Niễn Ngọc Thành Trần - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Niễn Ngọc Thành Trần


Chương 33


Editor: Cẩm Hi

“Lần này ít nhiều cũng nhờ phu nhân cố ý để Nghiên Đàm lấy đi mật mã Morse, Tô Sâm Trạch tôi mới không uổng một đội binh để tiêu diệt tên nhãi Viên Trần kia!” Hắn ta vừa nói vừa đem Hành Tố đè ở dưới thân “Còn chưa khai chiến mà anh đã nắm chắc như vậy?” Âm thanh mềm mại của Hành Tố như có như không phát ra từ bên trong màn lụa, “Có chuyên gia phiên dịch là em ở đây, tôi còn phải lo lắng sao?” Tô Sâm Trạch vừa nói vừa xé rách quần áo của Hành Tố.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Hành Tố nằm dưới thân Tô Sâm Trạch, cô ấy khẽ cắn môi dưới thẳng đến khi bật máu, máu chảy vào khoang miệng mới chịu bỏ qua, đôi mắt sáng rưng rưng chớp động, giống như một đóa hoa mai, tuy mình đầy thương tích nhưng vẫn rực rỡ như cũ.

Khắp Đức Châu tràn ngập mùi thuốc súng, không ít cửa hàng đã đóng cửa, tin tức khai chiến đã truyền đi khiến lòng người hoảng sợ, mà Đinh Kha lại vẫn bình thản như cũ, cả ngày đều đi theo phó sĩ quan, nào là gà Lôi Đức Châu, nhạc lăng tiểu táo đến đậu hủ, Đinh Kha cứ thong thả thưởng thức mỹ vị mà không hề có sự khẩn trương trước cuộc khai chiến.

Phó sĩ quan bồi vị phu nhân này đi dạo quanh Đức Châu cả ngày, từng tốp binh lính không ngừng tuần tra, thần kinh người nào người nấy đều căng chặt, sợ không cẩn thận một chút thôi ăn đạn, “Phó sĩ quan, anh nói xem cái tên Tô Sâm Trạch quân phiệt của ba tỉnh Hà Nam này là người như thế nào?”

Nhớ lại cuộc nói chuyện giữa Tô Sâm Trạch và đại soái, phó sĩ quan gãi gãi đầu, “Cái tên Tô Sâm Trạch này thời trẻ xuất thân từ thổ phỉ*, cũng không có bản lĩnh gì, chính là dựa vào người Nhật Bản mới có được ba tỉnh Hà Nam, Sơn Đông và An Huy, hắn ta trời sinh có tính đa nghi, là lão cáo già xảo quyệt tàn nhẫn độc ác, dưới gối có vô số con trai nhưng chỉ có một cô con gái, chính vì vậy mà cô con gái này vô cùng được chiều chuộng.”

(*) Thổ phỉ: Cướp.

Không có bản lĩnh gì?

Ở thời loạn thế này, có thể xưng bá một phương chỉ sợ cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Đinh Kha nắm que đường hồ lô trong tay, “Tô tiểu thư đúng không?” “Chà.”

Đinh Kha nhìn binh lính tuần tra ra ra vào vào càng cảm thấy kỳ quái, “Đi, quay về quân bộ!”

“Nhanh như vậy đã phiên dịch xong?” Viên Trần tiếp nhận lấy văn kiện phiên dịch viên đưa tới, “Vâng, nhờ có mật mã Morse nên những tin tức này đều được giải quyết dễ dàng!” Viên Trần vẫn còn hoài nghi, nhưng khi mở văn kiện ra nhìn thấy câu chữ đều đã phiên dịch chính xác, thì mới khẽ buông lỏng.

Đinh Kha đẩy cửa vào thì vừa vặn gặp phải nữ phiên dịch viên đang rời đi, cô ta lễ phép gật đầu Đinh Kha, Đinh Kha nhìn bộ quân trang nữ phiên dịch viên kia mặc, trong lòng lại có một loại quái dị không nói lên lời.

“Chơi chán rồi?” Viên Trần khép văn kiện lại cầm lấy tay Đinh Kha, Đinh Kha ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn tấm bản đồ cỡ lớn treo ở trong văn phòng Viên Trần.

Bản đồ phóng to ba tỉnh Tế Nam, Thương Châu, Đức Châu, các mũi tên được đánh dấu bằng 3 loại bút xanh, đỏ và đen, “Tâm tình anh hình như không tồi?” Viên Trần cũng cười nhìn bản đồ, dịch xong bức điện báo của Tô Sâm Trạch tâm trạng liền thoải mái, “Ừ, vừa dịch xong điện báo của Tô Sâm Trạch, lão cáo già này quả nhiên là muốn đánh vào Đức Châu.”

Đinh Kha nhìn Viên Trần tràn đầy tự tin chỉ vào tấm bản đồ, cô lại không yên tâm, “Tôi từng nghe cha nói tên Tô Sâm Trạch này không phải là người theo lẽ thường đâu, hắn ta làm sao có thể an bài binh sĩ ở gần Đức Châu chứ, hắn ta sẽ không ngu tới mức này đi?” Viên Trần ngược lại chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, “Vậy em có từng nghĩ rằng, hắn ta đúng là sẽ không ra bài theo lẽ thường, nhưng càng để người ta hoài nghi mới càng có thể thắng lợi.” Đinh Kha gật đầu cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý, “Có nắm chắc không?”

Viên Trần thở dài một hơi, “Với binh lực ở Đức Châu chống lại Tô Sâm Trạch thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn toàn thắng thì có lẽ phải điều thêm binh lực từ Thương Châu và Bắc Bình tới.”

Chính văn trở tay không kịp

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người hãy tiếp tục theo dõi nha! Tiếp tục theo dõi! 

Đinh Kha cái hiểu cái không nhìn hắn, Viên Trần đem Đinh Kha ôm vào ngực, Đinh Kha giãy giụa hai cái rồi cũng thôi. Tuy mỗi đêm hai người đều mặc quần áo đi ngủ, nhưng cô đối cái tên trượng phu này đã không còn bài xích như trước kia nữa.

“Trận này chỉ có thể thắng không thể thua!” Hắn vừa nói vừa ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu của Đinh Kha, trên người hắn tản ra mùi thuốc lá nhàn nhạt, mái tóc đen kề sát bả vai cô, Đinh Kha ngồi ở trên đùi hắn nhìn về phía bản đồ trên trường, cô chỉ cảm thấy khẩn trương đến thở không nổi, còn hắn đã lên dây vận sức chỉ chờ phát động.

“Được, tôi biết rồi.” Viên Trần cúp điện thoại rồi nằm xuống bên cạnh Đinh Kha, “Đêm rồi mà ai vẫn còn gọi tới vậy?” Đinh Kha đưa lưng về phía Viên Trần vẫn chưa ngủ, “Còn không phải mấy lão già đó, bọn họ cảm thấy tôi không có kinh nghiệm, sợ để mất Đức Châu, cho nên mới báo cha tôi để ông ấy đích thân hạ lệnh cho tôi đem binh lực ở Thương Châu cùng Bắc Bình sang Đức Châu.” Đinh Kha xoay người lại vừa vặn đối diện với gương mặt góc cạnh rõ ràng của Viên Trần, “Vậy chẳng phải Thương Châu và Bắc Bình sẽ trống không sao?”

Viên Trần vòng tay qua eo Đinh Kha đem cô kéo lại gần hơn, “Tôi cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng những vị thúc bá đó đều nhất quyết cho rằng Đức Châu mới là mục tiêu của Tô Sâm Trạch, hơn nữa điện báo cũng đã xác nhận không có sai sót.” Viên Trần thỉnh thoảng ngửi được mùi thơm trên tóc Đinh Kha, xung quanh ngập tràn hơi thở của cô thật khiến người ta khó có thể khống chế được.

“Ngày mai tôi có thể xem qua điện báo không?” Viên Trần dường như không nghe rõ lời Đinh Kha nói, chỉ có lệ ừ một tiếng, tay lại gắt gao ôm chặt lấy Đinh Kha, làm cho giữa họ không có bất cứ khe hở nào, cách áo ngủ mỏng thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập rộn ràng, Đinh Kha xấu hổ xê dịch người muốn tránh khỏi hắn, cánh tay Viên Trần lại như kìm sắt khiến cô không thể động đậy.

“Đinh Kha, tôi bảo đảm không lộn xộn, chỉ muốn ôm em ngủ một lát thôi, được không?” Hơi thở của hắn như có như không phả vào mặt, làm cho cô không có dũng khí để cự tuyệt, Đinh Kha giống như một con mèo cuộn tròn ở trong lòng hắn, môi hắn dán lên thái dương của cô, tay đặt ở trên người cô nhưng lại không dám xúc động, muốn động mà không động được.

Tiếng gõ cửa của phó sĩ quan đã phá vỡ giấc ngủ của Viên Trần, hắn mơ màng xốc màn lên, mặt trời đã lên cao. Đã lâu rồi không được ngủ ngon như thế, bình thường đều là nửa ngủ nửa tỉnh, luôn ở trong trạng thái cảnh giác chỉ trực chờ trời sáng. Viên Trần ngồi dậy, bên trong màn lụa chỉ còn lại một mình hắn, nơi Đinh Kha nằm vẫn còn lại hơi ấm. Viên Trần duỗi tay chạm vào vết hằn do đầu cô để lại trên gối, một sợi tóc đen rơi trên vỏ gối màu trắng, hắn dùng tay nhẹ nhàng cầm lên, trên đó vẫn phảng phất lưu lại mùi hương của cô.

Phòng điện báo của quân bộ Đức Châu tuy nhỏ nhưng lại rất đông nhân viên, Đinh Kha liếc mắt một cái liền nhận ra nữ phiên dịch viên đưa văn kiện cho Viên Trần hôm trước, “Đem tất cả bản phiên dịch của cô đưa hết cho tôi, còn có mật mã Morse của thiếu soái nữa!” Nữ phiên dịch viên tuy rằng đối với loại thái độ này của Đinh Kha có chút bất mãn, nhưng lại không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi lấy mật mã Morse và folder ra.

“Để rồi xem có hiểu không.” Nữ phiên dịch viên nhỏ giọng lẩm bẩm, đối vị phu nhân Đinh Kha này khịt mũi coi thường.

Đinh Kha cũng không để ý tới lời nói của cô ta, chỉ cẩn thận lật tập mật mã Morse ra xem, mã điện báo ở trong tay cô được cởi bỏ, nhưng khi đối chiếu với nội dung mà phiên dịch viên sao chép, thì không hề có điểm khác thường, Đinh Kha cầm bút hạ xuống mặt giấy, viết rồi lại gạch, cứ liên tục như vậy.

“Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?” Đinh Kha ném giấy xuống sàn nhà khiến nó chất thành đống ở dưới chân, mấy trang giấy ở trên bàn tràn ngập những dãy số, “Em cũng đã xem cả ngày rồi, có phải lo lắng hơi quá rồi không?” Viên Trần cởi áo khoác khoác lên vai Đinh Kha, “Mai anh còn bận rộn quân vụ, mau ngủ đi, tôi phải xem nốt đã.” Viên Trần không có biện pháp đành phải một mình nằm xuống, ánh đèn ánh lên hàng lông mày hơi chau lại của Đinh Kha.

“Nhất định là có chỗ không đúng!” Cô lẩm bẩm, lúc còn ở Thượng Hải cô từng nghe cha nói thủ đoạn của Tô Sâm Trạch rất xảo trá ngoan độc, hắn ta là một tên thợ săn giỏi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để mình thất thủ, hoặc là không nổ súng, hoặc một khi đã nổ súng nhất định sẽ một phát bắn chết.

Đinh Kha dùng tay chống cằm, chẳng lẽ thật sự là do mình đa nghi quá sao, những con số trên giấy giống như những con kiến cắn xé lấy đại não cô.

Cô lại đem tất cả mã điện báo viết lại ra giấy, vừa viết vừa nói:

Mười ngày sau tấn công Đức Châu.

Ngày 13, toàn bộ quân đội đóng quân ở biên cảnh Đức Châu.

Toàn bộ quân lương súng ống đều chuyển đến vùng lân cận Đức Châu……

Phiên dịch căn bản không chê vào đâu được, nhưng vì sao quân địch luôn phải nhấn mạnh là sẽ đánh vào Đức Châu, chẳng lẽ đây là kế dương đông kích tây.

“Nói em ngốc, em thật đúng là ngốc! Sự tinh tế của mã Morse là nằm ở tần số.” Hành Tố gõ đầu Đinh Kha, Đinh Kha xoa xoa rồi tiếp tục ngẩng đầu lên, “Vậy một khi tần số thay đổi thì không phải toàn bộ mật mã Morse sẽ trở thành phế thải sao?” Hành Tố ngồi ở trên bàn, nghiễm nhiên ra vẻ một cô giáo, “Đương nhiên rồi, tần số biến đổi, trường âm thay đổi thì sẽ thay đổi toàn bộ mã Morse.”

Đinh Kha đem máy điện báo đẩy sang một bên, hiển nhiên đã hoàn toàn mất đi hứng thú, “Nghe chị nói mà mệt muốn chết, vậy làm sao có thể dịch được mã Morse khi mà thay đổi tần số chứ?” Hành Tố cười gõ đầu Đinh Kha, “Dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Nếu thay đổi tần số một chút thì sẽ không thể dịch ra câu nói chính xác, thường sẽ có vài loại tần số được dùng như vậy!”

Lời nói của Hành Tố vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, khi đó cô ấy cầm tay dạy Đinh Kha cách phát điện báo nhận điện báo, như thế nào là phá dịch điện báo, làm thế nào để gửi một bản mã hoàn mỹ nhất, những hồi ức được lặp lại bỗng chợt lóe lên trong đầu, cô nhớ mang máng khi còn ở Alabama, Hành Tố từng nói qua với cô: Mọi người thường cho rằng chuyện không thể tưởng tượng được nhất, trái lại sẽ nắm chắc thắng lợi lớn nhất!

Mọi người thường cho rằng chuyện không thể tưởng tượng được nhất, trái lại sẽ nắm chắc thắng lợi lớn nhất!

Đinh Kha không thể tin được nhìn bản mã Morse bị ném xuống kia, tần suất biến đổi, trường âm thay đổi thì sẽ thay đổi toàn bộ mã Morse, cô dựa theo lời Hành Tố sử dụng tần số lần lượt phá giải từng câu. Mặt trời dần dần ló ra, Đinh Kha trắng đêm không ngủ, cái trán đã rịn ra một tầng mồ hôi.

Đinh Kha lặp đi lặp lại một câu, cô từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm bản đồ trải lên trên bàn, Bắc Bình, Đức Châu, Tế Nam, ba điểm thành một đường thẳng, nhưng lại bỏ lỡ một địa phương khác!

Cô nhìn tờ bản thảo tức khắc ngồi bệt xuống ghế, một ngôi sao màu đỏ nổi bật trên tấm bản đồ: Thương Châu!

Không có khả năng!

Đinh Kha âm thầm dùng sức, cây bút rắc rắc một tiếng gãy làm đôi, người phát điện báo này quả không đơn giản!

“Em suốt đêm không ngủ?” Viên Trần bưng một phần trứng chiên tới trước mặt Đinh Kha, Đinh Kha ngẩng đầu đối diện với hai tròng mắt trong sáng của hắn, “Là Thương Châu!”

Đĩa sứ trong tay Viên Trần rơi xuống đất vỡ nát, hắn đoạt lấy bản thảo trong tay Đinh Kha, trên đấy viết cẩn thận: Bản chi tiết tấn công vào Đức Châu. Một đội quân nhỏ đóng quân ở biên cảnh Đức Châu. Toàn bộ quân lương súng ống vận chuyển tới Thương Châu. Ngày 13 toàn bộ binh lực đánh xuống Thương Châu, tiến vào Bắc Bình……

Ngày 13?

Ngày mai?

Tin tức này không thể nghi ngờ như sấm sét đánh xuống, từng tiếng vang dội cán qua đỉnh đầu Viên Trần, hắn móc súng ra lập tức xoay người bước ra ngoài, Đinh Kha vội vàng chạy theo, “Tất cả binh lực đều ở Đức Châu, hiện tại đã không còn kịp nữa rồi!”

Viên Trần lại không màng tới tiếng la của cô, không quay đầu lại mà đi tiếp.

“Phu nhân, sao thiếu soái lại tự mình lái xa đi rồi?” Phó sĩ quan vội vã xông tới, Đinh Kha đứng dựa vào cửa, nghe được lời này của hắn ta thì giật mình, sợ tới mức kêu lên, “Hay là hắn muốn xướng không thành kế?” (Chỗ này mình chưa biết dịch sao nữa?)

Chân Đinh Kha mềm nhũn xuýt nữa thì ngã xuống đất, phó sĩ quan thấy thế thì phát hoảng đỡ lấy cô, cô vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp thở, bên ngoài lại truyền đến tiếng của binh sĩ, “Báo cáo, Thương Châu cứu viện, một lượng lớn binh sĩ đã tiến tới gần.” Phó sĩ quan tức khắc tái mặt, “Thương Châu? Sao lại là Thương Châu?”

Đinh Kha cứng họng, yết hầu lại phát không phát ra được tiếng nào, Tô Sâm Trạch quá nhanh, quá nhanh, hắn đã muốn giết thì bọn họ trở tay không kịp!

Chính văn phỉ thúy củ ấu

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người phải tiếp tục ủng hộ nha!

“Làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ?” Viên Trần không có ở đây, phó sĩ quan lập tức hoảng sợ, Đinh Kha cấp thẳng dạo bước, liếc mắt thấy trên khe ghế sô pha có một vật màu xanh lá lấp lánh, Đinh Kha duỗi tay cầm miếng phỉ thúy nằm ở khe ghế sô pha lên.

Tô tiểu thư nói phỉ thúy này là vật gia truyền của nhà cô ta.

Tên cáo già đó trời sinh tính tình đa nghi xảo quyệt tàn nhẫn độc ác, dưới gối không có con trai, chỉ có một cô con gái độc nhất nên vô cùng sủng ái.

Mặt dây chuyền phỉ thúy củ ấu xanh biếc nằm trong lòng bàn tay, đôi mắt Đinh Kha lưu chuyển đem mặt dây chuyền nhét vào trong tay phó sĩ quan, “Phó sĩ quan, anh lập tức phái một người có thể tin tưởng, nhất định phải đem vòng cổ này đưa đến tay Tô Sâm Trạch, ngay lập tức!” Phó sĩ quan nhận lấy vòng cổ dường như cũng hiểu rõ hàm nghĩa trong đó, mặt phỉ thúy nằm ở trong lòng bàn tay giống như nặng ngàn cân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN