Tình Mê Pháp Lan Tây - Chương 73
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Tình Mê Pháp Lan Tây


Chương 73


Alex bình tĩnh nói:
“Thị trưởng Kent, cục trưởng Aino, các ông cứ an tâm, tôi tuyệt đối
không nghĩ tới chuyện tiếp quản thành phố này, tôi chỉ đang vội tìm một
người thôi.”

Cục trưởng Aino vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì? Cậu
hành động lớn như vậy lại chỉ vì muốn tìm một người? Cậu đến cùng đang
tìm ai? Quan trọng như vậy, giống như đang truy đuổi đại địch?”

Ánh mắt Alex vẫn nhìn xuống các con đường băn khoăn: “Người đó cực kỳ quan
trọng với ta. Cục trưởng Aino, tôi thấy có xe cảnh sát đang đuổi theo
người của Hắc Diễm, còn có mấy chiếc trực thăng theo sau tôi, các ông
muốn gây phiền phức cho tôi sao?”

Cục trưởng Aino cáu kỉnh nói:
“Alex, hiện tại là cậu đang gây rắc rối cho chúng tôi. Lực lượng của cậu có mặt ở khắp nơi, sân bay và bến cảng cũng có, cậu đang gây ra hỗn
loạn biết hay không?”

Thị trưởng Kent nói: “Alex, cậu lập tức
đình chỉ hành động, cậu sẽ gây ra hoảng loạn trong thành phố, đến lúc đó ai cũng gặp phiền phức, không ai được yên.”

Alex nói: “Xin lỗi,
tôi phải tìm được người tôi muốn, gây ra những rắc rối này cho các ông
tôi rất có lỗi, nhưng trước khi tìm được người, tôi sẽ không ngừng lại.”

Thị trưởng Kent nói: “Rốt cuộc cậu muốn tìm nhân vật quan trọng nào? Thân phận người đó là gì?”

Alex nói: “Em ấy là người của tôi, không có quan hệ tới chính phủ Pháp, thậm chí cũng không phải người Pháp. Cục trưởng Aino, ông nghe thấy không?
Tôi chỉ muốn tìm một người trong tổ chức, không liên quan gì tới các
ông, lập tức ra lệnh đám trực thăng tránh ra, còn có gọi các xe cảnh sát đừng tiếp tục gây phiền thức cho người của tôi, nếu không đừng trách
tôi không khách sáo.”

Thị trưởng Kent nói: “Alex, cậu nói chuyện với không quân rồi sao?”

Alex trả lời: “Tới bây giờ còn không thấy không quân xuất hiện, các ông tưởng tự nhiên được sao?”

Thị Trưởng Kent thở dài: “Alex, cho dù cậu muốn tìm người thì cũng không
liên quan gì tời chúng ta, nhưng hành vi của cậu đã đi quá xa, mặc kệ
ai, quan trọng như thế nào, cậu cũng không nên điều động nhiều người như vậy gây rối loạn trật tự và an ninh. Hãy nghe tôi nói, ít nhất hãy rút
về một nửa, chỉ là tìm một người mà thôi, đâu cần toàn bộ tổ chức phải
ra mặt? Tôi và cục trưởng Aido đáp ứng cậu, có thể mượn lực lượng cảnh
sát giúp đỡ cậu tìm người. Về phương diện này, cảnh sát so với người của cậu cũng có kinh nghiệm hơn, tôi nói vậy được không?”

Đến lúc
này Alex vẫn chưa nhận được tin tức gì của Sở Lăng, vô cùng lo lắng, nếu trên đường Sở Lăng đổi xe hoặc ẩn nấp vào một nơi hẻo lánh nào đó, muốn tìm được quả thật ngày càng khó khăn hơn. Nghe thấy lời đề nghị của thị trưởng Kent, cảm thấy đó cũng là một biện pháp, suy nghĩ một chút rồi
nói: “Được, chúng ta cùng lùi một bước, tôi rút trước một nửa người về,
nhưng cảnh sát phải toàn lực phối hợp không được cản trở nữa.”

Cục trưởng Aino nói: “Được, cậu hạ lệnh lui người, tôi sẽ phát lệnh đi,
chúng ta lập tức hành động. Bây giờ nói cho tôi biết cậu muốn tìm ai?”

Trước tiên Alex dùng bộ đàm thông báo cho Lôi rút một nửa đội ngũ về, sau đó
mới trả lời cục trưởng Aino: “Một chiếc xe BMW màu đen, biển số 4721.
Trên xe là một người đàn ông đông phương, 24 tuổi, mắt đen, tóc đen, mặc y phục đen.”

Cục trưởng Aino nhanh chóng phân phó trợ lý bên
cạnh ghi lại những đặc điểm này gửi cho các xe cảnh sát, đồng thời hỏi
tiếp: “Tên? Alex, tên của cậu ta?”

Alex trầm mặc một chút mới nói: “Jason Claire.”

Cục trưởng Aino nói: “Có ảnh chụp không?”

Alex nói: “Tạm thời không có.”

Cục trưởng Aino nói: “Tôi đã điều động các xe cảnh sát bắt đầu tìm kiếm, nếu tìm thấy, có cần bắt giam cậu ta không?”

Alex nói: “Không, cục trưởng Aino, nếu người của ông phát hiện em ấy, xin
lập tức thông báo cho tôi, tuyệt đối không được tiếp cận, lại càng không được gây tổn thương, nghe thấy không? Điểm này rất quan trọng, tuyệt
đối không được đả thương.”

Thị trưởng Kent đột ngột hỏi: “Alex,
nếu chúng tôi không tìm thấy cậu ta thì sao? Dù sao Paris cũng là một
thành phố lớn, vỏn vẹn trong nội thành cũng có mấy trăm vạn dân cư, muốn tìm một người hệt như mò kim đáy biển, ai cũng không nắm chắc được.”

Micro truyền ra một trận im lặng, một lát sau, âm thanh Alex lạnh như băng
vang lên: “Một giờ sau, nếu còn chưa tìm được em ấy, quả tên lửa đầu
tiên sẽ bay tới tháp Eiffel, sau đó là Khải Hoàn Môn, nhà thờ Đức Bà,
cung điện Louvre. Sau đó sẽ có nhiều phi cơ chiến đấu xuất hiện trên bầu trời Paris, mục tiêu tập trung ở chỗ các ông-tòa thị chính, sau đó là
tổng bộ hình cảnh quốc tế và các sân bay hải cảng, tiếp đó là các đại sứ quán đặt ở Paris, đầu tiên chính là đại sứ quán Mỹ quốc. Tóm lại nếu
không tìm thấy em ấy, tôi sẽ san bằng Paris thành bình địa! Tôi sẽ không chút lưu tình biến thành phố này một đống gạch vụn! Cuối cùng, dùng một đầu đạn hạt nhân phá hủy triệt để quốc gia này! Khiến cho Pháp quốc
vĩnh viễn biến mất trên bản đồ thế giới!”

Giọng nói Alex lạnh như băng giống như đến từ địa ngục, nói xong đoạn này liền ngắt liên lạc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN