Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển
Chương 15-1: Bái Sư Tu Luyện 2
Tiểu Điệp mơ màng tỉnh dậy, nhìn bầu trời bên ngoài nàng khẽ giật mình. Đã trễ vậy rồi sao? Bên ngoài bầu trời đã nhuốm một màu đỏ rực của hoàng hôn.
Bên cạnh nàng, một giọng trẻ con sơ sinh bỗng vang lên: “Mama!”
Mama?
Tiểu Điệp xoay người, đối diện nàng một con sói thú bông, cặp mắt tròn vo trong suốt ngồi trên đống vỏ trứng.
Nàng nhìn sói bông mà mặt gần như đần thối ra. Gì thế? Hình như con thú bông này vừa mới kêu mama thì phải. Phút chốc không khí xung quanh Tiểu Điệp như cô đọng lại, nàng căng thẳng nhìn thú nhồi bông kia.
“Mama” Sói bông lần nữa kêu lên.
Nàng giật mình. Ách! Là thật, nó vừa mới kêu mama. Tiểu Điệp như có lò xo phía dưới chân, liền bật xa ra chỗ khác. Sói bông mặc kệ phản ứng của nàng, đập đập đôi cánh nhỏ phía sau bay về phía Tiểu Điệp, thích thú dụi dụi vào người nàng, Tiểu Điệp hoàn toàn hóa đá.
Nó không phải thú nhồi bông.
Ánh mắt quét tới đống vỏ trứng ngổn ngang, trong đầu nàng liền lóe lên ý nghĩ, cái con sói này là do quả trứng đó nở ra?
Nàng cẩn thận xách vùng da đùn ở cổ con thú như xách cổ mèo đưa ra trước mặt quan sát. Dường như bị đau, sói bông nhăn mặt cả người không ngừng run run.Thấy vậy, nàng vội thả sói bông xuống, nhẹ nói: “xin lỗi”
Sói bông được thả xuống, vẻ mặt nó giản ra, lại vỗ cánh bay tới chỗ nàng, nó dường như không sợ nàng lại vô ý làm đau nó, dụi dụi vào má nàng nói: “mama… đói”
Tiếng nói ngắt quãng, non nớt khiến cho Tiểu Điệp từ từ bình tĩnh lại. Nghe sói bông than đói nàng lúng túng không biết làm sao, chợt nhớ trong túi có vài trái nho dại nghĩ rằng sói bông có thể ăn được nàng bèn lấy ra đút cho nó ăn.
Sói bông giơ hai tay đầy những móng vuốt bé li ti cầm quả nho, đưa lên mũi ngửi ngửi sau đó quăng đi.
Tiểu Điệp ngớ người. Không ăn được sao?
Nàng lại lấy trong túi một quả dâu, sói bông cũng cầm lên ngửi ngửi sau đó lại quăng đi.
Tiểu Điệp đưa vài thứ khác nữa nhưng trước sau vẫn vậy, sói bông cầm lấy ngửi ngửi sau đó quăng ra chỗ khác.
Nàng nản chí nhìn sói bông. Rốt cuộc là nó có thể ăn gì?
Sói bông đói bụng, mặt nhăn lại không ngừng dụi vào người Tiểu Điệp than: “Đói… đói… đói”
Chợt nhớ tới lão bà bà từng nói quả trứng này hệ hỏa, hơn nữa nó từng hút sức mạnh của nàng. Không lẽ là vậy.
Tiểu Điệp phóng ra lửa, vo thành những viên nhỏ đưa cho sói bông. Quả nhiên sói bông không bị phỏng, cầm lấy ngửi ngửi sau đó nuốt trọn vào bụng. Ăn xong, sói bông lại xòe hai bàn tay nhỏ xíu tỏ ý xin thêm.
Tiểu Điệp cười cười vo thêm vài viên đưa cho nó, nàng xoa xoa đầu nó hỏi:
“Sói con này, ngươi có muốn theo ta không?”
Sói bông dường như không hiểu lời nàng, đôi mắt to tròn liên tục chớp chớp. Tiểu Điệp thở dài. Thôi tạm nuôi nó vậy, đợi nó lớn hơn một tí nếu không thích nó có thể tự rời khỏi. Nàng cho rằng cần phải đặt cho nó một cái tên, không thể kêu sói con hoài được.
Nhìn bộ lông trắng muốt cùng với thân hình nhỏ xíu, Tiểu Điệp bỗng nghĩ ra cái tên, nàng phấn khởi vỗ tay nhau cái chát.
“Đúng rồi là Tiểu Bạch Lang”
Bên cạnh sói bông vẫn vô tư ăn. Ăn no, sói bông vỗ vỗ cánh lại chỗ đống vỏ trứng nằm lăn ra ngủ, bàn tay không quên nắm chặt lấy ngón tay nàng. Tiểu Điệp thấy vậy không khỏi lắc đầu cười khổ, nàng tự hỏi rốt cuộc đây là sinh vật gì, vừa có cánh vừa có đuôi, đầu chó sói nhưng đuôi lại là đuôi sư tử. Thật hỗn tạp a~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!