Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới! - Chương 120
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!


Chương 120


“Nha nha nha, bọn họ muốn đi, cản bọn họ như thế nào đây?” Phượng Hoàng kêu nhỏ.

“Công chúa đừng vội nha…chúng ta…” Tiểu Hà nói thầm ở bên tai cô vài tiếng, lúc này Phượng Hoàng mới hài lòng nháy nháy mắt,  phạch một tiếng tiêu sái mở cây quạt ra, hợp với tình hình phất phất hai cái: “Kế hay kế hay, Tiểu Hà ngươi không thẹn là lão luyện!”

Tiểu Hà ngẩn ra, xấu hổ nói: “Công chúa, người nói cái gì đó!”

“Đừng tưởng rằng bản công chúa không biết chuyện tình của ngươi với ngũ hộ vệ, bản công chúa chỉ thương ngươi, mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi!” Phượng Hoàng hả hê nhướng mày: “Cứ dựa theo mưu kế của ngươi mà làm, còn không mau đi hỏi thăm?”

“Dạ dạ!” Tiểu Hà vội vàng chạy xuống lầu.

Trước quầy tửu lâu, Tiểu Hà hả hê tung lên tung xuống một túi bạc, hấp dẫn ánh mắt của tiểu nhị lát nhìn phía trước lát sau nhìn xuống dưới, rất là vất vả.

“Tiểu ca, ngươi muốn hỏi gì cứ nói thẳng, đừng như vậy…” Tiểu nhị nói xong, lập tức bắt được cái túi, nhưng Tiểu Hà lại không buông tay, khiến tiểu nhị phải ngẩng đầu nhìn.

“Vậy ngươi phải trả lời cho tốt, trả lời tốt, bạc này sẽ là của ngươi, trả lời không được, ta liền phái người phá hủy điếm này của ngươi!” Tiểu Hà đe dọa, nhìn Phượng Hoàng gật đầu liên tục. Không hổ là lớn lên từ trong cung, học được những thủ đoạn trị người của các phi tử kia, thật đúng là lão đạo!

“Đúng vậy đúng vậy, nếu như tiểu nhân biết, nhất định biết gì nói đó!” Tiểu nhị lập tức mở miệng lấy lòng.

“Được, ta hỏi ngươi, đám người vừa rồi làm gì?” Tiểu Hà thỏa mãn mà gật đầu hỏi.

Tiểu nhị sững sờ, lập tức hiểu ý gì, cười mập mờ: “Ta hiết ngay nhất định sẽ có người hỏi thăm mà, đám người kia dễ nhìn như vậy, ta nói với ngươi nha, vừa rồi ta ở bên cạnh nghe được rất rõ ràng, bảo là muốn vào triều, nhất định là quan lại quyền quý nào đó, cũng có lẽ là ngoại tốc, tóm lại lai lịch không tầm thường!”

Tiểu Hà gật đầu một cái, rất hài lòng câu trả lời chắc chắn của tiểu nhị, tiện tay ném bạc cho hắn, lập tức lên lầu bẩm báo.

Đêm khuya yên tĩnh, đoàn người Mộ Dung Thánh Ly nghỉ đêm ở một khách điếm sang trọng. Vì che giấu tai mắt người, Mộ Dung Thánh Ly đặc biệt đội một cái mũ rộng vành, lúc này mới bỏ rơi được một ít nữ nhân hoa si Trọng Lâu.

Trong phòng, Hàn Ngọc lo lắng trùng trùng: “Gia, tại sao lão thất phu Quách Tử đột nhiên thay đổi chủ ý, không giúp chúng ta cơ chứ? Chẳng lẽ trong triều có biến?”

Mộ Dung Thánh Ly lấy mũ xuống, lãnh trầm mở miệng: “Cuộc chiến lần trước, hỏa tiễn lựu đạn của Mộ Dung Thánh Anh lợi hại như vậy, lão hoàng đế của Trọng Lâu sợ hãi. Hơn nữa Tư Mã Ý đường chủ Hộ Long đường của Trọng Lâu liên thủ với Kim Ưng, muốn hợp tác với Trọng Lâu, sợ là sẽ không dễ dàng như vậy!”

Hàn Ngọc đột nhiên nắm quyền hung hăng đánh lên trên bàn vuông: “Thật là phiền lòng, lần trước mắt thấy chúng ta sắp thành công, không ngờ võ công của Như phi lại cao cường đến vậy, hơn nữa Long tiểu thư…” Hắn lập tức ngậm miệng, biết mình nói sai, vội vàng trầm tầm mắt xuống.

Mộ Dung Thánh Ly mắt sắc tối sầm lại, đột nhiên cười lạnh: “Nàng không phải là Noãn Noãn, nàng là một nữ nhân khác!”

“Thật ra thì ta sớm đã biết nàng không phải Noãn Noãn, nhưng mỗi lần trông thấy gương mặt đó, vẫn thủy chung không thể buông, trong lòng vẫn cảm thấy may mắn, có lẽ Noãn Noãn sẽ trở về, có lẽ sẽ có một ngày, tỉnh dậy, đứng trước mặt ta là Long Noãn Noãn tình đầu ý hợp với ta, mà không phải là nữ nhân dùng mũi kiếm đâm vào tâm ta!” Mộ Dung Thánh Ly yếu ớt mở miệng, trên cả khuôn mặt đều là nét tang thương: “Chính tín niệm như vậy mới khiến ta duy trì đến bây giờ, hiện tại nàng đã là Thánh Hoàng tôn quý nhất thiên hạ, dù Trọng Lâu liên hiệp với chúng ta, chúng ta cũng không nắm chắc được phần thắng!”

Hàn Ngọc  ngẩn người, không hiểu nhìn về Mộ Dung Thánh Ly: “Vậy gia vẫn còn vì cái gì…”

“Bởi vì không cam lòng!” Mộ Dung Thánh Ly nặng nề phun ra năm chữ: “Cho dù biết rõ kết quả, cho dù biết rõ số mạng, nhưng ta không cam lòng! Nếu như ta quyết định sớm một ngày, hạ quyết tâm đối với nữ nhân kia, các huynh đệ cũng sẽ không chết thảm, chúng ta cũng sẽ không thảm bại, các ngươi cũng không cần giống như chó nhà có tang trốn thoát khỏi vương triều Mộ Dung! Cho nên, ta muốn phấn đấu lần cuối, muốn dùng nữ nhân kia tế bái huynh đệ của ta!”

Đột nhiên Hàn Ngọc quỳ gối xuống trước mặt Mộ Dung Thánh Ly: “Gia, các huynh đệ đi theo gia, đã sớm giao sinh mạng cho gia, các huynh đệ trên trời có linh, sẽ không trách gia đâu!”

Mộ Dung Thánh Ly đứng lên, kéo hắn một cái: “Bọn họ sẽ không trách ta, nhưng ta sẽ tự trách mình, dù tương lai chết rồi, ta cũng sẽ không nhắm mắt. Nữ nhân kia không phải Noãn Noãn, nếu không phải, vậy ta không cần thiết mềm lòng với nàng, cho nên Hàn Ngọc, ta sẽ vì các huynh đệ báo thù!”

_________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN