Thế Tử Xấu Xa - Chương 7: Chương 4.1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Thế Tử Xấu Xa


Chương 7: Chương 4.1


Ký ức lúc bị giết hại ở kiếp trước của Dung Tri Hạ luôn mơ hồ, không rõ.
Nàng đi lên một đoạn hành lang đã từng đi qua, cố gắng nhớ lại trước lúc bị giết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, kẻ giết hại nàng là ai.

Tuy rằng vì bị người này giết, nàng mới có cơ hội trọng sinh, nhưng nếu
không tìm ra hung thủ, kiếp này có thể lại bị kẻ đó giết.

Đi vào một cái cổng vòm, nàng dừng lại cước bộ.

“Tiểu thư, người đang làm gì thế?” – Thấy nàng đi đường chốc chốc lại ngừng,
khi thì ngẩng đầu nhìn xung quanh, khi thì cúi đầu trầm tư, nha hoàn
Hiểu Trúc bên cạnh không kiềm chế được nghi ngờ hỏi.

“Ta đang tìm một đoạn ký ức.” – Dung Tri Hạ nhìn phía bên kia cổng vòm, nàng nhớ rõ
đi đến cuối là thông tới một mảnh rừng hoa đào, có một cái gì đó mơ hồ
nhoáng lên trước mắt nàng, nàng cố gắng thử bắt giữ hình ảnh chợt lóe
rồi biến mất kia, nhưng đáng tiếc vẫn không nhớ được gì như cũ.

“Ký ức gì cơ?” – Hiểu Trúc không rõ nên hỏi.

“Không có gì.” – Dung Tri Hạ lắc đầu không nói thêm gì nữa, vì không muốn đời
này lại bị giết chết, nàng phải mau chóng nhớ lại đoạn trí nhớ bị mất
này, tìm ra người hành hung, mới có thể tránh được một kiếp này.

Cúc Nhi im lặng đứng hầu bên cạnh người nàng không hỏi nhiều, nàng nhận ra
tiểu thư có tâm sự, nhưng nàng không muốn nói, thân là hạ nhân, các nàng cũng không tiện truy vấn, lúc này nàng ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy
mấy người đang đi đến ở phía trước, vội vàng thấp giọng nhắc nhở – “Tiểu thư, tam thiếu gia đến đây.”

Nghe vậy, Dung Tri Hạ nâng mắt nhìn, đầu tiên muốn tránh ra nhường cho Mặc Thụy đi trước, nhưng nghĩ
lại nàng đã không còn là Dung Tri Hạ hay sợ hãi rụt rè kiếp trước, không cần phải sống hèn mọn như vậy, hơn nữa lấy thân phận hai người mà nói,
nàng là tẩu tử của hắn, càng không có lý do gì phải tránh né.

Bởi vậy khi Mặc Thụy dẫn theo mấy tên nô tài đi tới thì hai bên liền đụng nhau ở hành lang.

“A, các ngươi nhìn xem ai đây, bộ dạng giống như quỷ mà còn dám ban ngày
ban mặt ra ngoài dọa người, cũng không sợ dọa người ta mất mật.” – Mặc
Thụy đi về phía nàng, ngôn ngữ tràn ngập trào phúng và cười nhạo, trương ra khuôn mặt anh tuấn có ba phần giống Trần thị, ngả ngớn ôm lấy khóe
miệng.

Ngọc Hà vừa mới tìm hắn khóc lóc kể lể, nói nàng bị
khi dễ ở chỗ Dung Tri Hạ, ỷ vào mình là nhi nữ của Vệ quốc Đại tướng
quân, tìm mọi cách làm khó dễ nàng.

Xưa nay hắn tham lam sắc đẹp, Ngọc Hà vừa khóc hoa lê đái vũ, điềm đạm đáng yêu, đã kích thích
lòng thương tiếc của hắn nổi lên, lại nói Ngọc Hà coi như là hắn nhìn
trúng trước, hắn vốn có ý thu nàng vào phòng để hầu hạ mình, nào biết
được lại bị Mặc Lan giành trước một bước.

Hắn vẫn nghẹn cơn
tức này trong lòng mà không có chỗ phát, sau khi Ngọc Hà tìm đến hắn,
cơn tức kia giống như tìm được lối ra, chuẩn bị phát tiết trên người
Dung Tri Hạ.

Mặc Lan tạm thời hắn không thể chọc vào, nhưng
vị Thế tử phi này hắn cũng không e ngại, vả lại bắt nạt nàng cũng giống
như đánh vào mặt Mặc Lan, khiến hắn càng thêm nóng lòng muốn thử, cho
nên khi hắn vừa biết được nàng đang ở đây, liền kích động mang người
đến.

Liếc hắn một cái, Dung Tri Hạ bất động thanh sắc quay đầu lại hỏi Cúc Nhi – “Kẻ vô lễ lỗ mãng này là ai?”

Thấy chủ tử hình như có ý tưởng khác, Cúc Nhi cung kính bẩm – “Bẩm Thế tử phi, hắn là tam thiếu gia.”

“Hắn là tam thiếu gia? Làm sao có thể, ngươi không nhầm chứ?” – Dung Tri Hạ hoài nghi đánh giá Mặc Thụy.

“Bổn thiếu gia đúng là tam gia nhà ngươi.” – Mặc Thụy ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt khinh miệt hèn mọn liếc nhìn nàng.

“Ngươi không phải là giả mạo chứ?” – Dung Tri Hạ giống như không tin, lại hỏi một lần nữa.

“Kẻ nào có lá gan dám giả mạo bổn đại gia?”

“Nếu ngươi thật sự là tam thiếu gia, tại sao lại thô lỗ ngang
ngược, không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy? Trước mặt chị dâu lại nói ra lời thô bỉ như thế, nếu để Phụ vương và mẫu phi biết, bọn họ sẽ nghĩ
như thế nào?” – Vẻ mặt nàng nghiêm nghị trách mắng – “Nếu bị người khác
truyền ra ngoài, nói tam thiếu gia Phụng Vương phủ không chỉ bất kính
với chị dâu, còn dùng lời lẽ chua ngoa khi nhục chị dâu, chẳng phải làm
bôi nhọ thanh danh Phụng vương phủ hay sao? Lại nói việc tam thiếu gia
bôi nhọ chị dâu đến tai Hoàng thượng, vạn nhất Hoàng thượng trách tội,
tam thiếu gia gánh chịu nổi tội danh này hay sao?”

Vốn Mặc
Thụy đã tính toán sẽ nhục nhã nàng một phen, nhưng nháy mắt bị chặn họng nói không nên lời, chỉ có thể trợn to hai mắt ngoan độc trừng nàng, một lát sau mới thô thanh nói – “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì thế,
ngươi mang Hoàng thượng ra dọa ta à.”

“Ý của tam thiếu gia
là nghi ngờ hôn sự của ta và Thế tử không phải do Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, tất cả đều là do ta nói hươu nói vượn?”

“Ta không nói như vậy.”

“Nhưng mà chính tai ta nghe thấy tam thiếu gia vừa mới chỉ trích ta nói hươu
nói vượn, mấy người phía sau ngươi…….đám tùy tùng kia chắc cũng nghe
thấy đi?”

Mặc Thụy nhất thời thẹn quá hóa giận, gầm nhẹ – “Được lắm, xấu phụ nhà ngươi mồm miệng xem ra rất lợi hại.”

Dung Tri Hạ quét mắt liếc nhìn hắn, thản nhiên mở miệng hỏi – “Cúc Nhi, tam
thiếu gia vừa rồi khi thấy chị dâu là ta đây đã nói thế nào?”

Cúc Nhi nhanh nhẹn đáp – “Tam thiếu gia vừa mới phê bình Thế tử phi bộ dạng giống quỷ còn dám ban ngày ban mặt đi dọa người, cũng không sợ dọa
người ta mất mật.”

“Con tiện nha đầu này, nơi này đến lượt ngươi lên tiếng hay sao?” – Mặc Thụy giận dữ mắng mỏ, giơ tay tát nàng một cái.

Cúc Nhi bị đánh lao đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.

Dung Tri Hạ nháy mắt giận tái mặt, thanh âm lạnh lùng nói – “Đánh thị tỳ của ta ở trước mặt ta, trong mắt tam thiếu gia còn có chị dâu này hay sao?
Ngươi vũ nhục ta đã đành, còn dám đánh người trước mặt ta? Cúc Nhi, Hiểu Trúc, chúng ta đi, đến chỗ Vương gia cầu lão nhân gia ông phân xử, xem
Vương phủ có đạo lý con trai của vợ bé khi nhục chị dâu hay không?” –
Nàng nói xong liền cất bước muốn đi.

Nghe vậy, Mặc Thụy sợ
tới mức chạy nhanh tới ngăn nàng lại, sợ chuyện phiền phức này náo loạn
đến tai phụ vương, sẽ bị phụ vương trách phạt, hắn vội vàng trưng ra nụ
cười lấy lòng.

“Ai, tẩu tử, mới vừa rồi là ta nhất thời xúc
động, ta xin lỗi ngươi, ngươi đừng để lời hồ đồ ta vừa nói ở trong lòng, do đầu óc ta mơ màng mới có thể hồ ngôn loạn ngữ như vậy.”

Dung Tri Hạ mặt không chút thay đổi nhìn hắn – “Bắt tam thiếu gia phải đối
diện với gương mặt xấu xí của ta, thật sự là ủy khuất, không dọa tam
thiếu gia mất mật chứ?”

“Ngươi xem, ta vừa há mồm liền nói
hươu nói vượn, ngươi đừng để bụng. Trên mặt tẩu từ dù có bị thương cũng
không giấu được phong thái xinh đẹp, ngươi đại nhân đại lượng, đừng so
đo với ta.”

Khiến hắn phải ăn nói khép nép xin lỗi, nàng
cũng cảm thấy đủ, có thể dừng lại được rồi – “Lần này ta niệm tình tam
thiếu gia vi phạm lần đầu, lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tạm thời tha thứ cho ngươi, mong tam thiếu gia nhớ kỹ, hôn sự của ta và Thế tử là
được Hoàng thượng ban tặng, nếu ngươi còn nhục nhã ta, không khác gì
nhục nhã hôn sự mà Hoàng thượng đã ban thưởng, đến lúc đó nếu rơi vào
tai Hoàng thượng, cẩn thận sẽ bị nghiêm trị vì tội bất kính.” – Nàng
cảnh cáo xong liền mang theo hai nha hoàn rời đi, lưu lại Mặc Thụy sắc
mặt âm tình bất định, hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng, mắng
chửi một tiếng – “Phi.”

Một tên Mặc Lan đè ép trên đầu hắn
đã đành, ngay cả xấu nữ kia cũng dám bức hắn, hắn giận chó đánh mèo đạp
tên tùy tùng một cước.

Hắn sẽ không để cho nữ nhân xấu xí này đắc ý lâu đâu, thù này chắc chắn hắn sẽ báo.

Biết được Mặc Thụy bị Dung Tri Hạ mắng cho mặt mày xám tro, Ngọc Hà tới đây nhìn hắn.

“Không ngờ nàng lại liều lĩnh, ngang ngược như thế, ngay cả tam thiếu gia cũng chưa từng để vào mắt, chẳng lẽ sau này ở trong Vương phủ, chúng ta chỉ
có thể mặc kệ nàng ngang ngược, hoành hành, khi nhục hay sao?” – Giống
như chạm phải điều thương tâm, nàng sụt sùi khóc lên.

Bị
nàng ta xúi bẩy như thế, sắc mặt Mặc Thụy nhất thời trở nên âm lãnh –
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng xướng cuồng cũng không được mấy ngày nữa đâu.”

Ngọc Hà mảnh mai lau nước mắt nói – “Nhưng nàng là Thế tử phi nha, chúng ta có thể làm gì nàng đây? Vạn
nhất đắc tội nàng sẽ không ổn, tam thiếu gia đừng nên gây sự với nàng.” – Nàng ta giả vờ khuyên nhủ, kỳ thực là âm thầm kích động hắn.

“Thế tử phi thì có là gì, các ngươi hãy xem, sớm muộn gì ta cũng trừng trị
nàng.” – Trên mặt Mặc Thụy hiện lên chút ngoan lệ. Thấy mục đích đã đạt
được, Ngọc Hà thản nhiên rời đi, lại không biết tất cả mọi việc đều âm
thầm rơi vào trong mắt và tai người đang giám thị nàng. Sau đó, hắn liền đem chuyện này bẩm báo chi tiết với Mặc Lan.

Nghe thuộc hạ bẩm báo xong, Mặc Lan cho đối phương lui ra, một bên vuốt ve nhẫn ngọc trên
ngón cái một bên suy nghĩ. Hắn vốn không muốn ra tay với Mặc Thụy sớm
như vậy, nhưng nếu hắn ta định gây bất lợi cho Dung Tri Hạ, như vậy
không cần giữ lại nữa, mà sau lần này hắn cũng đã thấy rõ thủ đoạn của
Ngọc Hà, hóa ra nàng ta rất có khả năng châm ngòi ly gián.

Suy tư một lúc lâu, Mặc Lan trở lại phòng ngủ của Dung Tri Hạ.

Nàng đang đem hoa đào mới hái từ sau hoa viên cắm vào bình hoa, liếc thấy
hắn tiến vào, nàng cũng không để ý nhiều hơn, tiếp tục động tác trong
tay.

Hắn đến bên cạnh nàng, vừa lần lượt đưa cành đào giúp
nàng vừa nói – “Mặc Thụy là một kẻ có thù tất báo, sáng nay nàng khiến
hắn bị thiệt thòi, về sau ra vào phải cẩn thận một chút.”

“Hắn đâu có chịu thiệt, là ta chịu thiệt mới đúng.” – Dung Tri Hạ thản nhiên nói, nàng cũng không bất ngờ khi hắn biết việc này, dù sao thì Vương
phủ cũng không thiếu hạ nhân lắm miệng.

“Bởi vì sau khi hắn
nghe Ngọc Hà kích động mới tìm nàng gây chuyện, Vương phi rất cưng chiều hắn, nếu biết nhi tử của bà bị ức hiếp, tất nhiên sẽ âm thầm tranh chấp với nàng, đề phòng nhiều một chút vẫn tốt hơn.” – Mặc Lan lại nhắc nhở
một lần nữa.

Sau khi biết được nàng làm như thế nào mà khiến Mặc Thụy phải chịu thua xin lỗi, trong lòng hắn âm thầm tán thưởng,
nàng dũng cảm lại bạo dạn như thế, làm cho hắn càng lúc càng thưởng
thức. Sau khi cưới nàng, hắn phát hiện nàng tự nhiên, không ngại đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác, thần thái thong dong tự nhiên
đó đã che mờ vết sẹo trên mặt nàng, làm toát ra vẻ đẹp chỉ thuộc về
nàng, xinh đẹp tỏa sáng từ nội tâm, khiến hắn càng ngày càng không kiềm
chế được muốn gần gũi nàng.

“Vâng.” – Nàng thoải mái đáp ứng, đem hoa đào đã cắm xong đặt lên một góc kỷ án.

Hắn đặt tay lên vai nàng, nàng lại lảng tránh lùi lại từng bước, kéo giãn khoảng cách hai người.

Con ngươi Mặc Lan hiện lên một tia ảm đạm, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn lộ ý cười ấm áp, rực rỡ, nói – “Ta sẽ phái người âm thầm bảo vệ bên
cạnh nàng, nàng không cần quá lo lắng.”

“………Cám ơn.” – Lúc đầu,
Dung Tri Hạ muốn cự tuyệt, nhưng lại chần chờ, lo lắng vì tên hung thủ
sát hại nàng vẫn chưa tìm được, vì lo lắng cho an toàn của bản thân,
liền tiếp nhận ý tốt này của hắn.

“Đây là điều mà vi phu nên làm, nàng không cần khách khí như vậy. Nghe nói sau hoa viên hoa đào đang
nở, chi bằng chúng ta đến ngắm một chút.” – Hắn thân thiện đề nghị.

Nàng bình thản trả lời – “Sáng nay ta đã đi rồi, mấy cành đào này là lấy từ đó về.”

Nghe vậy, khuôn mặt Mặc Lan không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, một lát sau mới
mở miệng, yếu ớt lên tiếng – “Hóa ra nàng ghét bỏ vi phu ngu đần.”

Dung Tri Hạ mù mịt nhìn hắn, không biết tại sao hắn lại nói như vậy.

Hắn tự giễu nói – “Vi phu thế mà lại dại dột dễ tin lời Ngọc Hà.” – Hắn nghiêng mắt nhìn nàng, ánh mắt toát ra sự khát cầu.

Nàng sửng sốt, hắn đang muốn nàng an ủi hay sao? Nếu nàng không trải qua
việc bị người ta dùng mọi cách nhục nhã ở kiếp trước, có lẽ nàng có thể
nói hàng trăm câu để an ủi hắn, nhưng bây giờ một câu nàng cũng không
muốn nói.

Hắn tin lầm Ngọc Hà, nhưng người bị hại vẫn là nàng,
kiếp trước những sự việc kia vẫn rõ mồn một trước mắt khó có thể quên.
Nói nàng lòng dạ hẹp hòi cũng được, nói nàng không độ lượng cũng được,
nàng không có cách nào quên được kiếp trước, càng không thể tha thứ.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Dung Tri Hạ nhìn về phía hắn, hỏi – “Chàng
luôn miệng nói Ngọc di nương lừa gạt mình, vậy chàng tính xử trí nàng ta thế nào?”

Ngọc Hà hiện nay vẫn bình an vô sự lưu lại Vương phủ,
thậm chí còn có lòng dạ thảnh thơi chạy đi xúi giục Mặc Thụy, là do hắn
mặc kệ.

Bởi vì có hai năm tình cảm với nàng ta, nên cho dù có cáu giận việc nàng ta lừa gạt mình, vẫn dung túng nàng ta hay sao? Nghĩ
vậy, trong lòng nàng nhất thời lạnh lẽo, ánh mắt cũng trở nên lạnh theo.

Mặc Lan vừa bị nàng hỏi nhất thời trầm mặc, rồi đáp – “Ta giữ nàng ta lại
tất có chỗ hữu dụng, nhưng ta đảm bảo một chuyện, chắc chắn sẽ giao nàng ta cho nàng xử lý.”

“Giao cho ta xử lý thì không cần, dù sao
Ngọc di nương cũng là ái thiếp của chàng, chàng muốn xử lý thế nào thì
cứ vậy mà làm.” – Thần sắc nàng hờ hững nói.

Ánh mắt Mặc Lan phức tạp, dò xét nàng, có một số chuyện hắn chưa thể nói rõ với nàng, chờ
hắn điều tra rõ chân tướng, hắn sẽ nói toàn bộ sự tình với nàng, đến lúc đó hắn hi vọng có thể hóa giải khúc mắc của nàng, từ đó quên đi.

— —— —–

“Mẫu phi, từ trước tới nay chưa ai dám làm mất mặt con như vậy, người
phải đòi lại thể diện cho nhi tử, khiến cho xấu phụ ác độc kia phải ân
hận vì đã làm thế.” – Trong vườn nhỏ trước viện của Vương phi, vẻ mặt
Mặc Thụy giận dữ mắng.

Trần thị từ ái vỗ tay nhi tử – “Mẫu phi
biết, không phải muốn đòi lại mặt mũi cho con sao? Trước tiên con vào
bên trong chờ đi, xem mẫu phi giúp con đòi lại như thế nào.” – Vốn bà
còn chưa tính động đến Dung Tri Hạ, nhưng nàng lại không có mắt đi trêu
chọc con bà, con trai bảo bối của bà há có thể để người ta khi dễ hay
sao, kiềm chế mấy ngày, cơn tức này hôm nay bà sẽ thay nhi tử đòi lại.

“Vậy con vào trong nhà xem kịch vui.” – Mặc Thụy mang theo nụ cười đắc ý vào trong phòng. Hừ, dám càn rỡ trước mặt bổn thiếu gia, không chỉnh chết
ngươi, bổn thiếu gia sẽ không phải tam thiếu gia Phụng vương phủ.

Lúc này trong vườn nhỏ, mấy tỳ nữ ra ra vào vào, vội vàng bố trí những thứ dùng để ngắm hoa là bàn ghế, trà thơm và trái cây.

Trần thị liếc nhìn sắc trời, hỏi người đã hầu hạ lâu năm bên mình Trần ma ma – “Lúc này lẽ ra phải đến rồi, Thế tử phi sao vẫn chưa thấy đâu?”

“Nô tỳ đã phái người đi thúc giục rồi.” – Trần ma ma là tâm phúc của Trần
thị, hầu hạ bà đã hai mươi mấy năm, biết hôm nay Vương phi sẽ đối phó
với Thế tử phi, bởi vậy cũng không dám sơ suất, sợ sẽ làm hỏng việc của
Vương phi.

Bà vừa dứt lời, Dung Tri Hạ liền dẫn hai nha hoàn tùy
thân khoan thai tới đây, đi cùng nàng còn có Ngọc hà vừa mới gặp ở nửa
đường.

Hai người vừa đến, liền hành lễ với Trần thị – “Bái kiến mẫu phi.”

Trên mặt Trần thị tươi cười, tiếp đón các nàng – “Đều ngồi xuống đi, ta thấy hôm nay hoa trong vườn nở đặc biệt xinh đẹp, liền tìm các ngươi ngắm
hoa cùng ta, các ngươi cũng đừng gò bó, cứ tùy ý là được rồi, chúng ta
mẹ chồng con dâu cùng nói chuyện thường ngày thật vui vẻ.”

“Dạ, đa tạ mẫu phi.” – Dung Tri Hạ và Ngọc Hà cùng ngồi xuống hai bên tay bà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN