Cô Vợ Cá Tính Của Ôn Thiếu
Chương 29
Cẩm San cố gặng kìm nén cơn giận xuống, anh ta rõ ràng đang nắm thế thượng phong, nếu cô để ba mẹ cô biết thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra…
” Được thôi, tôi sẽ làm “
Mặt Cẩm San ấm ức mà phình má lên, cô cầm lấy cuốn sổ đi về góc bàn làm việc của mình mà chẳng thèm nhìn lấy anh một cái…
Ôn Đình Mặc phì cười trước thái độ dễ thương của cô rồi cũng không nói gì, ra hiệu cho Nhật Hữu rời khỏi phòng
Trước khi đi Nhật Hữu ghé sát vào tai Ôn Đình Mặc nói nhỏ
” Vậy mà tôi còn lo cho cậu là sống một mình tới già đấy “
Nhật Hữu rời khỏi phòng với tâm trạng vui vẻ, thằng bạn thân anh giờ đã biết rung động vì tình rồi, anh cũng đi tìm tình yêu mới thôi…
[.…]
SẢNH CÔNG TY
Hai nhân viên tiếp tân trong lúc vắng người liền thì thầm to nhỏ
” Cô nghĩ cô gái đó có mối quan hệ gì với Chủ Tịch? “
Cô gái kia cười nhếch môi ” Chắc là tình nhân bí mật chứ gì, mấy người có tiền người nào mà chẳng có vài ba cô tình nhân bé bỏng “
Cô gái kế bên cười tán thưởng ” Cái vị trái Ôn phu nhân đó liệu có rơi vào tay cô ta không? “
Cô gái kia lắc đầu ” Cô nghĩ Ôn gia có thể chấp nhận một đứa con dâu trẻ con không hiểu chuyện như vậy sao? “
” Ừ..cũng đúng, Ôn phu nhân phải là người xinh đẹp đoan trang mới phải “..
Câu chuyện của hai nhân viên tiếp tân vừa rồi đã được Nhược Hàn giám đốc kinh doanh nghe không sót một chữ nào…
Nhược Hàn vốn là thiên kim tiểu thư nhà khá giả, nhưng mà vì yêu thầm Ôn Đình Mặc nên cô đã cố gắng học thật giỏi qua mỹ du học lấy thành tích cao để về Ôn Thị làm việc…
Sau bao năm cô cố gắng thì cũng đã được lên chức giám đốc kinh doanh, một vị trí mà nhiều người cố gắng cả đời chẳng thể với tới ở Ôn Thị
” Hai cô vừa nói gì đấy?”
Nhược Hàn bước đến gần quầy lễ tân, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn hai cô gái
” Giám đốc Nhược Hàn chúng tôi xin lỗi vì đã không tập trung vào công việc, chúng tôi hứa sẽ không có lần sau nữa đâu “
Cô gái kế bên mặt trắng bệch lo lắng ” Đúng vậy…đúng vậy sẽ không có lần sau đâu ạ “
Vốn danh tiếng Nhược Hàn trong công ty cũng không mấy tốt đẹp, cô cậy quyền hống hách với nhân viên nên nhiều người ngại đắp tội vì sợ bị đày mà mất việc…
” Nói tôi nghe xem, nãy hai cô đang nói chuyện gì về Chủ Tịch “
Hai cô gái rung cầm cập, nhìn nhau không dám nói thành lời, vì cả công ty ai mà chẳng biết Nhược Hàn thích Chủ Tịch mà cô toàn bị Chủ Tịch ghẻ lạnh không thèm để ý tới một lần…
” Nóiiiii…”
Một cô gái trong đó lên tiếng ” Hôm nay có một cô gái đến tìm Chủ Tịch, chúng tôi kiểm tra lịch và đã từ chối vì cô ấy không có hẹn với Chủ Tịch trước…..”
Nhược Hàn gằn giọng ” Nói tiếp “
Giọng cô gái run sợ ” Sau đó…sau đó Chủ Tịch đã đích thân xuống đưa cô ấy tầng 88 và đã mấy tiếng trôi qua vẫn chưa thấy cô ấy xuống…”
Sau khi nghe xong Nhược Hàn mặt đùng đùng sát khí, ánh mắt đầy sự chán ghét…
Cô một mạch đi thẳng lên tầng 88 mà chẳng cần suy nghĩ
Bước ra khỏi thang máy Nhược Hàn sải bước nhanh về hướng văn phòng làm việc của Chủ Tịch
Khi cô vừa chuẩn bị mở cửa bước vào thì bị Nhật Hữu ngăn cản lại..
” Không được gọi thì bất kể ai cũng không được vào phòng Chủ Tịch “
Nhược Hàn cố gắng kìm nén cơn nóng giận trong người ” Tôi có chút công việc cần bàn qua với Chủ tịch “
Nhược Hàn hất tay Nhật Hữu nhưng anh không chịu tránh ra mà còn đẩy mạnh cô ra
” Có việc gì cô có thể bàn với tôi, mọi việc trong công ty trước đến nay tôi vẫn luôn thay Chủ Tịch làm việc “
Nhược Hàn biết mình chẳng thể nào cãi lại Nhật Hữu, vì anh vốn là cánh tay trái đắc lực nhất của Ôn Đình Mặc, người này dưới một người trên vạn người…
” Tôi quên mất là việc gì rồi “
Nhược Hàn quay mặt bỏ đi trong sự giận dữ vô cùng, cô chỉ muốn nhảy bổ vào phòng xem lại là con hồ ly nào mà dám dụ dỗ Ôn Đình Mặc…
Nhược Hàn vừa bước đi được mấy bước Nhật Hữu đã nói vọng theo
” Từ nay phòng Chủ Tịch là phòng riêng tư rồi….chuyện công việc cứ bàn ở phòng họp hoặc thông qua tôi “
Nhật Hữu cố tình nhấn nhá hai chữ “riêng tư ” để chọc tức Nhược Hàn, anh từ xưa tới nay vốn chẳng hề ưa cô ta, nhưng mà Ôn Đình Mặc nói rằng cô ta có chút năng lực nên muốn giữ lại…
Nhược Hàn trở về phòng làm việc vô cùng tức giận, cô ném hết đồ đạc trên bàn, giận dữ khiến đám nhân viên không dám lại gần
[…]
” Nợ phong lưu anh gây ra cả trong công ty đó sao?”
Cẩm San chống tay lên cằm nhìn Ôn Đình Mặc rồi lắc đầu
Nãy giờ chuyện xảy ra ở ngoài cửa cô đã nghe hết rồi, chỉ không ngờ rằng phụ nữ đeo bám Ôn Đình Mặc cũng không ít
Ôn Đình Mặc xoay xoay ghế ngồi, thả mình tự do, mắt nhìn qua Cẩm San
” Chắc vì tôi quá đẹp trai chăng “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!