A Hạnh - Chương 169: Bức hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


A Hạnh


Chương 169: Bức hôn


Xe ngựa chậm rãi chạy về phía một ngôi nhà ba lầu cao. Toà lầu này là tòa nhà lớn nhất khu phía đông. Tường trắng ngói xanh, cửa gỗ khắc hoa, cửa lớn sơn đỏ, trước cửa lớn có một bảng hiệu to, trên đó khắc dòng chữ màu vàng đầy khí thế – Rạp hát Thính Tùng.

Xe ngựa lướt qua cửa lớn, chuyển hướng tới hậu viện, xe ngựa dừng lại tại cửa lớn hậu viện, hai nha hoàn xuống xe trước, sau đó đỡ Xảo Oánh xuống sau. Phu xe điều khiển xe ngựa về chỗ, hộ vệ đi về báo danh. Tất cả đều ngay ngắn trật tự.

Nha hòan dìu Xảo Oánh vào cửa hậu viện, người có vóc dáng hơi mập tên là Liễu Nhi nói: “Cô nương, bây giờ trở về Phương Phỉ Uyển sao?”

Phương Phỉ Uyển chính là căn viện nhỏ của Xảo Oánh.

Xảo Oánh đang định trả lời, lại chạm mặt một người mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt tươi cười, da nàng có chút ngăm ngăm nhưng đôi mắt lại vô cùng linh hoạt. Nàng từ rất xa đã bắt đầu gọi:” Xảo Oánh, đừng vội về. A Hạnh muốn gặp ngươi.”

Xảo Oánh cười cười, nói: “Vân Đóa, ngươi đã là một đại cô nương rồi, sao lại vẫn giữ tính tình bộp chộp này không chịu thay đổi? Khó trách bây giờ vẫn chưa gả đi đâu được.”

Vân Đóa đi tới trước mặt nàng, bĩu môi nói:” Ta nói Xảo Oánh này, tuổi ngươi cũng đã lớn, ngươi cũng xinh đẹp hơn trước đây rồi, đây là chuyện tốt. Nhưng mà từ khi nào thì miệng lưỡi ngươi bắt đầu độc địa như vậy?”

Xảo Oánh cười ôm chầm lấy bờ vai của nàng, nói:” Được rồi được rồi, nói đùa với ngươi thôi mà cũng tức giận nữa, chơi không vui mà. A Hạnh muốn gặp ta phải không, chúng ta đi nhanh đi, A Hạnh bận rộn như vậy, đừng để nàng phải đợi lâu.”

Vân Đóa lúc đó mới cười cười, đi cùng nàng về phía Ngân Hạnh Uyển của A Hạnh.

Bốn người xuyên qua một cái hành lang, đi tới một tiểu viện phong cảnh tươi đẹp. Trong sân, một phụ nhân xinh đẹp chừng hai mươi tuổi đang ngồi dưới bóng cây nhìn một đôi trẻ nhỏ trêu đùa.

Vân Đóa hướng về phía phụ nhân xinh đẹp kia nói: “Đại tỷ, bên ngoài nóng, sao không mang bọn Phấn Đoàn vào trong phòng chơi? Coi chừng bị cảm nắng!”

Phụ nhân xinh đẹp ngẩng đầu lên, một gương mặt xinh đẹp dịu dàng, nàng không làm gì khác ngoài cười nói: “Không còn cách nào khác, Phong nhi muốn ra bên ngoài chơi, làm Phấn Đoàn cũng đòi theo. Ta nhìn mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, khí trời dịu đi nhiều mới để hai đứa ra chơi một lúc.”

Phụ nhân xinh đẹp này chính là Lý Ngân. Sau khi A Hạnh cứu nàng thoát khỏi hoàn cảnh trước kia, để giúp nàng quên hoàn toàn cuộc sống không vui nên đặc biệt đưa họ đến Thiên Đô, hi vọng họ có thể bắt đầu một cuộc sống mới, chờ lấy lại hộ tịch. Để nàng có thể gả cho một nam nhân tri kỷ ở đây. Vì để ba người bọn họ thoát khỏi quan hệ với Hồ gia, đến họ của hai đứa trẻ A Hạnh cũng thay đổi thành họ Lý. Ban đầu Lý Ngân còn cho là không ổn, nói: “Cái này không được đâu! Dù sao cũng là máu mủ Hồ gia.” A Hạnh không cho là đúng: “Chẳng lẽ tỷ còn nghĩ để cho hai đứa nhỏ nhận tổ quy tông? Cuộc sống sau này nghe theo sắp xếp của bọn họ?”

Sắc mặt Lý Ngân trắng nhợt, trả lời ngay: “Dĩ nhiên không phải, cả đời chúng ta cũng sẽ không để cho chúng nhận tổ quy tông!”

“Nếu đã không nhận, vậy tốt nhất từ nay về sau không còn chút quan hệ nào với Hồ gia nữa. Tốt nhất ngay khi chúng còn nhỏ chưa hiểu gì thì đừng để chúng biết về những người thân thích hèn hạ vô sỉ của chúng, vĩnh viễn không qua lại gì nữa.”

Lúc này Lý Ngân mới đồng ý với A Hạnh, sửa lại tên họ cho hai đứa nhỏ. Giờ một đứa là Lý Tình, đứa còn lại là Lý Phong, đều vô cùng mạnh khỏe, chỉ là ngày xưa Lý Phong bị uống nhiều thuốc mê nên ảnh hưởng, phản ứng có hơi chậm chạp, nhưng cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời.

Hai đứa nhỏ loạng choạng chạy về phía Vân Đóa, Lý Ngân ở đằng sau lớn tiếng nói: “Đừng chạy, đừng chạy, coi chừng ngã!” Vân Đóa cười ngồi xổm xuống, ôm hai nhóc vào lòng. Cả hai đều trắng mịn mềm mại. Ánh mắt Phấn Đoàn tròn tròn, gương mặt đỏ bừng, bé thấy Vân Đoá liền bi ba bi bô gọi: “Dì.” Vân Đóa hôn một cái trên mặt bé, khen ngoan, Phấn Đoàn cười khanh khách, nhưng Phong nhi lại chỉ nhìn Vân Đóa cười, không nói gì, Vân Đóa trêu chọc hắn: “Phong nhi gọi tiểu di, tiểu di sẽ mua kẹo đường cho Phong nhi ăn.” Phong nhi giống như là không hiểu, không có phản ứng gì.

Trong mắt Vân Đóa tràn đầy trìu mến, vỗ vỗ đầu đứa bé, sau đó đứng lên, vẻ mặt đầy tiếc nuối. Nàng nhẹ thở dài một tiếng: “Có lẽ lớn hơn chút sẽ tốt hơn…” Sau đó như là nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói với Xảo Oánh: “Xảo Oánh, chúng ta vào đi thôi, A Hạnh đang đợi.”

Nói xong liền đi vào trong nhà cùng Xảo Oánh. Hai nha đầu ở bên ngoài chơi đùa với hai đứa trẻ.

Hai người đi vào nhà chính, đi tới bên cạnh thư phòng, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi đang ngồi sau bàn sách cúi đầu đọc gì đó, nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh lệ tuyệt trần lộ ra, một bầu không khí tươi mát trang nhã ập vào, khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc. Cho dù hai người đều là nữ tử cũng không khỏi trố mắt.

Vân Đóa đi qua dựa vào bàn học, nhìn gương mặt A Hạnh, khẽ thở dài: “Mọi người đều nói Tứ công chúa Vân La của Hoàng Thượng cùng với tiểu thư Thanh Liên con gái của công chúa Trương Tương là hai nữ tử đẹp nhất, nhưng ta nhìn thì so với A Hạnh, đều phải xếp thứ hai.”

A Hạnh cười cười, nhẹ vươn tay vỗ đầu Vân Đóa, nói: “Lại nói hươu nói vượn, mỹ nhân thiên hạ rất nhiều, ngươi cho rằng danh hiệu mỹ nhân chỉ là nói dung mạo hay sao? Ngoại trừ bản thân phải tu dưỡng học thức, sau lưng có quyền thế cũng rất quan trọng. Muội muội của ngươi ý mà, dù có thế nào cũng không được tính là mỹ nữ! Về sau chớ nói lung tung, kẻo người khác cười rụng răng.”

Vân Đóa gãi đầu, không phục nói: “Cũng không phải chỉ có chúng ta nói như vậy, tất cả mọi người đều cho là như vậy! Ngươi nhìn xem, rất nhiều nam nhân đến cầu hôn ngươi, nhưng ngươi lại từ chối tất cả, không biết đã làm tổn thương bao nhiêu tấm lòng nam nhân. Chẳng qua từ sau khi có chuyện kia xả ra thì không ai dám tới bức hôn nữa.”

Vân Đóa nói rất đúng, A Hạnh vừa tới kinh đô không bao lâu. Khi đó Lưu Quế Hoa có thai, cho nên Lý Nhuận Phúc cùng Lưu Quế Hoa liền ở lại Tấn Thành. Mà Lăng Tử Phong còn phải ở lại quản lý rạp ở Tấn Thành. Tất cả chỉ có Từ quản sự đi theo A Hạnh đến kinh thành. A Hạnh được ông chủ Vương trợ giúp nhanh chóng tìm được địa chỉ mở rạp mới. Mà kịch bản cũng nhanh chóng nhận được sự đón nhận của mọi người, vẻ đẹp của nàng dần dần đưa tới sự chú ý của những kẻ háo sắc. Mà kinh đô thì luôn phức tạp hơn Tấn Thành, quan lớn quan nhỏ rất nhiều. Càng không giống việc được Thẩm Nguyên Phong bảo vệ ở Tấn Thành, cho nên rất nhanh đã có phiền phức tìm tới.

Một vị quan ngũ phẩm tìm bà mối đến ép A Hạnh phải làm thiếp, bà mối không nói gì, ném sính lễ ở lại rồi đi về. A Hạnh biết rõ điểm này, lập tức hung hăng kéo bà mối và sính lễ đến quan phủ bẩm báo. Mang chuyện tình kể với tất cả mọi người, nàng ở công đường nói rõ: “Ta tuy là bình dân, nhưng mà gả cưới tự do, chẳng lẽ là quan thì có thể trắng trợn cướp đoạt dân nữ sao?” Chưa bao giờ nữ tử dám báo quan. Cũng không nữ tử nào dám ở công đường thoải mái nói việc này ra miệng. Điều này đã tạo ảnh hưởng lớn tới quần chúng, và vị quan kia cũng bị bằng hữu trêu trọc. Vị quan kia không nghĩ A Hạnh dám làm như vậy, về sau không gánh nổi liền đẩy trách nhiệm sang bà mối. Cuối cùng bà mối bị đánh mười đại bản, tước đi tư cách làm bà mối, còn vị quan kia cũng bị ảnh hưởng đến tiền đồ.

Sau chuyện này, việc A Hạnh lớn mật trở nên nổi tiếng, không có người nào dám có chủ ý xấu với A Hạnh nữa. Không ai dám hy sinh tiền đồ của bản thân vì một nữ nhân cả. Nhưng mà, A Hạnh cũng vì từ chối nhiều quan lại mà đắc tội với nhiều người quyền thế, những người kia không dám làm gì ngoài mặt nhưng cũng ngáng chân nàng nhiều chỗ. Tuy vậy, Tây Du Ký cũng chậm rãi thành công, ngay sau đó là Tiếu Ngạo Giang Hồ cũng nổi lên. Ngẫm lại thì Tể Tưởng và Thái Phó đều phải chờ Tiếu Ngạo Giang Hồ, ai dám gây phiền toái cho Thính Tùng? Nếu hai người đó hỏi tội, ai gánh nổi trách nhiệm?

A Hạnh cầm thư trong tay vung vẩy nói: “Nhưng giờ có người cầu thân với Xảo oánh rồi!” Vừa nói, nàng vừa nhìn sang Xảo Oánh: “Trong tay ta là thư của Tôn đại nhân phái người đưa tới, trong thư nói muốn chuộc thân cho ngươi, nạp ngươi làm thiếp. Xảo Oánh, trước tiên ta hỏi ngươi…ngươi có bằng lòng hay không? Nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể đồng ý để cho ngươi chuộc thân!”

Mặt của Xảo Oánh hiện ra vẻ kinh hoảng, nàng xông lại, bắt lấy hai tay A Hạnh, cầu xin: “A Hạnh! Ngàn vạn lần đừng đồng ý, Tôn đại nhân đã hơn bốn mươi tuổi, hơn nữa chánh thê Vương thị nghe nói vô cùng hung dữ, ta mà tiến vào nhất định sẽ bị Vương thị hành hạ đến chết! A Hạnh, ngươi đã từng đáp ứng chúng ta sẽ bảo vệ chúng ta. Ngươi nói nhất định sẽ làm được mà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN