Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút! - Chương 281: Mợ?!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!


Chương 281: Mợ?!


Mà chuyện đó, cha mẹ của cậu bé sẽ không để ý đến. Cho dù có để ý đến, bọn họ cũng chỉ sẽ nói cậu bé vô dụng, bởi vì cậu bé chính là con trai của Uý Kỳ và Mặc Hàm Linh. Nếu như để cho người ta ức hiếp, chứng tỏ là cậu quá yếu ớt. Tự bản thân cậu nhất thiết cần phải mạnh mẽ lên, tự mình phải học được cách phản kháng…… Đây chính là suy nghĩ chân thật từ cha mẹ của cậu bé.

Đến nỗi hoạt động giữ con cái với cha mẹ, bọn họ cũng sẽ không đến tham gia chung với cậu bé.

Khoảng thời gian đi học ngắn ngủi ở trường kia, khiến cho Mặc Du Quân bị ám ảnh. Những người bạn nhỏ khác đều có ba mẹ đến tham gia cùng, chỉ có một mình cậu bé lẻ loi.

Rất đứa trẻ khác cười nhạo cậu bé chính là đứa trẻ không ai muốn cả. Cho nên sau đó cậu bé mới cố tình gây ra hoạ, để Mặc Hàm Linh bọn họ một lần nữa dẫn về nhà, bị bỏ ở nhà, không để cậu bé đến trường học lần nữa……

Mà hiện tại, Mặc Quân Dư lại nhớ đến chuyện đó.

Khi nhìn Mặc Dung Uyên cùng Hàn Mộ Vi, vẻ mặt của cậu bé có chút thật cẩn thận.

Loại này thật cẩn thận khiến cho hai người lớn có chút đau lòng lên, Mặc Dung Uyên ôn nhu mà cười, xoa xoa đầu cậu bé, “Cữu cữu đương nhiên sẽ đến đó!”

Mặc Quân Dư ánh mắt sáng lên, lại nhìn về phía Hàn Mộ Vi. Hàn Mộ Vi sửng sốt, hoạt động gia đình…… Cô sẽ lấy thân phận là hì để đến?

Mặc Dung Uyên cong  khóe miệng lên, hắn tự nhiên biết Hàn Mộ Vi đang rối rắm cái gì, “Mợ.”

“……”

Nháy mắt, mặt Hàn Mộ Vi “Ping” lập tức đỏ lên, hoàn toàn không biết nên như thế nào phản ứng. Cô cúi đầu xuống, dùng đầu tóc đen của bản thân che đi khuôn mặt của mình, quả thực giống một con đà điểu.

Dáng vẻ này của cô thật rất thú vị, nhưng nếu còn tiếp tục chọc đến nữa, làm không khéo, cô gái nhỏ thật sự sẽ tức giận!

Mặc Dung Uyên Vi Vi cười, nhìn Mặc Quân Dư nói: “Nếu ngày mai muốn tham gia thi đấu số độc ( soduku). Tối nay nên đi ngủ sớm một chút!”

Quan trọng nhất chính là, không cần phải ăn vạ ở bên cạnh “Vi Vi của hắn”!

Mặc Quân Dư vô cùng tiêu điều mà nhìn hắn một cái. tuy rằng Tiểu Dư tuổi còn nhò, nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết…… nhưng mà, nếu xác định ngày mai thi đấu số độc bọn họ sẽ đến tham gia cùng mình……

Mặc Quân Dư khép lại thư, ngoan ngoãn nói: “Được, con trở về đi ngủ đây. Tiểu cữu cữu, thúc cũng nên trở về sớm một chút!”

Mặc Dung Uyên cười nhạt không nói.

Ngày hôm sau, một hàng ba người đi đến trung tâm đặc biệt mà Mặc Quân Dư đang học. Ở trong trung tâm đông đúc người qua lại, đại đa số là ở đây đều là học sinh và phụ huynh của chúng. Mặc Dung Uyên nhìn nhìn vẻ tươi cười trên mặt của những phụ huynh kia, trong lòng không phải không cảm khái.

Có một đứa con thông mình như thế nhưng lại có một chút thiếu hụt. Những người phụ huynh kia chắc chắn là vô cùng tự hào, đồng thời còn có một chút tiếc hận. Bọn họ chi ra số tiền cho con cái đi học so với những cha mẹ khác cũng chỉ nhiều hơn chứ không ít. Hơn nữa bởi vì tích cách của những đứa trẻ này không giống như những đứa trẻ bình thường khác, nên sự nhẫn nại bọn họ bỏ ra cho con cái cũng phải nhiều hơn so với những người bình thường khác.

Thật ra có rất nhiều những vị phụ huynh cũng không biết rõ lắm vế số độc, nhưng những đứa trẻ kia thì lại rất lợi hại. Có điều, trọng điểm ở cuộc thi lần này không phải đạt giải nhất. Trung tâm tổ chức ra hoạt động này, đơn giản là xuất phát từ việc muốn giúp cho bọn trẻ và người nhà tăng thêm tình cảm giao lưu với nhau.

Hàn Mộ Vi đối số độc kỳ thật cũng không quen thuộc. Nhưng mà ngày hôm qua sau khi Mặc Quân Dư rời khỏi, Mặc Dung Uyên mượm cớ dạy cho cô biết, đúng lý hợp tình mà để được ở lại nhà cô rất lâu. Cô vốn dĩ liền không hề ngốc, đặc biệt là đối với những loại đề con số này. Có người sinh ra đã có sẵn thiên phú và hứng thu, một khi nghiêm túc bắt đầu học, nên chuyên tâm đến mức để Mặc Dung Uyên thở dài.

Vốn dĩ chỉ là muốn có nhiều thời gian ở ở lại đây một chút, không ngờ Hàn Mộ Vi lại nghiêm túc đến như thế. Mặc Dung Uyên thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa, rồi lại vì thiên phú của cô mà có chút kinh ngạc. Rồi sau đó lại thậm chí bắt đầu cảm thấy có  một “Học sinh” như thế rất tự hào. Đem phương pháp học số độc thời đại học của bản thân đã được học qua toàn bộ đều truyền thụ hết cho cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN