A Hạnh - Chương 136: Loại bỏ muôn vài khó khăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


A Hạnh


Chương 136: Loại bỏ muôn vài khó khăn


Sở dĩ A Hạnh lựa chọn Tây Du Ký để đấu với Thanh Vân vì nó là một bộ phim kinh điển đặc sắc của chuyện dài. Kiếp trước trong thế giới kia, bộ tiểu thuyết này được phục chế rất nhiều lần, doanh số cũng không tệ, không cần nói người khác, chính nàng cũng xem đến vô số lần. Hơn nữa người xem vô cùng đa dạng, nam nữ già trẻ đều yêu thích! Quan trọng nhất là tác giả của nó sinh hoạt tại trong xã hội phong kiến, viết ra câu chuyện rất dễ khiến người nơi này tiếp thu.

Thời điểm A Hạnh đưa ra đề nghị này, mang theo sự nhiệt tình cực lớn. Nhưng mà muốn biến nó trở thành hiện thực, cải biên thành kịch bản lại phát hiện, trong đó tồn tại khó khăn rất lớn, không dễ dàng chút nào.

Đầu tiên, thiết kế hình thù nhân vật. Phần đông trong Tây Du Ký đều là yêu quái, giống heo, giống khỉ, giống hồ ly… Hình thù rất kỳ quái. Bây giờ chưa có kỹ thuật trang điểm, muốn hình tượng nhân vật toát ra hoàn toàn rất khó khăn!

Thứ hai, đó là đạo cụ. Phần đông trong Tây Du Ký là binh khí, bảo bối, những thứ này mặc dù có chút khó khăn nhưng cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp giải quyết, chỉ là phải dùng nhiều bạc một chút.

Thứ ba, đủ loại phân cảnh. Lên Thiên đình, xuống Long cung, còn Hoa Quả sơn, Hoả Diệm sơn, thậm chí còn là vương cung chùa chiền. Thiết kế lại khán đài cũng nhức đầu.

Thứ tư, cũng là quan trọng nhất, trong Tây Du Ký nhiều cảnh cưỡi mây đạp gió, phân cảnh biến thân trong nháy mắt, rồi đấu phép thuật với thần tiên, còn lúc đấu trong lửa, lôi điện, làm thế nào để biểu diễn mấy thứ này ra ngoài?

Nếu như những thứ này cũng làm được, A Hạnh dám cam đoan, Tây Du Ký có thể khiến cho Thính Tùng bọn họ huy hoàng hơn nhiều, có thể không lâu nữa, hiệu quả của nó sẽ hiện ra, kỳ diệu, lý thú, hấp dẫn khách lâu dài, A Hạnh sẽ đạt được bước đầu về kịch dài tập.

A Hạnh đem chính mình nhốt ở trong phòng ba ngày, cẩn thận tự hỏi những vấn đề này. Ba ngày sau, nàng gọi hết thợ trang điểm, võ sư, người phụ trách hậu đài(1). Cùng Lăng Tử Phong, Từ quản sự và tất cả các đào hát tụ họp lại.

Hội nghị bắt đầu, A Hạnh đầu tiên nói về kế hoạch của mình cùng Tây Du Ký, kể sơ lược tình tiết của câu chuyện một lần, mọi người nghe qua kế hoạch này, cũng giống Lăng Tử Phong khi vừa nghe kế hoạch, cao hứng, kích động không thôi, vỗ bàn, vỗ đùi, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, cao giọng tán dương. Không khí vô cùng nhiệt liệt. Nhưng khi A Hạnh nói những vấn đề đang mắc phải, nụ cười của mọi người chậm rãi biến mất, cả đám đều nhíu chặt lông mày.

A Hạnh an ủi mọi người nói: “Mọi người không cần phải gấp, về chi tiết chúng ta có thể từ từ suy nghĩ. Ta cảm thấy chỉ cần chúng ta cố gắng nghĩ biện pháp, những vấn đề này sẽ được giải quyết.”

Nàng rút một xấp giấy từ trong lồng ngực ra, đưa cho Dịch sư phó(2) là thợ trang điểm, ông là thợ trang điểm lâu năm nhiều kinh nghiệm ở Thính Tùng, trước kia chuyên cung cấp các loại râu, tóc giả vân..vân… Có lúc sẽ giúp đào hát vẽ mặt, nhưng từ khi kịch nói ra đời thay hí khúc thì trang điểm cho diễn viên kịch nói cũng không còn phức tạp, cho nên công việc của ông cũng dễ dàng hơn rất nhiều, không nghĩ tới hôm nay sẽ nhận được nhiệm vụ độ khó cao như thế.

A Hạnh đưa bản vẽ cầm trong tay cho ông: “Đây là ta vẽ hình thù của mấy nhân vật. Thúc nhìn qua đi, nghĩ một chút biện pháp, xem có thể cố gắng làm giống thật nhất hay không?”

Dịch sư phó tiếp nhận bản vẽ, khổ sở chỉ một tờ giấy trước mặt, nói:”Đây cũng là con khỉ, heo, còn có nhiều hình thù kỳ quái của yêu tinh như vậy, căn bản không giống người bình thường, đây không phải là muốn mạng già của ta sao?”.

Những người còn lại rướn cổ nhìn bản vẽ trong tay ông, rồi nhìn ông, vẻ mặt đều đồng tình.

A Hạnh cũng biết rằng là làm khó ông, thở dài một cái, mềm giọng nói: “Dịch sư phó, thúc suy nghĩ một ít biện pháp, thật ra chỉ cần tôn lên nét đặc thù của những nhân vật này là được rồi”. Nàng cúi đầu xuống, chỉ vào Tôn Ngộ Không nói: “Giống như con khỉ này, cả người toàn lông lá, cả mặt cũng có nữa. Con heo này thì đặc điểm là mũi, tai rồi bụng heo. Thúc suy nghĩ xem dùng đồ gì thì phù hợp. Còn những yêu tinh cũng gần như thế, lỗ tai, lỗ mũi, móng vuốt làm sao lấy được đặc điểm đặc thù nổi bật là được. Cũng không cần quá giống, đến lúc biến về nguyên hình thì nhìn ra là được rồi”. Nói xong, A Hạnh nhìn về phía ông, rất thành khẩn thỉnh cầu: “Dịch sư phó, thành bại của rạp hát chúng ta là ở chỗ này, còn phải để tâm nhiều. Chỉ cần thúc có thể làm ra những hình thù này để diễn, sau này không có hình tượng nào làm khó được thúc. Trải qua kịch nói lần này, thúc nhất định sẽ danh chấn cả nước!”

Nói một hồi làm Dịch sư phó nhiệt huyết sôi trào, ông nhìn bản vẽ trong tay, sau đó rất kiên định gật đầu, nói: “Được! A Hạnh cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực làm việc này, nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của hai người”.

A Hạnh sung sướng gật đầu không ngừng, những người còn lại cũng rối rít khích lệ Dịch sư phó.

Nhận bản thiết kế khán đài mới từ A Hạnh, sư phó phụ trách được nghe nàng nói về những tràng cảnh sẽ xuất hiện trong tập một. Từ Thiên đình đến Hoa Quả sơn, từ Thuỷ Liên động đến Đông Hải long cung. Thấy Chung sư phó liên tục lau mồ hôi trên đầu, nhưng hắn biết tầm quan trọng của kịch bản lần này. Không nói hai lời, lập tức bày tỏ sẽ dốc toàn sức lực để ứng phó.

A Hạnh nói với hắn: “Đợt chút nữa ta sẽ viết những đặc điểm chủ yếu của từng tràng cảnh để cho ngươi phỏng theo. Còn nữa, tốt nhất là mời một sư phó chuyên về khói lửa, rất nhiều tràng cảnh cần lượng lớn khói mù, nhất định phải tìm một sư phó chuyên biệt về khống chế!”

Chung sư phó nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật ra ta biết một sư phó làm rất tốt việc này, hắn làm pháo bông rất nhiều năm nay, tìm hắn chắc sẽ ổn”.

“Vậy thì phiền Chung sư phó về chuyện này, tiền bạc không thành vấn đề”.

Cuối cùng là đạo cụ, A Hạnh đang nghĩ những đạo cụ ở tập một. Tôn Ngộ Không có vòng kim cô, gậy như ý cùng thần khí của thiên binh thiên tướng. Sư phó đạo cụ nói: “Mặc dù có chút phức tạp, nhưng cũng không khó làm. A Hạnh cô nương yên tâm, cứ giao cho ta”.

Kịch bản vẫn giao cho Lăng Tử Phong xử lý, mặc dù A Hạnh nhớ tất cả tình tiết Tây Du Ký, nhưng muốn đem nó cải biên thành kịch bản vẫn không bằng bút pháp của Lăng Tử Phong. Cho nên A Hạnh kể câu chuyện, Lăng Tử Phong ghi chép sửa sang lại, sau đó thương lượng với nhau tình tiết giữ lại, tình tiết giảm bớt, sao cho vừa đúng một canh giờ, phải bảo đảm kịch bản thật phấn khích, một ít tình tiết nhiều hạn chế nhất định phải xóa bỏ.

Hai người bận rộn vài ngày, kịch bản tập một hoàn thành. Tập một chủ yếu nói về Tôn Ngộ Không xuất thế cùng với học nghệ đến đại náo thiên cung, bị áp chế dưới Ngũ Hành sơn, cuối cùng nhận Đường Tăng làm sư phụ. Tình tiết có thể nói là vô cùng ngắn gọn, súc tích, chặt chẽ. Tràng cảnh biến hoá nhanh chóng, kịch bản vừa ra đời thì tiếp theo là vấn đề về diễn viên.

Vốn là định mười ngày sau sẽ tập kịch mới đưa dàn diễn viên ra, nhưng có thể là vì chuẩn bị khán đài cùng hóa trang của diễn viên, kịch bản cũng cần có phải thời gian, cho nên liền đổi thành mười lăm ngày mới bắt đầu tập. Cân nhắc đến diễn viên không có khả năng nghỉ dài ngày, cho nên sau khi thương lượng xong A Hạnh cùng Lăng Tử Phong quyết định chuẩn bị ba tổ đều đảm nhiệm nhận thầy trò Đường Tăng, mỗi tổ thay nhau trình diễn, dù sao trang điểm diễn viên rất đậm, có thay đổi thì cảm giác cũng sẽ không rõ ràng.

Tập một – ứng cử viên cho diễn viên chủ chốt cũng đã quyết định, Trư Bát Giới cùng Sa Tăng đều không xuất hiện, Tôn Ngộ Không do một người lùn, võ sinh tay chân linh hoạt Trần Phong sắm vai, Đường Tăng là Mai Hương Hoa sắm vai. A Hạnh ra lệnh cưỡng chế Trần Phong mỗi ngày phải cùng con khỉ chung sống ít nhất hai canh giờ học một ít động tác đặc điểm của con khỉ, để biểu diễn sinh động hơn. Trần Phong làm rất khá, vài ngày sau, trong lúc hắn giơ tay nhấc chân đã có chút dáng dấp của Tôn Ngộ Không.

Sau khi diễn viên chọn xong, tập luyện khua chiêng gõ trống. Vì không cho Thanh Vân biết được, để ngừa bọn hắn có quỷ kế phá hư, cho nên lúc tập luyện rất là bí ẩn, những đào hát lần trước náo loạn đòi huỷ khế ước đều không cho tham gia tập cùng. Thanh Vân bên kia chỉ biết là Thính Tùng đang tập kịch mới, nhưng tình huống cụ thể là như thế nào cũng không biết.

Hơn nữa, Hồ Lăng Hiên cũng không để chuyện đó vào đầu, hắn cho là A Hạnh đang cố ngăn cơn sóng dữ. Hơn nữa cuối cùng cũng sẽ thất bại thôi. Kịch mới?Có gì khác biệt hơn người chứ! Thanh Vân bọn hắn cách vài ngày cũng sẽ có kịch mới, hắn không tin A Hạnh dựa vào kịch mới này có thể khiến rạp hát cải tử hồi sinh.

Thính Tùng bên này, khi tập cũng không hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, rất nhiều cảnh so với trong tưởng tượng của A Hạnh còn khó khăn hơn, ví dụ như cảnh thiên binh thiên tướng cưỡi mây bay. A Hạnh nghĩ nghĩ liền ở không trung khán đài treo một cái khung, xung quanh lấy bông gắn làm thành hình dạng đám mây, cho một người đứng lên thì rất giống như đang cưỡi mây. Còn cảnh Tôn Ngộ Không bổ nhào từ trên mây xuống, võ sinh không phải cao thủ võ lâm, đương nhiên không biết kinh công. Không có khả năng bay tới bay lui trên không trung, Tôn Ngộ Không đang biểu diễn ngã nhào một cái rồi lật người nhẹ nhàng sau đó sợi dây kéo hắn từ bên ngày sang bên kia, mặc dù có chút lộ liễu, nhưng tổng thể cũng khá ổn, đoán chắc người xem cũng sẽ không so đo nhiều như vậy.

Nhức đầu nhất chính là Nhị lang thần cùng Tôn Ngộ Không đấu pháp thuật, hai người biến hình liên tục, từ chim rồi sang ưng, nào là rắn, ngôi miếu khiến cho A Hạnh nghĩ đến nát óc cũng không biết là thế nào để thể hiện được. Nàng cũng không có ma thuật! Nghĩ đến mức đau đầu, có chút hối hận sao mình lại chọn Tây Du Ký, một vở kịch có độ khó như vậy, nhưng trong nội tâm lại rất rõ ràng. Nếu như không phải là kịch này, nếu không mới lạ thú vị như kịch này, cũng chưa chắc đủ sức để chống lại Thanh Vân.

Lăng Tử Phong thấy nàng chân mày vặn vẹo sắp thành đoá hoa rồi, khuyên nhủ: “Hay để họ trực tiếp đánh nhau đi, những biến hoá kia không có cách nào thì xoá bỏ, vì căn bản cũng không có cách diễn được”. Dù sao ông cũng không nghĩ ra, ông cũng không biết về pháp thuật gì gì đó! Hơn nữa nhìn bộ dạng A Hạnh, nàng cũng không nghĩ ra được biện pháp rồi.

A Hạnh lắc đầu nói: “Ta cũng không muốn khổ cực như vậy, ta cũng muốn xóa luôn cho xong việc, nhưng mà, nếu đã náo loạn thiên cung thì đây chính là phần diễn đặc sắc nhất, cứ xoá đi thì rất tiếc! Ta sẽ suy nghĩ thêm! Lăng thúc, thúc cùng ta suy nghĩ thêm vậy!”

Lăng Tử Phong khuyên nhủ: “A Hạnh, làm thế nào để đánh nhau như vậy đây? Dù sao khán giả cũng không biết có đoạn này, chỉ cần Tôn Ngộ Không cùng Nhị lang thần đánh cho đặc sắc, khán giả cũng sẽ hài lòng!”

“Nhưng mà ta biết rất rõ ràng có một màn kịch xuất sắc như vậy, lại không có biện pháp mang cho mọi người thưởng thức, trong nội tâm của ta không thoải mái! Không được, ta phải nghĩ ra biện pháp!”.

Lăng Tử Phong cười bất đắc dĩ: “Vậy ngươi từ từ suy nghĩ đi, trong khoảng thời gian này vì nghĩ đến vở kịch mà tóc đã bạc đi không ít rồi, ta thì không muốn hao tâm tốn sức nữa, nếu đầu trắng phau thì làm sao bây giờ? Ta còn muốn cưới vợ”.

A Hạnh bật cười, trong nội tâm hiểu ông đang cố ý trêu đùa nàng vui vẻ, khiến nàng buông lỏng tâm tình. Nhìn khoảng thời gian này Lăng Tử Phong bận rộn mà mặt cũng trở nên tiều tuỵ, trong lòng cũng có chút áy náy.

“Lăng thúc, thúc đi nghỉ ngơi một chút đi, không chừng nghỉ ngơi xong, đầu cũng đen trở lại, lập tức có một thẩm thẩm xinh đẹp tìm đến!”

Lăng Tử Phong vỗ nhẹ đầu nàng, cười nói: “Ngươi dám bắt thúc đây mở lòng đấy hả?”

Chẳng qua ông ấy nói là thế, nhưng thực sự không có đi nghỉ ngơi, vẫn ngồi cùng một chỗ với A Hạnh vắt hết óc nghĩ biện pháp.

Khi A Hạnh suy nghĩ đến mức gầy mất mấy cân thịt, hai mắt mọc ra hai quầng thâm to đùng thì cuối cùng nàng cũng đã có biện pháp.

Nàng để cho sư phó phụ trách đạo cụ làm ra mấy hình ưng, chim, rắn vân…vân thật tốt. Sau đó lúc Tôn Ngộ Không cùng Nhị lang thần biến hóa, để lửa khói phun ra, đồng thời võ đài tắt đèn, diễn viên thừa dịp đèn tối rút vào trong khán đài, chờ sau khi đèn sáng trên khán đài chỉ còn lại một ưng cùng một con rắn đang truy đuổi đánh nhau, thời gian lúc đó chỉ một cái nháy mắt. Đương nhiên chim ưng cùng con rắn này là do người dùng sợi dây khống chế, giống như tấm gỗ nhấc những con rối vậy. Biến hoá lần nữa cũng thế, khói bỗng chốc bốc lên, tắt đèn, đèn sáng lần thứ hai, trên đài lại biến hoá rồi.

Có thể không có đèn điện, chỉ có thể dùng nến của đèn lồng, tắt đèn rồi lại đốt lên không thuận tiện, lại không thể gọi nhiều người để mỗi người trông chừng một ngọn được, cho nên A Hạnh nghĩ đến làm cho đèn lồng một cái lồng đen thật lớn, dùng một sợ dây thừng to buộc treo lên. Để cho một người trông phối hợp với sư phó phụ trách khói lửa, lúc cần thì kéo lên là được rồi.

Sau đó A Hạnh dựa theo phương pháp đó diễn tập một lần, kết quả mặc dù không giống như trong TV chiếu nhưng mà ở nơi không có kỹ thuật hiện đại mà nói đã rất rung động rồi, để cho người khác há hốc mồm! Tất cả mọi người cực kỳ hài lòng với hiệu quả này, đối với thành công của Tây Du Ký càng tràn đầy tin tưởng.

Không mấy ngày nữa, hình thù chính của nhân vật cũng được Dịch sư phó làm được. Trong khoảng thời gian này Dịch sư phó nghỉ ngơi không tốt, vẻ mặt tiều tụy, chòm râu cũng xồm xoàm, nhưng cặp mắt của ông lại sáng ngời khác thường. Ông đưa một loạt bảo vật của ông làm được ra trước mặt mọi người, sau đó trước mặt mọi người đưa cho diễn viên nguyên một đống trang phục.

Đưa đến cho ai, cũng vừa giải thích cặn kẽ: “Cọng lông của Tôn Ngộ Không ta đều dùng lông của cừu nhỏ, rửa sạch rồi phơi khô, nhuộm cao cấp, may một bộ quần áo bó sát ôm chặt người rồi dính lên, chỉ cần Trần Phong mặc quần áo lên, ta vẽ cho hắn thêm mặt khỉ là được rồi.

Mặt khác là yêu quái, lỗ mũi hoặc sừng ta dùng gỗ làm đấy, quét nước sơn lên trên, hoá trang ở trên mặt, trên đầu nữa. Lông cũng giống của Tôn Ngộ Không, cuối cùng là phần trang điểm nữa thôi…”

Ông đưa bộ Tôn Ngộ Không và một bộ tiểu yên tinh cho mọi người xem, sau đó đắc ý hỏi A Hạnh: “A Hạnh cô nương, thấy sao nào?”

A Hạnh nhìn nhìn, mặc dù không thể so sánh với trên TV nhưng vẫn nhìn ra con khỉ, tiểu yêu tinh cũng nhìn là con bò yêu, đã làm rất tốt rồi!

A Hạnh gật đầu cười nói: “Tốt! Làm vô cùng tốt! Những thứ mặt nạ này làm rất giống, chỉ là về sau cần phải dùng tiểu yêu rất nhiều, có lẽ nên thiết kế một loại mặt nạ để đeo lên, nhìn sao dữ tợn một chút thì càng giống thật hơn!”

Con mắt Dịch sư phó đảo một cái, nghĩ nghĩ, liền khen: “Biện pháp này thật hay! Ta sẽ suy nghĩ thêm một chút!”.

“Được, vậy trang phục và trang điểm cứ như vậy. Ta sẽ mời thêm hai người nữa giúp một tay, nhiều tiểu yêu tinh như thế này, muốn trang điểm thì làm khó sư phó rồi”.

Người phụ trách hậu đài: Người phụ trách các công việc phía sau sân khấu như điều chỉnh phông bạt, chuẩn bị đồ diễn, dụng cụ diễn…

Sư phó: Thợ cả, người có chuyên môn, kỹ thuật về ngành, nghề gì đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN