Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 44: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
Vốn dĩ hôm nay lão chỉ đi bảo vệ một vị đại nhân vật kia, không ngờ lại xảy ra cớ sự này khiến lão phải ra tay can thiệp, một phần cũng là người kia chỉ thị
Lão Quỷ nghe âm thanh già nua có chút quen, lão híp mắt nhìn kỹ thấy một hình bóng quen thuộc, sau đó thì sắc mặt đen thui nhíu mày
“Ha… Lão Tửu ông cũng đến đây! Nhưng cho dù là ông cũng đừng hòng cản trở ta kiếm tiền, thằng nhãi này nhất định phải chết!”
Một mực nói và chỉ vào Anh Kiệt, lão Quỷ cũng lạnh lùng nói với lão Tửu
Lão Tửu nhìn qua Anh Kiệt phía sau lão Quỷ vài giây, sau đó nhìn tiếp lão Quỷ lắc đầu thở dài
“Lão Quỷ có phải hay không ông già lẩm cẩm mất rồi? Tình báo cũng không tốt thế này sao?”
“Lão nói vậy là có ý gì?” lão Quỷ nghe lão Tửu nói mập mờ, trong lòng đột nhiên có cảm giác không hay
“Khoan hãy nói lão có giết được cậu ta hay không, mà lão có gan dám giết cậu ta không?”
Lão Tửu cười lạnh, hai tay chắp sau lưng nhàn nhạt nói tiếp
“Chưa kể giết một vị thiếu tướng là trọng tội, mà sát hại một vị có danh hiệu đặc ân nữa thì thế nào? Tôi nghĩ lão hiểu rõ đi, lão sẽ không muốn quân đội chĩa súng vào mình đâu!”
“Hừ, thế thì liên quan cái gì đến ta?”
Vừa hỏi xong lão Quỷ chợt sửng người như vừa nghĩ tới điều gì, sau đó lão quay lại nhìn Anh Kiệt nhớ đến vừa rồi Lê Dương Hùng, Hồ Bắc và Hồ Phong Kiến ra tay ngăn chặn lão. Ba vị cao thủ nội kình bảo vệ một cái phạm nhân tránh bị người khác báo thù thì có chút hiểu được, nhưng mà đến cả lão Tửu cũng xuất hiện và theo lời lão nói thì…
Chuyện này không đơn giản!
Nghĩ xong hết thảy mò ra được chổ nghi vấn, lão Quỷ trợn mắt không tin thân hình khẽ run một cái, sau đó giọng nói có chút khô ráp cùng nặng nề hỏi
“Chẳng lẽ cậu ta là…”
“Đúng vậy, cậu ấy là thiếu tướng đặc ân! Võ Anh Kiệt, Võ đại sư!”
Lão Tửu nghiêm mặt đáp, từng chữ rơi vào tai của lão Quỷ khiến cho hắn xém chút thì đứng không vững, bất quá hắn là tông sư tuyệt đối không thể tỏ ra sợ hãi. Lão Quỷ ổn định tâm tình một thoáng, sau đó thay đổi 360 độ sắc mặt cười ha hả
“Thì ra là tuổi trẻ anh tài, thiếu niên kiệt xuất a! Tốt tốt tốt, chuyện hôm nay xem như hiểu lầm đi!”
Lão Tửu nhìn cái ông già này lật mặt nhanh như lật thớt, trong lòng khinh bỉ. Nhưng dù sao cũng là đồng cấp tông sư, hắn không muốn gây khó dễ cho lão Quỷ, kẽo chọc giận lão ta thì không khỏi bị cái ngu che mất cái trí, làm ra chuyện gì cũng khó nói
Cho dù bản thân lão Tửu là tông sư cũng khó mà ngăn cản, đánh nhau còn được chứ mà mang theo cục nợ thì có chút miễn cưỡng, dĩ nhiên lão sẽ không để chuyện này xảy ra
Lúc này Trần Hải Trình đứng một bên không hiểu cái gì đặc ân đặc xá, nhưng khi nghe lão Quỷ nói muốn bỏ qua cho Anh Kiệt thì hắn kinh ngạc, giận dữ kinh hô
“Không thể như thế được! Lão Mục ông đã hứa sẽ trả thù cho con trai của tôi rồi mà? Tiền 500 triệu tôi cũng đã chuyển, bây giờ làm sao không giết nó?”
Lão Quỷ bị Trần Hải Trình hỏi nhất thời im phăng phắc, đột nhiên sắc mặt tối đen liếc nhìn Anh Kiệt. Sau đó đem ra cầm trong tay cái di động bấm bấm, mấy giây sau nói với Trần Hải Trình:
“Tiền của ngươi ta đã trả, chuyện này quá sức với ta, ta không làm nữa!”
Trần Hải Trình nghe xong ngơ ngác, sắc mặt hắn như con tắc kè từ đỏ thành xanh sau đó đổi thành trắng, trong lòng nổi lên khó hiểu cùng lửa giận, hắn giống như người thần kinh bỗng nhiên cười phá lên
“Ha ha ha ha!”
“Không ngờ, thật không ngờ đây là cách làm của lão, được được được! Lão không giết nó thì để ta!”
Nói xong hắn móc trong túi ra một thanh màu đen, một cái lỗ đen ngồm hướng vào phía Anh Kiệt, ba người Lê Dương Hùng kinh hãi, mà lão Quỷ cùng lão Tửu trợn mắt lên nhìn Trần Hải Trình đang cầm là vũ khí
Súng!
Trong ánh mắt của mọi người kinh sợ thì nghe Trần Hải Trình cười lạnh nói
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, chết cho tao!”
Sau đó chỉ nghe một tiếng đinh tai nhức óc vang lên
Pằng!
Không kịp ngăn ngản, Hồ Bắc kinh hãi hét lên
“Võ đại sư, cẩn thận!”
Anh Kiệt cũng nhìn ra là súng, hắn đứng từ nảy đến giờ không khác gì vai phụ. Lúc này thấy có người vì hắn mà ra tay, trong lòng trở nên vui vẻ nâng bàn tay lên nhẹ nhàng từ tốn nói ra
“Đứng lâu mỏi cả chân cuối cùng cũng xong chuyện a!”
Không ai quan tâm hắn nói gì, sự chú ý luôn dính trên người Anh Kiệt.
Một tiếng súng nổ, sau đó… Không có sau đó, Anh Kiệt không ngã ra chết như Trần Hải Trình tưởng tượng, không có máu. Trong ánh mắt mọi người bao gồm lão Quỷ và lão Tửu đều hiện lên một hình ảnh bình chân như vại, vững như tường thành, thiếu niên tay đưa ở phía trước giơ lên hai ngón, mà ở giữa hai ngón tay còn kẹp một viên đồng
Đây tất nhiên là đạn!
Mọi người cả kinh, Lê Dương Hùng càng là kiềm lòng không được hô:
“Cha mẹ ơi… Tay không bắt đạn?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!