Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu
Quyển 1 - Chương 4
Mộ Dung Gấm
mỉm cười nhìn một màn này, ánh mắt rời sang bên cạnh, lại thấy Mộc
Hương uống rượu đỏ cả mặt, ôm vò rượu ngã vào ngực Đường Trúc. Đường
Trúc cau mày bất mãn nhìn chằm chằm, nhưng vẫn không đẩy nàng ra. Tròng
mắt của Mộ Dung Gấm dời đi, nhìn vào trung tâm, lại thấy những tướng
lĩnh cũng chạy vào khiêu vũ cùng những đứa trẻ, ngày càng nhiều người
gia nhập, vây quanh đống lửa bên ngoài cũng không nhìn thấy.
“Cẩm nhi qua năm nay chính là 16 phải không?” Mộ Dung Chinh đột nhiên lên
tiếng nói, Mộ Dung Gấm hơi sững sờ, cười nói: “Phụ thân muốn nói gì?”
Mộ Dung Chinh giơ tay lên, mang theo những vết chai sạn trên tay sờ đầu Mộ Dung Gấm, đau lòng áy náy nói: “Ta không phải là người cha tốt, không
cách nào chăm sóc tốt cho con, ngược lại con lại phải vì ta quan tâm.
Hôm nay mới nhớ tới đã gần ấy năm, mà nguời phụ thân này lại không làm
gì được cho con cả!”
Mộ Dung Gấm ấm áp cười một tiếng: “Phụ thân
không cần phải áy náy, ở trong mắt nữ nhi, phụ thân là anh hung đỉnh
thiên lập địa, là một vị tướng quân không người nào có thể so sánh. Ngay cả chúng ta không thể lúc nào cũng ở chung một chỗ nhưng nữ nhi vĩnh
viễn đứng ở sau lưng phụ thân, không để phụ thân lo lắng cho sau này.
Nếu thật sự phụ thân muốn vì con làm cái gì đó thì chỉ cần phụ thân sống thật khỏe mạnh, đừng để nữ nhi một mình sống trên đời này là được!”
Nghe vậy, ngay cả hán tử nhiệt huyết cũng không nhịn được ướt hốc mắt, quay
đầu lau đi viền mắt ướt dính, nặng nề gật đầu với Mộ Dung Gấm: “Yên tâm, con là nữ nhi duy nhất của ta, ta làm sao có thể để cho con một mình!”
Một bên Văn Tử Khiêm cũng rất cảm động, trong mắt tang thương và mờ ướt, đè xuống nghẹn ngào trong cổ họng, nói: “Mộ Dung, sang năm nàng làm lễ
trưởng thành, đáng tiếc chúng ta không cách nào trở về. Không bằng ngay
bây giờ, trước mặt đông đảo binh lính ở đây làm chi lễ, như thế nào?”
“Đề nghị hay!” Triệu Thanh Nhất đang ở bên uống rượu kêu lên: “Chúng ta có
thể chứng kiến lễ trưởng thành của tiểu cô cô chính là phúc khí của
chúng ta!”
Các tướng lĩnh khác trở lại chỗ cũng phụ họa: “Được,
tướng quân, người để cho chúng ta chứng kiến nha. Nếu là để năm sau sợ
rằng không ai thấy được!”
“A, tiểu cô cô trưởng thành!” Những đứa trẻ vỗ tay ồn ào lên.
“Cấp lễ sao?” Mộ Dung Gấm đầu tiên là sững sờ, dưới đáy lòng dâng lên một cỗ cảm xúc, mang theo một tia khát vọng. Nàng cho đến bây giờ cũng không
có nghĩ đến tuổi của mình, bởi vì nàng căn bản không hề để ý đến. Nhưng
giờ mọi người nhắc đến, ngược lại nàng lại có chút kích động, chẳng lẽ
bởi vì có người thân bên cạnh quan tâm sao?
Đang trong lúc mọi
người mong đợi nhìn Mộ Dung Chinh, Mộ Dung Gấm đứng lên trước, trước mắt bao nhiêu người tháo tóc của mình ra, sau đó đi tới trước Mộ Dung
Chinh, hai chân quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, mỉm cười gọi:
“Phụ thân!”
Mộ Dung Chinh không cười ngược lại thái độ có chút
nặng nề. Nhưng hơn hết là cảm thán, trong ánh mắt mong chờ của mọi người đứng lên, từ trong ngực lấy ra một cây trâm ngọc, nói: “Đây vốn là di
vật duy nhất của mẫu thân con, hôm nay ta dùng nó để làm lễ cho con,
chắc hẳn mẫu thân con trên trời có linh thiêng cũng thấy yên lòng!”
Mộ Dung Gấm không nói gì, chỉ hơi cúi đầu. Một bên sớm có ngườ đi ra ngoài cầm lược đưa cho Mộ Dung Chinh. Mộ Dung Chinh dùng đôi tay có chút vụng về cầm lược chải đầu cho Mộ Dung Gấm, có lúc kéo Mộ Dung Gấm rất đau,
nhưng long mày nàng cũng không nhíu lại, nhắm mắt lại, khóe môi mỉm
cười. Không ai biết giờ khắc này trong lòng Mộ Dung Gấm hạnh phúc cớ
nào, mẫu thân lời trong Mộ Dung Chinh nàng căn bản không để ý. Cây trâm
ngọc gắn trên đầu nàng là do phụ thân Mộ Dung Chinh đỉnh thiên lập địa
vụng về cài lên. Nàng nghĩ, đây chính là ông trời ưu đãi với nàng, kiếp
trước nàng chịu tất cả đau khổ, kiếp này có một phụ thân như vậy, như
thế, cũng đủ rồi!
“Tốt!” Khi Mộ Dung Chinh cài cây trâm xong, lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Mộ Dung Chinh khom lưng đỡ Mộ Dung Gấm từ trên mặt đất đứng lên, vui mừng
cười nói: “Nữ nhi của ta hôm nay đã thành niên rồi, về sau chính là
người lớn!”
“Ha ha!”
Lời nói của Mộ Dung Chinh khiến mọi
người đều cười vui, người người chạy đến chúc mừng. Mà Mộ Dung Gấm chú ý đến trong đám người có Văn Tử Khiêm, ánh mắt hâm mộ lóe lên trong mắt
hắn vừa lúc rơi vào mắt nàng. Mộ Dung Gấm suy tư một chút, đi tới gần
hắn, trong khi hắn vẫn còn kinh ngạc, Mộ Dung Gấm nói: “Văn thúc thúc
vẫn luôn đối đãi con như nữ nhi ruột thịt của mình. Nếu như Văn thúc
thúc không ngại hôm nay con muốn lạy Văn thúc thúc làm nghĩa phụ. Không
biết Văn thúc thúc có nguyện ý hay không?”
Trên mặt Văn Tử Khiêm cả kinh, có chút không thể tin được: “Đại tiểu thư nói là sự thật?”
Mộ Dung Chinh đi tới, vỗ vỗ vai Văn Tử Khiêm: “Tử Khiêm a! Này không phải
là tâm nguyện của ngươi hay sao? Hôm nay trước mặt mọi người, hãy thu
nha đầu Cẩm nhi này. Về sau có nhiều phụ thân thương nàng, không phải
tốt hơn sao?”
“Chuyện này……” Có lẽ là vui mừng đến quá đột ngột, đại cục ở trong tay cũng khiến cho một đời quân sư tay chân luống cuống.
“Quân sư đừng từ chối, người nào mà chẳng biết ngươi vẫn mơ ước nữ nhi bảo
bối của tướng quân. Hôm nay cho ngươi cơ hội, quân sư còn làm kiêu!”
“Đúng là, nghĩ tới ta với lão Vương có muốn cũng không có cơ hội đấy!”
Văn Tử Khiêm cầm Lang Hào bút càng chặt, hồi lâu mới tiêu hóa xong tin mừng đột nhiên xuất hiện này. Từ trên người tìm hồi lâu, vẫn như cũ không
tìm được thứ gì có thể coi là quà tặng, hơi lúng túng: “Ta không ngờ hôm nay có thể như vậy, cũng không có chuẩn bị quà cẩn thận!”
Mộ
Dung Chinh buông tiếng thở dài: “Ngày thường cũng không bao giờ thấy
ngươi gà mẹ như vậy, tặng quà chẳng qua là ngoài mặt , quý giá đến đâu,
có thể hơn được với tình phụ tử sao? Cần gì câu nệ!”
Văn Tử Khiêm cười khẽ: “Là ta không tốt, lễ vật là không thể thiếu, hiện tại không
có, về sau có cơ hội nhất định ta sẽ bổ sung!”
Mộ Dung Gấm quỳ xuống, nghiêm túc cúi đầu: “Cẩm nhi bái kiến nghĩa phụ!”
Văn Tử Khiêm lần này rất kích động, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Sau đó vội vàng giơ tay đỡ Mộ Dung Gấm lên, nơi nào còn có nửa phần tỉnh
táo của quân sư, hoàn toàn là một phụ thân đang kích động.
“Ô ô!” Vương Vũ cũng lau nước mắt theo, ôm cổ Triệu Thành bên cạnh: “Lão Triệu, mắt của ta hồng, ta làm sao?”
Triệu Thành liều mạng đem hắn đẩy ra: “Ngươi đỏ mắt? Lão Triệu ta cũng đỏ mắt đây nè, ta tìm ai khóc đây?”
Lời của hai người chọc vui mọi người, tất cả cùng nhau nở nụ cười, lập tức lại khôi phục không khí vui vẻ hòa thuận.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng quát to: “Thái tử giá lâm!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!