Nam Xấu Khó Gả
Chương 49: Cho thấy tâm ý
Lời này Đỗ Ích Sơn cũng không dám nói ra khỏi miệng, bằng không sẽ làm cho Đỗ Lâm tức chết. Đỗ Lâm nếu biết trong lòng Đỗ Ích Sơn nghĩ cái gì thì sẽ nhảy dựng lên mắng y: khốn kiếp! Nữ tử xinh đẹp như vậy không cưới mà lại muốn chung chạ với nam dân dẫn theo đứa bé, quả thực là điên rồi!
Đỗ Ích Sơn tỏ thái độ kiên quyết nhất định không chịu cưới Lâm gia tiểu thư. Đỗ Lâm khuyên một hồi, vừa đấm vừa xoa nhưng Đỗ Ích Sơn vẫn không chịu đồng ý. Đỗ Lâm cũng không có biện pháp, việc cưới vợ này người khác cũng không thể làm thay y được, đương sự đã không đồng ý mình có mồm mép nói cũng vô dụng. Lại nói ông cũng là một lòng muốn tốt cho Đỗ Ích Sơn, chuyện chung thân đại sự đứa nhỏ phải nguyện ý mới được. Bằng không cho dù cưỡng ép y cưới về thì vợ chồng son cả ngày cách mặt cách lòng, mỗi ngày đều bất hòa. Ông nhìn càng sốt ruột, còn không bằng theo ý Đỗ Ích Sơn, để cho y cưới người mình yêu.
Ông hít vài hơi, oán giận một hồi cũng bỏ qua lời nói của mình vừa rồi, tết nhất đừng làm cho tan rã trong không vui. Đỗ Lâm thay đổi đề tài, một lần nữa nói chút chuyện trong nhà, mọi người tiếp uống rượu ăn tiệc.
Ăn cơm chiều xong lại uống trà một hồi, Đỗ Lâm kêu Đỗ Ích Sơn dẫn Phương Vân Tuyên và Nam ca nhi ra bên ngoài đi dạo. Trong Đỗ gia trang mỗi năm tết đến đều sẽ có hát tuồng rất náo nhiệt.
Đỗ Ích Sơn từ biệt Đỗ Lâm đoàn người ra cửa phủ. Dọc theo đường mòn hẹp dài chậm rãi đi về phía trước, phía trước đã có thể nghe thấy tiếng chiêng trống vang. Trước mắt có mấy khu phòng ốc chống đỡ, nơi xa cũng không nhìn thấy cái gì chỉ có thể nghe được nhịp trống đánh thật náo nhiệt kịch liệt, một tiếng lại một tiếng leng keng trào dâng, cũng không biết là diễn cái gì.
Nam ca nhi đã chờ không được lôi kéo Phương Vân Tuyên chạy chậm một đoạn. Đám người Vi Trọng Ngạn cũng thích náo nhiệt nên bước nhanh đi lên trước, vội vã chạy đến xem cuộc vui.
Đỗ Ích Sơn có chuyện muốn hỏi Phương Vân Tuyên nên kêu Vi Trọng Ngạn ôm Nam ca nhi đi xem diễn kịch trước. Y và Phương Vân Tuyên đi ở phía sau, chậm rãi kéo ra khoảng cách với đại đội nhân mã.
Tâm tư Phương Vân Tuyên đang loạn, hôm nay Đỗ Ích Sơn từ chối cầu hôn làm cho trong lòng hắn đột nhiên dấy lên một tia hy vọng xa vời. Hắn muốn cho thấy tâm ý, muốn nói với Đỗ Ích Sơn trong lòng hắn đã có y. Có thể lại bị trở thành biến thái, sau đó bị mắng ghê tởm hay không?
Phương Vân Tuyên rất sợ hãi, ở bên nhau nhiều ngày như vậy Phương Vân Tuyên tin tưởng cách làm người của Đỗ Ích Sơn. Cho dù không chấp nhận hắn ít nhất cũng sẽ không nói ra lời tổn thương người như vậy. Nhưng một khi cho thấy thái độ thì người này cũng sẽ né xa mình ba bước, không nói tránh như rắn rết chỉ sợ cũng sẽ không gần gũi như hiện giờ.
Phương Vân Tuyên cười khổ ra tiếng, hắn cũng hận bản thân. Tại sao không thể giống như người thường thích một nữ tử, sau đó cưới vợ sinh con, trải qua cả đời bình thường. Tại sao hắn trời sinh cũng chỉ có thể có tình cảm yêu mến với nam nhân. Phương Vân Tuyên cũng không cảm thấy tính hướng của mình có gì sai, tâm tình hắn thích một người là chân thành tha thiết, không chứa một chút tạp chất, cũng giống như nam nữ yêu nhau là thuần túy và tốt đẹp; cũng bởi vậy hắn mới không thể chịu đựng tình yêu như vậy một lần lại một lần bị người giẫm đạp.
Đêm khuya lạnh lẽo thấy run rẩy, một vầng trăng khuyết cao cao treo ở trên bầu trời làm cho đêm lạnh càng thêm vài phần thanh lãnh và cô đơn. Trong đường hẻm nhỏ đang là đầu gió, ban đêm gió lạnh gào thét qua lưu lại một chuỗi nức nở vang nhỏ.
Phương Vân Tuyên đi ra vội vàng trên người chỉ mặc một cái trường bào tay dài màu nâu nhạt. Ban ngày vẫn luôn ở trong phòng nên không cảm thấy. Ban đêm đi ra, đi một lát ở trong gió lạnh chỉ cảm thấy gió lạnh đến xương, trên người lạnh run từng cơn.
Phương Vân Tuyên nhịn không được run lập cập. Đỗ Ích Sơn nhìn thấy vội cởi áo choàng đính lông trên người khoác lên trên người Phương Vân Tuyên.
Quanh người Phương Vân Tuyên ấm áp, đã bị Đỗ Ích Sơn nửa ôm vào trong ngực, cột sợi dây áo. Đỗ Ích Sơn mở miệng trước: “Ta là người thô thiển, nói chuyện từ trước đến nay sẽ không cong quẹo, có chuyện gì ta cứ việc nói thẳng.”
Nhịp tim Phương Vân Tuyên lập tức tăng tốc, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, ngay cả hô hấp tần suất cũng đều thay đổi. Hắn căng thẳng cả người phát run, nói lắp: “Cái… cái gì?”
Đỗ Ích Sơn bất đắc dĩ nhìn hắn, trong lòng oán giận rốt cuộc là mình biểu hiện chỗ nào không đủ rõ ràng hay là người này cố ý giả bộ hồ đồ?
Ở trước mặt tình yêu Phương Vân Tuyên chỉ là càng thêm sợ hãi hơn người khác mà thôi. Cho dù đã cảm giác được tâm ý của đối phương thì hắn cũng sẽ hết lần này đến lần khác nói với mình là hắn hiểu sai ý. Vì không muốn lại bị người tổn thương mà hắn bọc màng tim mình thật chặt.
“Trong lòng ta thích chàng, muốn cùng chàng làm bạn cả đời.”
Đỗ Ích Sơn nói từng chữ rõ ràng. Phương Vân Tuyên nghe vào trong tai lại hơi không dám tin vào lỗ tai của mình. Hắn sững sờ ngay tại chỗ, trực tiếp nhìn chằm chằm vào đôi mắt Đỗ Ích Sơn, muốn từ bên trong tìm ra chút chế nhạo hay cười nhạo.
Không có. Phương Vân Tuyên nhìn hồi lâu trong mắt Đỗ Ích Sơn đều chỉ có tràn đầy nhu tình, sự ấm áp kia không hòa tan được giống như có thể xuyên thấu qua cặp ánh mắt kia vẫn luôn truyền đến trong lòng Phương Vân Tuyên.
Tim Phương Vân Tuyên căng đến tràn đầy, hắn cảm thấy thỏa mãn. Đời này kiếp này có thể có được một người thật tình thật lòng nói một câu “thích” hắn như vậy, hắn đã cảm giác cuộc đời này không uổng. Cho dù ngày sau bọn họ không thể bên nhau lâu dài nhưng hắn cũng thỏa mãn.
Phương Vân Tuyên tinh tế nhận phần ấm áp này, hắn kéo thời gian ngọt ngào này ra thật dài thật dài. Hắn dựa lưng vào vách tường nhìn người trước mắt, ngàn lời nói vạn câu thề đều đã đến bên miệng nhưng lại bị hắn mạnh mẽ ép nuốt lại trong lòng.
Càng là như thế Phương Vân Tuyên càng bình tĩnh, hắn cười gật đầu nói: “Đa tạ ý tốt của Đỗ tướng quân.”
Đỗ Ích Sơn kinh ngạc, nhìn dáng vẻ không phải không dao động của Phương Vân Tuyên, hắn rõ ràng là vui sướng và cảm động. Nhưng tại sao lời nói ra cũng là một dáng vẻ lạnh nhạt như vậy. Y không khỏi hỏi: “Chàng không tin lời nói của ta? Ta có thể chỉ lên trời thề! Nếu cuộc đời này ta có phụ chàng thì ta…”
Phương Vân Tuyên vội vàng cản y, cười khổ lắc đầu: “Phương mỗ có tài đức gì? Hôm nay có thể được Tướng quân nói một câu kia là cuộc đời này đã không uổng, nói làm bạn cả đời như vậy còn xin Tướng quân đừng nhắc lại.”
Đỗ Ích Sơn vội la lên: “Tại sao? Ta muốn yêu thương làm bạn với chàng cả đời thì có gì sai?”
Phương Vân Tuyên ngẩng đầu, nhìn đường hẻm tối tăm khe khẽ thở dài: “Xin hỏi Tướng quân muốn làm bạn với ta cả đời như thế nào? Là kêu ta lấy thân phận nam sủng vào phủ Tướng quân của ngài hay là muốn ta cả đời không danh không phận được ngài nuôi ở chỗ hẻo lánh nào đó. Suốt ngày không thấy người ngoài, chờ sau khi ngài cưới vợ sinh con ngày đêm canh giữ ở trước cửa sổ ngóng trông ngài có thể bớt thời giờ đến liếc mắt nhìn ta một cái?”
Phương Vân Tuyên không tin Đỗ Ích Sơn sẽ không cưới vợ, thời đại này không cho phép, gia tộc của y cũng sẽ không cho phép. Xã hội hiện đại cũng không thể khoan dung đối với chuyện này. Phương Vân Tuyên thật sự không tin ở vương triều phong kiến này có thể như mong muốn.
Hắn làm sao không muốn yêu thương ở bên người này, nhưng thân phận của Đỗ Ích Sơn rất đặc biệt. Hoàng đế lại thường xuyên theo dõi mỗi lời nói cử động của y, không có việc gì còn muốn sinh sự. Huống chi là muốn cho người có sẵn miệng lưỡi. Nếu hắn thật sự đồng ý Đỗ Ích Sơn chắc chắn sẽ bị người lên án, ít nhất cũng sẽ bị người nói đạo đức cá nhân không tốt. Phương Vân Tuyên không muốn biến thành mầm tai họa hại người.
Đỗ Ích Sơn yên lặng nhìn Phương Vân Tuyên hỏi hắn: “Đã nói xong?”
Phương Vân Tuyên vừa muốn gật đầu thì Đỗ Ích Sơn đã áp người đến hôn lên bờ môi của hắn.
Đỗ Ích Sơn cáu giận, y tức Phương Vân Tuyên lại nhìn y như thế, ngay cả nam sủng cũng nói ra. Thì ra mình ở trong lòng hắn lại là người tùy ý phóng đãng như vậy?
Y cố gắng tăng lớn sức lực, gặm cắn liếm mút ở trên môi Phương Vân Tuyên, mở cánh môi nhẹ nhàng liếm láp, gắn bó như môi với răng. Hai người đều hơi động tình, những suy nghĩ lung tung rối loạn vặt vãnh kia cũng theo một nụ hôn này dần dần tiêu tán.
“Ta nói muốn làm bạn cả đời tự nhiên sẽ cho chàng một thân phận chính đáng. Cái gì nam sủng, cưới vợ, về sau lại để cho ta nghe thấy chàng nói những lời này thì đừng trách ta không khách khí với chàng.”
Đỗ Ích Sơn oán hận ra tiếng, trong giọng điệu còn chưa kịp hết khàn khàn.
Cả người Phương Vân Tuyên đều mềm nhũn, đỡ vách tường mắng Đỗ Ích Sơn khốn kiếp: “Vậy mà huynh cũng xuống miệng được!”
Đỗ Ích Sơn lại cười rộ lên, đưa tay chọt chọt lên hai má Phương Vân Tuyên: “Hiện tại chàng mới biết được chàng xấu sao? Bình thường nhìn chàng tự tin kiêu ngạo ta còn tưởng chàng cho rằng mình thiên tư quốc sắc chứ?”
Y nói xong lại cười nói tiếp: “Chàng sợ ta không thể xuống miệng được vậy về sau đều đổi thành chàng tới đi. Ta mắt nhắm lại chỉ chờ chàng tới hôn ta. Dáng vẻ tuấn tú của ta chàng sẽ không nói ‘không xuống miệng được’ nhỉ?”
Phương Vân Tuyên vừa xấu hổ vừa tức giận. Hắn mặc dù không phải người quá hoàn hảo, nhưng thứ nên biết và không nên biết dù sao cũng nhiều hơn người cổ đại. Thế mà lại bị người đùa giỡn, thật là tức điên mà!
Phiền não vừa rồi bị hòa tan rất nhiều, Phương Vân Tuyên cũng không lại không được tự nhiên mà lớn mật nói thẳng: “Nếu huynh thật sự có thể cho ta thân phận chính đáng, cho dù muốn ta theo huynh lên núi đao xuống biển lửa ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Đỗ Ích Sơn lại cười: “Cái gì muốn chàng đi núi đao biển lửa chứ? Người thương đương nhiên phải đặt ở trong tâm khảm thương đau tiếc. Chàng chỉ cần an tâm chờ, chờ ta tới cửa cầu hôn, trước mặt người trong thiên hạ cưới chàng về Vân sơn trang của ta làm thiếu phu nhân!”
Phương Vân Tuyên như tin như không, lời này nói ra dễ dàng nhưng bắt đầu làm mới thấy khó khăn, không nói đến xưa nay không có tiền lệ, cũng chỉ là lời người đáng sợ này thì hắn không có cách nào thờ ơ.
Thử nghĩ nếu thân thích và bạn bè của ngươi, thậm chí là hàng xóm láng giềng đều đến chỉ trích ngươi hành xử khác người. Khi đi ngược lại với người bình thường thì có mấy người có thể chịu được phần áp lực này mà không thay đổi ước nguyện ban đầu.
Phương Vân Tuyên không biết Đỗ Ích Sơn có tính toán gì không, chỉ là nhìn y định liệu trước dường như trong lòng sớm có chủ ý thì cũng không lại tự tìm phiền não buồn bực, chỉ an tâm hưởng thụ ngọt ngào trước mắt thật vất vả mới có được.
Đỗ Ích Sơn hỏi Phương Vân Tuyên nghĩ thế nào về y, Phương Vân Tuyên lại bắt đầu không được tự nhiên, nói thế nào cũng không nên lời nghẹn một hồi. Hắn cố ý bước chân nhanh hơn xoay người nhanh như chớp dường như muốn trốn ra đường hẻm.
Đỗ Ích Sơn bắt đầu buồn cười đuổi theo, trải qua ép hỏi rốt cục từ trong miệng Phương Vân Tuyên nói ra một chữ “thích”.
Đỗ Ích Sơn vui vẻ không thôi, y có thể vì Phương Vân Tuyên vứt bỏ tất cả, chỉ cần hai người bọn họ tâm ý tương thông thì tất cả khó khăn y đều có thể suy nghĩ biện pháp giải quyết. Việc cưới nam thê mặc dù khó khăn nhưng cũng không phải làm không được, chỉ cần cẩn thận tìm cách thì mọi chuyện nhất định có thể được như ước nguyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!