Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp
Chương 36: Đêm không ngủ
Trong những người này có ba vị phó hội trưởng của phân hội Toán Học thành Yapool, vài vị chấp sự cao cấp, những người còn lại đều là những học giả có tiếng tăm lừng lẫy tại thành Yapool, ngay cả người dì Nyxia mà nàng kính trọng nhất cũng chỉ có thể đứng lặng thinh trong một góc.
Alice chưa từng trải qua trường hợp như vậy, do khẩn trương nên lòng bàn tay của nàng đầy mồ hôi nhễ nhãi.
Sắc mặt Calvin nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng, hắn hỏi: “Tiểu thư Alice, vừa rồi cô vẫn một mực đi bên cạnh ngài Blair, cô biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra hay không?”
Alice nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vâng, đó là do Fitch Howard khiêu khích Blair… ngài Blair, đồng thời dùng những lời khó nghe để nhục mạ hắn, về sau ngài Blair đánh cược với Fitch, hắn nói, nếu như Fitch có thể trả lời được vấn đề của hắn, hắn sẽ đưa huân chương vinh dự cho Fitch…”
Sau khi Calvin nghe xong lời nói của Alice, hắn quay sang liếc mắt với một ông lão khác, trên mặt lộ nụ cười khổ.
Lần này gia tộc Howard tự mình chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!
Đầu tiên, bọn người Douglas khó xử tiểu thư Britney, sau đó Fitch lại vô tri khiêu khích và nhục mạ Blair, bọn hắn thật sự cho rằng học giả vinh dự có thể giải quyết Câu Đố Laus, giải đáp bài toán chín cây là dễ bắt nạt như vậy phải không?
Từ vừa rồi Blair đứng ra thay mặt cho cô giáo của hắn, Calvin liền biết, đối mặt với loại khi nhục này, hắn không phải là người sẽ nuốt giận vào bụng, nhưng cũng không nghĩ tới, hắn không động tay thì thôi, vừa ra tay lập tức cho gia tộc Howard và phái Số một kích trí mạng.
Sự phát hiện con số thần bí này triệt để phá hủy học thuyết căn bản của phái Số, sự đả kích này đối với Số phái tới nói chính là trí mạng. Nửa tiếng trước, bọn người Douglas đã rời khỏi nơi này, hiện tại gia tộc Howard có thể đã rối loạn thành một bầy.
Để nhóm người Calvin vừa tức vừa bất đắc dĩ chính là thằng nhóc tên Blair kéo cả gia tộc Howard và toàn bộ giới toán học vào vũng bùn khủng hoàng, thế mà bản thân hắn lại lén lút chuồn mất, quẳng lại mớ bòng bong cho hiệp hội Toán Học —— đây là chuyện người bình thường nên làm sao?
Chuyện này một ngày không giải quyết, giới toán học một ngày vẫn còn hỗn loạn, Calvin thở sâu một hơi, nhìn xem hai gã phó hội trưởng khác, nói ra: “Sáng mai, chúng ta đi học viện Thánh Donas một chuyến…”
Buổi giao lưu học thuật lần này kết thúc muộn hơn so với dĩ vãng, khi tất cả các học giả kéo thân thể rã rời của mình trở về, nằm ở trên giường lại không tài nào chợp mắt được, lúc này gia tộc Howard đã hoàn toàn hỗn loạn.
Vừa nãy, Douglas từ buổi giao lưu trở về mang theo tin tức khiến cả gia tộc Howard chấn kinh và sợ hãi.
Trong buổi giao lưu đêm nay có người tìm ra một “Con số ma quỷ” không thể dùng số nguyên hay phân số của số nguyên để biểu thị.
Điều này đi ngược lại quan niệm của phái Số, trên thế giới không có khả năng xuất hiện chiều dài không thể dùng số biểu thị được, giải thích duy nhất chính là gia tộc Howard và phái Số sai, trên thế gian này, ngoại trừ số nguyên và phân số của số nguyên còn tồn tại một loại số khác nữa.
Nếu thật sự như vậy, phái Số sẽ phải đứng trước nguy cơ lớn nhất bọn hắn từng gặp phải từ khi thành lập cho đến nay, nếu như bọn hắn không tìm ra được lời giải của đề toán này, học phái rất có thể phải giải tán.
Đêm đã khuya, nhưng gia tộc Howard không người nào đi ngủ, tất cả mọi người đang cặm cụi tính toán trong phòng, hy vọng nhờ lý luận của phái Số tìm ra con số này, trợ giúp gia tộc vượt qua nguy cơ trước mắt.
Trong phòng Douglas, hắn vùi đầu trước bàn đọc sách, hai tay vò lấy mái tóc của mình, cắn răng nói: “Cha, cho con thêm chút thời gian, con nhất định có thể tìm ra con số này…”
“Không cần tìm.” Tử tước Howard lắc đầu: “Con số ma quỷ không thể dùng phân số của số nguyên biểu thị, các ngươi không có khả năng tìm tới.”
Douglas ngẩng đầu nhìn hắn, cả kinh nói: “Cha…”
“Chuyện này ta đã sớm biết.” Tử tước Howard nhìn hắn, nói: “Chuyện này phát hiện sớm nhất là do anh trai của ngươi, Abell.”
“Anh Abell!” Douglas biến sắc, cả kinh hỏi lại: “Anh ấy không phải mất tích sao!”
Cái tên Abell Howard, tại toàn bộ giới toán học, đều không ai không biết, không người không hay.
20 tuổi nhận được giải Edwin, 21 tuổi trở thành học giả vinh dự của hiệp hội Toán Học, được vinh dự gọi là thiên tài toán học đương thời, thời điểm ấy, hắn là niềm kiêu hãnh của toàn bộ gia tộc Howard.
Tuy nhiên ba năm trước, trong một lần đi công cán bên ngoài, Abell Howard bỗng nhiên biến mất một cách bí ẩn, từ đó đến nay rốt cục không có tin tức gì về hắn, gia tộc Howard và hiệp hội Toán Học đều đã từng phái người tìm kiếm hắn, nhưng thủy chung không tìm được tung tích của hắn.
Ba năm thấm thoắt trôi qua, gia tộc đã chấp nhận hắn gặp tai nạn bên ngoài, thời gian ba năm, áng sáng thiên tài cũng trở nên ảm đạm, mà Douglas bắt đầu bộc lộ tài năng của mình, là thiên tài mới của gia tộc Howard, hắn cũng dần dần được xem là người cầm lái đời sau của gia tộc…
Mặc kệ bên ngoài khen ngợi hắn như thế nào, trong trong lòng Douglas vẫn hết sức rõ ràng, chênh lệch giữa hắn và thiên tài chân chính lớn cỡ nào.
Tử tước Howard không trả lời vấn đề của hắn, mà lắc đầu, nói: “Phát hiện của Abell sẽ mang đến tai ách cho cả gia tộc Howard và phái Số, ta đã từng cho rằng không để cho tin tức này truyền đi sẽ có thể tránh né tai ách này, không nghĩ tới, vẻn vẹn ba năm sau, con số u linh vô lý kia lại lờn vờn xuất hiện làm cho người ta hoảng loạn…”
Yết hầu của Douglas giật nhẹ, hắn gian nan hỏi: “Bây giờ Anh Abell đang đâu?”
Ở nơi sâu trong nhất trang viên của nhà Howard có một nơi cấm tiệt tất cả các thành viên của gia tộc tiến vào, không có sự cho phép của tử tước Howard, bất cứ ai cũng không được phép bén mảng tới đây.
Đó là vài ngôi nhà thấp lè tè núp ở nơi sâu nhất trong rừng cây, trong căn phòng ở tận cùng vẫn tỏa ra ánh đèn lờ mờ, một thanh niên ngồi trước bàn đọc sách, hắn chậm rãi lật qua từng tờ báo toán học.
Kẹt kẹt…
Cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, thanh niên cũng không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi: “Hai ngày nay giới toán học có chuyện gì thú vị không, chuyện về Câu Đố Laus ngày hôm qua cũng không tệ lắm, nghĩ không ra trong thành Yapool cũng có học giả như thế này, thật sự muốn gặp gỡ hắn một lần. Đúng rồi, có người tìm được lời giải của bài toán chín cây cầu Đế Đô sao, sao ta cảm giác đề này căn bản không có đáp án…”
Douglas đứng ngẩn người phía sau lưng tử tước Howard, hắn nhìn bóng dáng kia, miệng lẩm bẩm: “Anh Abell…”
Abell Howard ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra vào, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, hắn nói: “Douglas đấy à, đã lâu không gặp…”
Tử tước Howard nhìn hắn, thấp giọng nói ra: “Buổi tối hôm nay đã có người chứng minh bài toán chín cây cầu không có lời giải.”
Trên mặt Abell lộ ra một tia hứng thú, lập tức nói: “Là ai chứng minh, cho ta xem phương pháp chứng minh của hắn…”
Tử tước Howard nói tiếp: “Là người tìm ra lời giải Câu Đố Laus.”
Nụ cười trên mặt Abell càng rạn rỡ, hắn nói: “Học giả trẻ tuổi, thật sự muốn gặp hắn một chút…”
Tử tước Howard nhìn hắn, trên mặt lộ ra một tia áy náy: “Từ giờ trở đi, ngươi được tự do.”
Thân thể Abell chấn động, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía tử tước Howard.
Tử tước Howard cúi đầu xuống, không dám đối mặt với ánh mắt của hắn, thấp giọng nói: “Ta đã từng nhốt ma quỷ ngươi thả ra vào lồng giam, tối hôm nay lại có người thả nó ra…”
Abell im lặng hồi lâu, hắn mới chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt của tử tước Howard, nói ra: “Cha, trước kia ta đã từng nói cho ngài, chân lý không thể giam được, coi như ngài nhốt nó vào lồng giam, nó cũng sẽ lộ ra ánh sáng từ khe hở của cửa sổ…”
…
Học viện Thánh Donas, ký túc xá giáo viên.
Isabella đã được Trần Lạc và Britney đưa về biệt thự của thành chủ. Sau khi trở về ký túc xá, Britney ngồi trước bàn đọc sách, cầm lên bút lông chim bắt đầu tính toán.
Nửa tiếng sau, nàng vuốt vuốt mi tâm hơi chua xót, nàng quay sang nhìn Trần Lạc bên cạnh, hỏi: “Blair, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Trần Lạc hoạt động hai chân đã mỏi nhừ một chút, có chút vô tội nói: “Cô Britney, cô có bao giờ từng nghĩ đến, có lẽ, số nguyên và phân số của số nguyên cũng không thể biểu thị tất cả số chưa?”
Britney hỏi: “Tỉ như con số có bình phương bằng 2 này?”
Trần Lạc nhẹ nhàng gật đầu, hắn nói tiếp: “Đây là trong lúc vô tình em phát hiện được”
Britney nhíu mày nghĩ ngợi, nàng nói: “Bất kể như thế nào, em cũng không nên dùng huân chương vinh dự để đánh cược, nó đối với tương lai của em rất quan trọng.”
Trần Lạc cúi đầu xuống, nói: “Về sau sẽ không.”
Britney nhẹ nhàng gật đầu, nàng che miệng ngáp một cái: “Tốt, thời gian không còn sớm, Blair, em đi ngủ trước đi, cô lại tính toán…”
“Cô nghỉ ngơi sớm một chút, không cần thức quá muộn đâu.”
Trần Lạc dặn dò nàng một câu, rồi quay người trở về phòng ngủ, luyện tập ma pháp là chuyện rất hao tâm tổn sức, hắn nhất định phải cam đoan ngủ đầy đủ giấc, ngày thứ hai mới có tinh lực sung túc.
Nhưng mà hắn vừa mới chuẩn bị trở về phòng, Britney bỗng nhiên nhìn về phía hắn, nói: “Về sau đừng xúc động như vậy, chuyện hôm nay nếu như không phải trong giao lưu học thuật, nếu như không phải ở đây có rất nhiều học giả có tư tưởng khác nhau, em sẽ rất nguy hiểm, mặc dù Isabella và em tuổi không sai biệt lắm, nhưng nàng cũng là học tỷ của em, em không cần luôn luôn cãi lời nàng…”
Quả nhiên Isabella là nội ứng của cô Britney, có điều mục đích lại là bảo hộ hắn, Trần Lạc đối mặt cô Britney căn dặn, hắn ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi.”
Britney trầm mặc một lát, ôn nhu nói: “Còn có, buổi tối hôm nay, cám ơn em…”
Trần Lạc biết nàng nói về chuyện bài toán chín cây cầu, hắn chỉ khẽ cười, khoát tay nói: “Chúc cô ngủ ngon.”
“Ngủ ngon…”
…
Trần Lạc nằm bẹp trên giường, trong không khí không có mùi nấm mốc như căn phòng chật chội cũ của hắn, mà tràn ngập hương thơm nhàn nhạt tương tự trên người cô Britney, hắn nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Đây là lần đầu tiên hắn ngủ ngon như vậy từ sau khi đi vào thế giới này.
Tuy nhiên, đối với cả Britney và rất nhiều học giả toán học thành Yapool, tối nay lại là một một đêm không ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!