Người Yêu Cũ Là Tổng Tài
Chương 11: Đặt trước một phòng đặc biệt trong bệnh viện
Trước khi bước vào trường quay, Lập Thành nhắc nhở
– Đạo diễn Gia Tài quay xong bộ phim này có một bộ phim khá ổn, ông ta sẽ kêu gọi đầu tư khi nói chuyện với anh. Nếu anh thấy hắn không quá chướng mắt thì đầu tư. Đưa vài nghệ sĩ mới của công ty chúng ta vào, quan hệ với ông ta không lỗ.
– Được.
– Với lại báo trí sẽ đưa tin này lên báo. Anh đừng kích động với họ.
Trạch Dương nhíu mày
– Tôi đi tham ban thì liên quan gì báo giới?
– Báo giới lúc nào cũng thiêu dệt mọi chuyện theo trí tưởng tượng của họ. Anh đừng để ý.
– Có lợi gì không?
– Có lợi cho nghệ sĩ chúng ta.
Trạch Dương không quá chú ý
– Vậy thì mặc kệ họ.
Phim trường đang quay cảnh hai diễn viên nam nữ đang đứng dưới mưa. Nữ chính cầm lấy tay nam chính ngăn cho hắn bỏ đi. Nam chính giật tay ra, nữ chính ôm lấy chân nam chính khóc lóc.
– Dạ Thiên, em biết lỗi rồi. Anh đừng đi.
– Tôi thề từ đây về sau tôi và Bạch Ly không còn quan hệ. Tôi và cô không đội trời chung.
Trạch Dương chăm chú xem cảnh quay, nói
– Hay.
Thẩm Di Hòa không biết hắn đang nghỉ gì, liếc mắt khinh thường. Lập Thành thì thản nhiên giải thích.
– Nếu anh thích có thể đầu tư chút.
Đạo diễn hô cắt, xong nhìn lại thì thấy Trạch Dương và Lập Thành. Đạo Diễn vội vàng đi tới chào hỏi. Lập Thành giới thiệu. Đạo diễn chưa kịp nói gì thì Trạch Dương đã nói trước.
– Bộ phim này có thể đổi tên nam nữ vừa rồi không?
Đạo diễn có chút lúng túng nhưng vẫn hỏi
– Đổi tên? Trạch tổng muốn đổi tên gì?
Trạch Dương thản nhiên nói
– Nữ chính tên Thẩm Di Hòa, nam chính tên Trạch Dương. Quay lại cảnh vừa rồi đi, quay lưng thôi đừng quay mặt.
Thẩm Di Hòa biết Trạch Dương không nói điều gì tốt lành nhưng mặt không đổi nói lời này thì cậu bội phục. Đạo diễn tưởng Trạch Dương nói đùa đến khi thấy hắn nghiêm túc chờ câu trả lời thì bối rối. Lập Thành lên tiếng
– Trạch tổng thường hay nói đùa. Đạo diễn Tài đừng để ý.
Trạch Dương nhíu mày, Lập Thành giải thích thêm
– Dù làm gì thì cũng không phải Thẩm Di Hòa.
Trạch Dương à một tiếng, quay sang Thẩm Di Hòa
– Em muốn làm diễn viên không?
Thẩm Di Hòa biết trước giờ Trạch Dương quái dị, nhưng vẫn trả lời.
– Không muốn.
Trạch Dương lại tiếp tục
– Em chỉ cần đóng một phim thôi. Tôi cũng đóng phim với em. Nói về chuyện tình em yêu tôi chết lên chết xuống.
Thẩm Di Hòa tiếp lời
– Sau đó tôi đâm anh một nhát rồi hết phim.
– Làm gì hết phim. Vốn dĩ em đâm tôi một nhát mà tôi có chết đâu. Sau đó em hối hận, khóc lóc van xin tôi quay lại. Tôi thấy em yêu tôi nhiều quá nên không li hôn. Kết thúc chuyện tình đẹp.
Thẩm Di Hòa bất chợt nhìn thấy một người, vội vàng đưa hộp giữ nhiệt cho Trạch Dương.
– Tôi đi vệ sinh.
Thẩm Di Hòa bỏ đi. Trạch Dương muốn đuổi theo nhưng Lập Thành ho một tiếng nhắc nhở. Trạch Dương nhìn lại vị đạo diễn đang ngẩn người, hắn nghiêm mặt lại nói chuyện công việc đàng hoàng.
Thẩm Di Hòa lúc nãy vừa nhìn thấy Trạch Vĩ Kỳ. Trạch Vĩ Kỳ, con út của Trạch gia, sau này khi tìm hiểu cậu mới biết được hắn là em trai cùng cha khác mẹ với Trạch Dương. Không có nhiều thông tin về mối quan hệ trong gia đình này nhưng tin tức về Trạch Vĩ Kỳ khá nhiều.
Trạch Vĩ Kỳ có đời tư khá phức tạp, nam nữ đều ăn, không kiên kị bất cứ ai. Hắn ở đây vì một cô nàng đang quen có vai trong bộ phim này. Thẩm Di Hòa không quá bận tâm mà đi vào nhà vệ sinh. Cậu tháo mắt kính xuống, hất tóc lên cao để rửa mặt. Trong gương phản chiếu gương mặt tinh xảo. Thẩm Vĩ Kỳ vừa bước vào nhìn thấy Thẩm Di Hòa liền bất động vài giây. Thẩm Di Hòa liếc nhìn về phía Trạch Vĩ Kỳ mỉm cười, nhẹ giọng nói
– Anh chờ tôi chút. Tôi rửa mặt sắp xong rồi.
Trạch Vĩ Kỳ lấy lại vẻ hào hoa của mình, vui vẻ
– Sao tôi chưa thấy cậu bao giờ? Cậu là diễn viên mới sao?
– Không phải. Tôi đi theo sếp trên tới có việc. Anh làm việc ở đây?
Trạch Vĩ Kỳ có vẻ cao ngạo nói
– Tôi giống một người làm việc ở phim trường sao? Tôi tới đây tham ban, tôi đầu tư cho bộ phim này.
Thẩm Di Hòa tỏ vẻ hâm mộ
– Anh là nhà đầu tư sao? Chắc nhiều tiền lắm.
– Không nhiều… Tôi là Trạch Vĩ Kỳ, cậu tên gì?
Thẩm Di Hòa ra khỏi bồn rửa mặt
– Tôi xong rồi.
Trạch Vĩ Kỳ không thể rời mắt khỏi nụ cười của Thẩm Di Hòa, lấy chiếc khăn tay ra đưa cho cậu. Thẩm Di Hòa cầm lấy khăn tay hắn đưa
– Cám ơn. Tôi là Thẩm Di Hòa.
Trạch Vĩ Kỳ đưa ra lời mời
– Khi nào cậu xong việc. Tôi mời cậu ăn tối.
Một tiếng nói lạnh lùng vang lên
– Mày mời ai?
Trạch Vĩ Kỳ vừa nghe thấy tiếng nói liền giật mình nhìn ra cửa, nhìn thấy ánh mắt như giết người của Trạch Dương liền xanh mặt.
– Mày…
Trạch Dương muốn nói chuyện với đạo diễn nhưng lúc Thẩm Di Hòa thoát khỏi tầm mắt hắn năm phút thì hắn không chịu được mà đi tìm. Khi hắn đến nơi liền nhìn thấy Trạch Vĩ Kỳ đang ức hiếp vợ hắn. Trạch Dương nói với Thẩm Di Hòa
– Em đi ra ngoài.
Thẩm Di Hòa lúc này đã kéo tóc xuống và mang mắt kính che hết gương mặt, ngoan ngoãn ra khỏi nhà vệ sinh. Trạch Vĩ Kỳ cảm thấy không ổn, liền gọi điện thoại cho ba mình. Trạch Dương nhìn hắn một chút rồi ra ngoài. Trước khi đi khỏi, Trạch Dương nói với Lập Thành, đủ lớn để Trạch Vĩ Kỳ có thể nghe thấy.
– Đặt trước một phòng đặc biệt trong bệnh viện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!