳng cần nhắm vào La Huyền làm gì.

Hơn nữa, anh nghĩ một nhân viên hậu cần như La Huyền thì cũng chẳng cần mua vũ khí của mình đâu mà.

Thế nhưng, La Huyền lại không nghĩ vậy, y ngược lại còn cảm thấy bản thân đang bị coi thường.

“Hàn Tiêu! Mày coi thường tao thế cơ à, thậm chí còn không buồn đối phó tao nữa!”

La Huyền tức ứa gan, lòng nổi lên nỗi căm hận ngút trời.

Nhưng y hiểu lầm mất rồi, không phải Hàn Tiêu coi thường y mà do căn bản không hề để tâm tới y thật…

Trưởng phòng nghiên cứu ra lệnh không cho bất cứ kẻ nào nghiên cứu đạn lửa, có điều La Huyền lại qua đó thấy được sự coi trọng của Cục 13 với loại đạn mới này.

Không phải cấp trên không muốn có bản vẽ mà chỉ là lo đắc tội với Hàn Tiêu thôi.

Vậy nên lần này La Huyền đang tính lén lút nghiên cứu thiết kế của đạn lửa rồi lặng lẽ nộp lên cho cấp trên. Cục 13 có rất nhiều công xưởng quân sự, có thể âm thầm chế tạo sau lưng Hàn Tiêu, không phải chuyện gì anh cũng biết hết được. Trải qua quá trình phá giải dao gấp lần trước, La Huyền đã có sự tự tin nhất định, y cảm thấy kỹ thuật của Hàn Tiêu chỉ tầm thường vậy thôi, lần này nhất định mình có thể nhanh chóng phá giải đạn lửa cho xem.

“Nếu thành công nhất định cấp trên sẽ coi trọng mình! Đây là cơ hội duy nhất của mình, tuyệt đối không thể thất bại được!”

La Huyền càng nghĩ càng thấy kế hoạch của mình rất hoàn hảo.

Còn lệnh của trưởng phòng nghiên cứu thì căn bản La Huyền chẳng để tâm, thứ khốn nạn nuốt lời, giờ lại đi nịnh nọt thì đúng là bản thân đê tiện quá rồi.

La Huyền hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái tốt nhất rồi cầm nhíp và kìm, chuẩn bị mở đầu đạn ra. Trung tâm của đạn lửa là chất đốt trong đầu đạn, nghiên cứu ra thành phần của loại chất đốt này chính là công việc quan trọng nhất.

“Keng.”

Đầu đạn dễ dàng bị tách ra, bước đầu tiên thành công rồi!

Kế tiếp là phá giải đầu đạn, lấy ra chất đốt bên trong, bước này nhất định phải cẩn thận, không thể va chạm tạo ma sát thế nên y đã chuẩn bị sẵn một ống dẫn giảm xóc. Bất kể là chất đốt dạng bột hay dạng dung dịch thì đều sẽ không bị dẫn cháy.

La Huyền cảm giác lần này mình phát huy quá tuyệt, ổn định mở ra đầu đạn.

“Thành công rồi! Tiếp theo chính là nghiên cứu thành phần…”

La Huyền mừng rơn.

Nhưng vừa mở ra vỏ đạn thì ánh lửa lập tức bùng lên, phủ kín tầm mắt y.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN