Người Yêu Cũ Là Tổng Tài
Chương 16
– Tôi chỉ gọi điện thoại nói không gặp nữa.
Tiếng cười trầm thấp của Trạch Dương vang lên
– Em ngoan như vậy, tôi biết thưởng cái gì cho em đây?
Trạch Dương hôn quanh cổ Thẩm Di Hòa, tay cởi từng chiếc nút ra kéo chiếc áo xuống. Hắn hôn dọc sống lưng cậu. Thẩm Di Hòa giữ tay hắn lại không cho tiếp tục. Trạch Dương dừng tay, giọng khó chịu
– Ngay cả hôn em cũng cấm tôi?
Nói xong, Trạch Dương cắn mạnh vào cổ Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa kêu lên vì đau. Lúc này Trạch Dương lúng túng hôn lên dấu răng còn trên cổ, thì thào
– Xin lỗi. Anh không cố ý.
Thẩm Di Hòa vùng ra, đá mạnh vào người Trạch Dương. Trạch Dương không phòng bị nên ngã ra xa
– Tên khốn nhà anh. Ngày hôm nay anh còn đụng đến người tôi thì đừng trách.
Trạch Dương tức giận đứng bật dậy
– Tại sao cấm tôi đụng đến em? Tôi cắn em thì em cứ cắn lại. Cổ tôi đây nè, em cắn đi.
Trạch Dương cứ đưa cổ đến gần. Thẩm Di Hòa tức đến mức thủ thế, nếu Trạch Dương mà lại gần sẽ dùng bạo lực với hắn.
– Anh thử đến gần tôi xem?
Trạch Dương cười vui vẻ, biểu hiện như một tên biến thái đi từng bước đến gần.
– Mỹ nhân. Tôi chỉ có tấm thân này, em thích dày vò nó như thế nào tùy thích.
Thẩm Di Hòa mắng
– Đồ biến thái. Cút ra chỗ khác.
Trạch Dương lao nhanh đến, ôm lấy Thẩm Di Hòa ngã lên ghế sô pha. Hắn hôn khắp mặt cậu. Thẩm Di Hòa né tránh nhưng không được. Trạch Dương lại còn vui vẻ cười càng khiến Thẩm Di Hòa tức giận.
Thẩm Di Hòa muốn mắng nhưng nhìn thấy một người đang đứng yên ở cửa nhìn hai người. Thẩm Di Hòa đỏ mặt im lặng. Trạch Dương quay nhìn theo hướng của Thẩm Di Hòa thì thấy Lập Thành đứng ở cửa. Hắn thản nhiên nói
– Quay sang chỗ khác.
Lập Thành quay người sang hướng khác. Trạch Dương nhanh chóng ngồi lại, gài nút áo lại cho Thẩm Di Hòa. Hắn chỉnh chu lại cho cậu xong thì đi đến trước mặt Lập Thành lạnh nhạt
– Để lại chìa khóa nhà.
Lập Thành bỏ chìa khóa lại trên tủ giày ở cửa, nói
– Nửa tiếng nữa có cuộc họp. Hai người nên nhanh lên.
– ———————-
Thẩm Di Hòa cảm thấy vô cùng chán, cậu nằm dài trên bàn làm việc chơi trò chơi. Công việc hiện có của hắn chẳng khác gì nhân viên sắp nghỉ việc, không có công việc để làm. Trạch Dương còn rất tốt bụng đưa máy tính bản cho cậu chơi game, phòng trường hợp cậu thấy chán khi hắn đang họp.
Thẩm Di Hòa là người rất nghe lời. Sếp không giao việc tuyệt đối không kiếm việc để làm, sếp đưa máy tính tuyệt đối không thể không chơi. Cậu đang mãi chơi game thì tiếng ai đó gõ trên bàn làm việc của cậu.
– Ai cho phép cậu chơi trong giờ làm việc?
Người đại diện của Giai Kỳ đang đứng trước bàn của cậu nhìn cậu với ánh mắt không thân thiện. Giai Kỳ đang đứng kế bên. Thẩm Di Hòa không trả lời mà thản nhiên chơi tiếp. Thẩm Di Hòa không phải là nhân viên của hắn nên hắn không thể phát uy, lấy điện thoại ra chụp tình trạng chơi trong giờ làm việc của Thẩm Di Hòa để bào cáo với Trạch tổng. Người đại diện cảm thấy hắn thật thông minh, coi như có chuyện để nói với Trạch tổng.
Giai Kỳ không vui chút nào, nhẹ giọng nói
– Đã tan họp sao Trạch tổng vẫn chưa trở lại?
Thẩm Di Hòa mãi chơi nên không quan tâm đến hai người trước mặt, cậu cũng không biết câu trả lời nên im lặng. Hai người cảm thấy Thẩm Di Hòa thật không ra gì, còn Thẩm Di Hòa nghĩ hai người là nhân viên trong công ty thì không cần đón tiếp làm gì.
Giai Kỳ và người đại diện bực tức ngồi vào nơi tiếp khách trong phòng làm việc chờ đợi. Thẩm Di Hòa chơi xong ván game liền đứng dậy, đi lấy nước mời hai người khách
– Hai vị chờ một chút, Trạch tổng sẽ quay lại nhanh thôi.
Người đại diện vẫn còn khó chịu vì bị bơ lúc nãy, gằn giọng
– Tôi muốn uống cà phê.
Từ khi thấy trong phòng của Trạch Dương có nhiều thuốc ngủ thì cậu đã loại bỏ tất cả các loại thức uống có chất kích thích ra khỏi thực đơn của hắn, hắn cũng không tiếp khách ở phòng làm việc nên thức uống cho khách hoàn toàn không có ở nơi này, Thẩm Di Hòa đành phải nói
– Xin lỗi anh. Phòng làm việc của Trạch tổng chỉ có nước lọc và sữa. Anh có muốn uống sữa không?
Người đại diện cảm thấy Thẩm Di Hòa đang khiêu khích mình.
– Ngay cả cà phê cũng không có. Cậu làm trợ lý như vậy đó hả?
Thẩm Di Hòa cảm thấy bản thân không đúng, trợ lý mà thức uống cho khách cũng thiếu. Nghĩ xong, Thẩm Di Hòa nói
– Anh chờ một chút. Cô có muốn uống gì không?
Giai Kỳ muốn làm khó dễ cho Thẩm Di Hòa nên yêu sách
– Cho tôi nước ép cam tươi.
Thẩm Di Hòa cố gắng nhớ chỗ sinh hoạt chung có thứ nước này không, nhưng hình như không có nên đành phải đưa tay ra.
– Hiện ở đây không có nước ép cam tươi, cô đưa tiền tôi đi mua.
Nếu bình thường trong giờ làm việc không phải do tính chất công việc mà đi ra ngoài chắc chắn bị trừ lương, vấn đề hiện tại Thẩm Di Hòa quá rảnh rổi, cậu muốn nhân cơ hội này ra ngoài mua chút gì đó. Giai Kỳ sắc mặt không vui, trừng mắt nhìn Thẩm Di Hòa. Cậu cảm thấy đãi con gái một ly nước cũng không có gì, tranh cãi thêm mất mặt nên ra khỏi phòng.
Thẩm Di Hòa vừa đi vài phút thì Trạch Dương vui vẻ cầm một túi thức ăn. Khi hắn bước vào phòng làm việc của mình lại không gặp được người muốn gặp.
Bên này, Thẩm Di Hòa vừa bước ra khỏi công ty liền gặp mặt người không muốn gặp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!