Nhẫn Giả Hệ Thống
Chương 19: Thông linh chi thuật
Dò xét một lượt Franz phát hiện Elena đã bị nội thương khá nghiêm trọng. Các pháp sư sợ nhất là gì? Chính là ma pháp cắn trả, nó không những dập nát tất cả kinh mạch, phế đi ma pháp, còn có thể mất mạng, nhẹ nhất cũng là trọng thương nửa năm chưa chắc gượng dậy được. Cũng may Elena mới chỉ là Cao cấp ma pháp sư nàng thực hiện ma pháp cũng không cao lắm nên ma pháp cắn trả chỉ hơi tác động đến phủ tạng của cô một chút, còn kinh mạch cũng bị tổn hại.
Dường như không suy nghĩ Franz xuất ra một bình trung cấp thuốc trị thương, hắn còn vô sỉ nghĩ: “Giờ cô ấy đang bất tỉnh, miệng không mở ra được có nên dùng miệng để…”
“Nước…nước…”
Chợt Elena thều thào nói, miệng cô hơi hé ra. Franz trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
“Thôi đi, mặc dù ta là tiểu nhân nhưng cũng không lợi dụng khi người ta khó khăn. Cũng quá ác đức đi, sao không bất tỉnh luôn đi.”
Franz cầm lấy miệng bình kê sát miệng của Elena, từng giọt thuốc trị thương đỏ màu huyết theo bờ môi quyến rũ của cô chảy vào miệng, sắc mặt của Elena hơi phục hồi màu hồng nhạt, chứng tỏ thương thế của cô đang hồi phục rất nhanh.
Elena cảm thấy một dòng nước mắt lạnh chảy vào miệng của mình mình, thức chất lỏng đó mang đến một luộng năng lượng sinh mạng cường đại lan tỏa khắp cơ thể, bù đắp vào những phần bị tổn thương trong cơ thể cô, Elena cảm thấy thoải mái, cảm giác làm cô muốn rên lên vậy. Dần dần Elena dần khôi phục lại tri giác, mở mắt ra cô thấy đối diện mình là một gương mặt khá điển trai, mái tóc che khuất bên mắt phải của hắn tạo ra một cảm giác hơi thần bí, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên như đang tính kế âm (troll) người khác vậy.
“Ngươi tỉnh rồi sao?”
Người con trai ân cần hỏi Elena, không hiểu sao cô có cảm giác hắn nhìn cô rất ôn nhu. Cô cố gượng dậy thì chợt phát hiện thương thế của mình đã hồi phục được bảy tám phần rồi. Cô kinh ngạc hỏi.
“Anh là ai, là anh đã cứu tôi sao?”
Franz gật đầu tự giới thiệu
“Ta là Tử tước Bonaparte, Franz Bonaparte kinh thành Muchen. Ta đang trên đường đến Hoàng Gia học viện thì phát hiện các ngươi ở đây. Cô là ai? Sao lại bị bọn thổ phỉ phục kích ở đây?”
Elena chua xót.
“Tôi là Elena con gái của Huân tước Vladislavovna (chỉ là cái họ thôi, không phải tên) thành Bayer. Tôi cũng trên đường đến Hoàng Gia học viện, bọn chúng là Sơn Lâm thổ phỉ đoàn, chúng muốn chiếm đoạt tôi nên đã đuổi theo từ Bayer đến đây.”
Lúc này chiến đấu cũng kết thúc, Kasuo thân hình sạch sẽ tiến về phía hắn nhưng trên người lại nồng đậm mùi huyết tinh, không biết bao nhiêu tên thổ phỉ đã chết dưới tay tên này nữa. Hắn đứng cạnh Franz nói.
“Thiếu gia, chiến đấu đã hoàn tất, không còn tên phỉ tặc nào sống sót, Natasha đang đuổi theo tên đạo tặc bỏ trốn, cận vệ Tia Chớp bị thương hai người, hộ vệ của tiểu thư này không còn ai sống sót.”
Franz khẽ gật đầu, Elena hít thở hơi dồn dập cố gắng hỏi lại.
“Thật sự không còn ai sống sót sao?”
“Đúng vậy, họ đã chiến đấu rất dũng cảm, nhưng không còn ai sống sót.”
Kasuo gật đầu nói. Elena nất lên một tiếng rồi ngất đi, có vẻ như cô bị đả kích quá nặng, thân thể lại không tốt nên bất tỉnh. Franz đỡ lấy Elena thở dài.
“Chôn cất bọn hắn tử tế, tất cả bọn họ đều là anh hùng. Chôn xong nhớ để lại dấu, nếu người thân bọn họ muốn nhận xác thì còn biết chỗ mà tìm, cho người gọi Natasha quay lại, chúng ta tiếp tục lên đường.”
“Vâng, thiếu gia.”
Kasuo định quay người đi thì Franz chợt gọi lại.
“Đưa hai cận vệ bị thương trở về, thông báo với Salah điều tra cho ta về Sơn Lâm thổ phỉ đoàn.”
Kasuo lập tức tuân lệnh đi sắp xếp. Nhìn Elena như thế tự nhiên Franz cảm thấy đau lòng. Hắn tự hỏi tại sao mình lại như thế. Cả hai mới chỉ gặp nhau lần đầu thôi, chẳng lẽ lại là tình yêu sét đánh sao? Kiếp trước hắn chưa từng yêu ai, chính là một trạch nam đúng nghĩa, nào biết cảm giác yêu là gì. Trong lòng hắn chợt cảm thấy bối rối vô cùng.
“Thiếu gia, có một toán thổ phỉ đang tiến lại đây, nhân số hơn trăm người, dẫn đầu là một đấu Vương. Có lẽ là tiếp viện của bọn hắn.”
Natasha bỗng hiện ra sau lưng hắn nói. Franz hừ lạnh một tiếng.
“Chỉ là đấu Vương mà thôi, người cùng Kasuo bảo vệ Elena tiểu thư đến Hoàng Gia học viện, ta tiêu diệt xong bọn chúng sẽ đuổi theo.”
“Vâng, thiếu gia.”
Franz ôm lấy Elena đặt vào trong xe ngựa, hương thơm tỏa ra từ người cô làm hắn không kiềm được hôn lên trán cô một cái thì thào nói.
“Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em.”
(Thực ra dùng nàng sẽ lãng mạn hơn nhưng thực sự là ta không thích. Nên thấy lạ cũng đừng ý kiến ha. J )
————-Phân cách—————————
“Nhanh lên cho ta, tên nào dám dừng lại ta chặt cái chân chó của hắn.”
Kenneth sốt ruột vô cùng, vừa nãy từ tiên phong đội chạy về một tên đạo tặc toàn thân thương tích nói tiên phong đội đã hoàn toàn bị tiêu diệt, nên hắn vội vàng đuổi theo. Trước khi đi thủ lĩnh đã nói bằng mọi giá phải mang Elena tiểu thư trở về. Đối với hộ vệ của gia tộc Vladislavovna hắn nghĩ chỉ cần vài chục phỉ tặc là có thể đối phó rồi. Nào ngờ giữa đường lại xuất hiện một con kỳ đà cản mũi. Kenneth vô cùng tức giận một quyền đánh chết tên đạo tặc rồi lập tức đuổi theo. Nếu để Elena đến được Hoàng Gia học viện thì dù có mười cái lá gan hắn cũng không dám gây sự. Phải biết hiệu trưởng của Hoàng Gia học viện chính là Pháp thánh Donald, người được cho là đứng gần ranh giới của pháp Thần nhất của Ala đế quốc. Đến những quý tộc của hoàng gia cũng chưa chắc dám gây rối ở đây huống chi bọn hắn chỉ là thổ phỉ. Vì thế mà hắn hối thúc thuộc hạ hai chân chạy đến thừa sống thiếu chết, có tên còn ngất xỉu sủi bọt mép nằm lăn ra đất.
Thế nhưng khi đến khu rừng Kenneth chỉ thấy khắp nơi là tay chân cụt ngủn, xác chết vương vãi, máu thấm đỏ cả một khoản lớn cỏ xanh. Tràng diện huyết tinh làm người ta có cảm giác buồn nôn.
“Ngươi đang tìm ta sao?”
Kenneth giật mình phát hiện trên một nhánh cây có một thanh niên tóc đen mặc áo bào tím viền vàng đang nằm trên đó. Hắn thầm kinh ngạc, người này đến từ bao giờ mà hắn không hề biết. Chỉ có hai cách giải thích, một là thực lực của thanh niên này cao hơn hắn, hai là hắn có một thuật ẩn nấp như đạo tặc vậy.
“Ngươi là ai?”
Kenneth cẩn thận hỏi, khi chưa thể xác định thực lực của thanh niên này thì hắn chưa thể ra tay. Kenneth ra dấu cho bọn thổ phỉ âm thầm bao vây thanh niên này lại. Franz nhìn thấy cử chỉ của tên đầu lĩnh này nhưng hắn chỉ cười nhạt.
“Ta là Tử tước Bonaparte, Franz Bonaparte.”
“Ra là Tử tước, chẳng hay ngài tìm chúng ta là có gì phân phó sao?”
Kenneth tỏ ra khiêm tốn nhưng trong lòng giật mình. Không lẽ tên này chính là người của gia tộc Bonaparte, xem ra không dễ chọc. Trong mắt Kenneth hơi lộ ra sát khí, ý muốn giết người diệt khẩu. Vị Tử tước trẻ tuổi này xem ra là lai giả bất thiện. Franz vẫn duy trì nụ cười nhạt đó như xem hơn trăm tên thổ phỉ chỉ là kiến hôi vậy.
“Các ngươi muốn bắt vợ của ta các ngươi nghĩ ta tìm các ngươi để làm gì?”
Nghe Franz nói Kenneth kinh hãi vội giải thích.
“Tử tước nghĩ oan cho chúng tôi rồi, bọn tôi chỉ là đi dạo, vô tình đi qua đây, nào có ý muốn bắt vợ của ngài.”
Từ khi nào Elena lại là vợ của người trong gia tộc Bonaparte, nếu biết vậy có mười lá gan hắn cũng không dám đụng đến Elena.
“Ta không cần biết các ngươi cố ý hay chỉ là dẫn chó đi dạo, hôm nay ta muốn mạng các ngươi.”
Franz hừ lạnh vung tay lên, một miếng shuriken bay thẳng đến mi tâm của Kenneth. Tên này cũng phản xạ không tệ vội tung người sang bên, miếng shuriken đâm vào tên thổ phỉ phía sau hắn, đâm xuyên thêm hai tên nữa rồi mới dừng lại. Kenneth thầm chảy mồ hôi. Lực đạo thật mạnh. Hắn gầm lên một tiếng.
“Hôm nay dù ngươi có mười cái mạng cũng đừng hòng thoát khỏi đây. Giết hắn cho ta”
Kenneth ra lệnh cho bọn phỉ tặc xông lên nhưng bản thân hắn lại lùi về phía sau, chỉ thấy miếng shuriken thôi hắn đã biết thực lực hắn không bằng vị Tử tước này, hắn không muốn xông lên chịu chết. Franz cười lạnh.
“Cứ thử xem.”
Franz tung người xuống, ngón cái tay phải khẽ quệt qua miệng cắn chảy ra một giọt máu sau đó hắn liên tục kết ấn, tay phải xòe ra đập xuống mặt cỏ.
“Thông linh chi thuật”
Bùm. Từ tay hắn vẽ lên mặt cỏ hai vòng tròn đồng tâm, còn có bốn đường thẳng xuyên tâm chia đều vòng tròn làm tám phần.
“A, quái vật.”
Bọn phỉ tặc kinh hãi. Chỉ thấy khói bụi tan đi hiện ra một con cóc khổng lồ cao màu đỏ gỉ, mặc một cái áo khoác màu xanh phanh cái bụng bự ra, trên miệng còn ngậm một cái tẩu thuốc còn vương khói, bên hông mang một thanh võ sĩ đao oai vệ. Đây chính là Gamabunta được Franz triệu hồi đến. Franz có được hắn nhờ hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn của tộc Cóc. Nhắc đến việc này Franz lại hận hệ thống đến tận xương tủy, trong cửa hàng hệ thống nhẫn thuật thông linh giá rất rẻ nhưng lại kèm theo một câu: “Cần phải tự mua thông linh thú” mà thông linh thú lại bị hệ thống gian thương hét giá trên trời làm Franz không thể nào mua nổi.
“Này nhóc, có việc gì gọi ta sao.”
Gamabunta tỏ ra khó chịu khi bị triệu hồi đến đây. Hắn quả thật không thích dị giới này một chút nào.
“Không có gì a, chỉ là có một đám sâu bọ quấy rối ta, ta muốn cho bọn hắn thấy sự uy mãnh của ngài thôi đó mà.”
Franz đứng trên đỉnh đầu Gamabunta cười hì hì nói. Hắn thừa biết trong lòng con cóc này đang nghĩ gì vội vàng vuốt mông ngựa hắn. Quả nhiên Gamabunta tỏ vẻ dễ dãi hơn, hắn kiêu ngạo nói.
“Chỉ là một đám kiến hôi, ta có thể giải quyết trong vòng một nốt nhạc.”
Gamabunta lấy tay đặt trên đốc kiếm khẽ vung một cái, một lưỡi phong nhận lướt qua đám phỉ tặc lập tức cắt đôi người bọn hắn, không gì có thể chống lại được lưỡi phong nhận này.
“A, chạy mau.”
Đám phỉ tặc bỏ chạy toán loạn, bọn hắn hận sao mình không có thêm hai cái chân để chạy cho nhanh. Kenneth kinh ngạc cũng vội quay người chạy trốn. Gamabunta khinh thường hừ lạnh.
“Muốn chạy sao? Đâu có dễ. Thiết pháo ngọc”
Chỉ thấy Gamabunta nhún người một cái, thân hình to lớn lập tức bay lên không trung, từ miệng cóc phun ra một quả cầu nước áp suất cao bắn xuống đám người đang hoảng loạn phía dưới.
“Á”
Nước áp suất cao còn có thể cắt đứt được kim loại, huống chi đây là đánh lên cơ thể con người, tràng diện quả thực có thể miêu tả bằng hai chữ: Huyết tinh. Cơ thể người giờ không còn nguyên vẹn, chỉ còn bãi thịt nát mà thôi.
“Ơ, còn người sống à?”
Gamabunta ngạc nhiên nói. Quả không hổ danh là đấu Vương, Kenneth đã trốn thoát được Thiết pháo ngọc của Gamabunta, hắn thầm thề từ nay sẽ không trở lại kinh thành Muchen nữa, thà ở Bayer thành làm thổ hoàng đế còn hay hơn. Nhưng hắn không nghĩ hắn trốn thoát lại làm Gamabunta phẫn nộ. Chân cóc phát lực tung người mấy cái chẳng mấy chốc Gamabunta đã đuổi kịp hắn.
“Du oa hỏa đạn”
Miệng có phun ra một luồng dầu hỏa áp suất cao. Lúc này Franz cũng hiểu ý, kết ấn.
“Hỏa độn: Hào hỏa cầu thuật.”
Phù. Hỏa cầu tác dụng với dầu hỏa tạo ra một vòi rồng bằng lửa bắn thẳng đến Kenneth bao bọc lấy hắn. Kenneth kêu thảm một tiếng vội dùng đấu khí hộ thể chống lại ngọn lửa, nhưng hắn chợt nhận ra chỉ là vô ích. Cường độ ngọn lửa cực nóng nhanh chóng đốt hắn thành tro bụi, đến một mảnh vụn cũng không còn. Kết thúc cuộc đời của một tên phỉ tặc gian ác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!