Đừng Nhìn Xuống Đáy - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Đừng Nhìn Xuống Đáy


Chương 20


Vì gần đây quan hệ với huấn luyện
viên khá tốt, mà kỹ năng bơi lội của An Lạc cũng đột nhiên khá lên hẳn,
nên cho dù có lúc cô hay mắc lỗi, Trương Nhiên vẫn còn nghiêm khắc với
cô, nhưng An Lạc cảm thấy yên tâm, có đôi khi Trương Nhiên dạy cô cô còn cảm thấy dù có bị ăn mắng cũng thoải mái, dưới tình huống không bình
thường này, có lần cô nghi ngờ có phải bản thân mắc phải “hội chứng
Stockholm” trong truyền thuyết không.

***

“An Lạc, bản vẽ của cô nộp rồi à?” Trà Trà cầm hộp kẹo thông cổ đi vào phòng khách, nhìn An Lạc như lạc vào chốn tiên.

An Lạc quên mất chuyện nộp bản vẽ cho Vòm Trời Xanh, hốt hoảng đứng lên: “Mai phải nộp mà tôi quên mất tiêu rồi!”

”Cô là thiết kế của xã đoàn bọn mình, không thể chăm chút được à?” Trà Trà trợn mắt.

”Này, phải tối hôm nay bên cô có hội nhạc phải không?” Cả ngày nay An
Lạc nghe Trà Trà hát bài “Ponponpon” cả nửa tiếng, bây giờ trong tai vẫn còn dư âm, quả thật rất ma tính.

”Đúng thế, tôi hồi hộp quá làm sao bây giờ.” Trà Trà nắm chặt viên kẹo trong tay.

”Chớ hồi hộp! Có tôi là hậu thuẫn kiên cường đây!” An Lạc nắm tay với Trà Trà, ném cho một ánh mắt cổ vũ.

Trà Trà cắn móng tay: “Nam thần nữ thần của tôi đều ở đó, quá kích động
quá lo lắng! Ngộ nhỡ tôi hát không tốt, có người mắng tôi thì làm sao
đây?”

”Làm gì mà cô cứ suy nghĩ bi quan thế? Nếu có người chửi, thì tôi sẽ là người đầu tiên ném đá hắn ta, cô cứ yên tâm!”

Trà Trà cười, dựa vào vai An Lạc: “Quả nhiên cô là tốt nhất!”

***

Đến chín giờ tối, An Lạc đúng giờ thủ trước laptop của mình, còn Trà Trà ở phòng ngủ khác chuẩn bị bài hát.

Cuộc thi hát tối nay vẫn là Đản Thúc nói nhiều nhất, với hết sức lực,
giọng của Đản Thúc rất có công, nhưng An Lạc may mắn có thấy Đản Thúc
quay video chúc mừng năm mới trên Bilibili, chính xác là phiên bản ngoài đời của “Winnie the Pooh”, giọng nói ôn tồn có khác biệt rất lớn.

Như thế xem ra, cũng không cần ôm hi vọng gì lớn với diện mạo của Oa
Gia, như Trà Trà nòi, chỉ cần đắm chìm trong giọng nói của anh là hay
lắm rồi.

”Bất tri bất giác, Vòm Trời Xanh của chúng ta đã gần bốn tuổi, suốt
quãng đường này cám ơn toàn bộ thành viên của Vòm Trời Xanh đã bên nhau
không rời, Vòm Trời Xanh may mắn được biết mỗi một thính giả…”

An Lạc còn nghiêm túc nghe, bỗng nhận được một tin nhắn mới.

Trời! Không ngờ là Oa Gia!

An Lạc nơm nớp lo sợ mở khung chat lên, chỉ có một dòng chữ ngắn gọn:

Đang lên kênh ư?

An Lạc nơm nớp lo sợ gõ chữ: Ừ!

Không phải Oa Gia phải hát sao? Sao lại còn nói chuyện với cô?

[Walker]: Ừ, chờ tôi.

An Lạc thấy câu trả lời mà nổ tung!

Chờ tôi…

Tôi online là vì để nghe anh hát mà, sao không chờ được kia chứ?

Oa Gia cũng tốt với fans hâm mộ quá nhỉ? Trái tim thiếu nữ của An Lạc đập mạnh, trả lời:

Luôn ở đây đợi, Oa Gia thúc thúc tuyệt nhất. w/

Xưng hô “Oa Gia thúc thúc” thế này là do An Lạc thấy fans của Oa Gia
trong diễn đàn nói, An Lạc luôn mê nhất những người lớn tuổi, lúc này
không đè nén được nội tâm, cứ thế mà viết ra.

Walker không trả lời lại, An Lạc một lần nữa quay vào YY*, mang theo niềm vui mừng khấp khởi nghe Đản Thúc nói dông dài.

(*Một phần mềm chat voice bên Trung.)

Ca sĩ đầu tiên là Hoa Sênh, trong group An Lạc thường xuyên thấy Hoa
Sênh ẩn hiện, trong lòng đinh ninh rằng anh ta giả gái, nhưng không ngờ
giọng anh ta lại dịu dàng đến nhường ấy, hát bài “Thỏ tiên sinh” từng
nổi một thời gian trước, hoàn toàn khiến An Lạc kinh hãi.

Tuy mục đích của An Lạc chỉ là nghe Walker hát, nhưng sau đó An Lạc lại
bị mấy ca sĩ thu hút, hơn nữa dưới kênh luôn không ngừng có tin nhắn
tràn màn hình, không khí như bùng nổ, bất giác An Lạc cũng bị cuốn hút
theo, nghĩ thầm tài năng của Vòm Trời Xanh đứng ở trình độ nhất nhì
trong giới xã đoàn âm nhạc online, quả nhiên dựa vào trình độ.

Thi hát cứ kéo dài, số người trong kênh không ngừng gia tăng, tin nhắn càng đua nhau nhảy ra, An Lạc mơ hồ có dũng khí dự cảm…

“… Mới đó mà đã được một thời gian rồi, xã đoàn của chúng ta có một
lần tụ họp trăm năm khó thấy, cả những át chủ bài rất ít khi lộ diện của chúng ta cũng xuất hiện, đầu tiên ở tại đây chúc mừng cậu ấy đã về nước vui vẻ.”

Tuy Đản Thúc chưa nói hết câu, nhưng tốc độ nhắn tin bên dưới đột nhiên
tăng mạnh, toàn bộ đều là “Walker” và “Oa Gia”, lướt lướt khiến An Lạc
hoa cả mắt.

Người còn chưa xuất hiện mà fans đã bắt đầu “rút kiếm” thổ lộ các kiểu,
An Lạc cũng không nhịn được mà kích động, còn Trà Trà ở phòng bên cạnh
lại càng không cần phải nói, từ sớm đã ôm ngực phấn khởi không thôi rồi.

”Mọi người bình tĩnh được không nào? Tôi cũng đâu có nói là ai kia!” Trong giọng Đản Thúc lộ ra ý cười.

Át chủ bài của Vòm Trời Xanh còn có thể là ai vào đây được nữa?

”A a a muốn khóc quá, rốt cuộc Oa Gia cũng tham gia thi hát!”

”Thật muốn bắt sống…”

”Cả đời chỉ yêu mỗi Oa Gia!!”

”Át chủ bài trọn đời.”

Nhìn những tin nhắn này, An Lạc không nhịn được bật cười, đút một viên sô cô la vào miệng.

”Thật ra trông thấy tên bài hát này tôi cũng giật mình, rốt cuộc là
nguyên nhân nào đã để Oa Gia “trăm năm chỉ chuyên cover nhạc Nhật” lại
chọn bài này chứ…”

Đản Thúc nói một nửa, liền dừng lại, An Lạc cắn móng tay, nóng lòng chờ mong.

”Được rồi, bây giờ thời gian giao cả lại cho Walker, một bài “Hồng nhan xưa” xin gửi đến mọi người.”

Giọng của Đản Thúc dừng lại, tim An Lạc dừng đập sau một nhịp.

Cái gì?! Oa Gia muốn hát “Hồng nhan xưa”?!

Cô không có mơ đấy chứ? Bài này là bài gần đây cô thích nghe nhất…

Nhạc dạo đầy lưu luyến vang lên, An Lạc mới từ từ tỉnh táo, một giây ấy
cứ như bị kéo dài, ngón tay An Lạc không tự giác mà đưa lên che khóe
miệng.

”Gió Tây trong đêm mang cơn mưa giá lạnh đến

Toàn gia quốc mơ hồ chìm trong tàn mộng.”

Giọng uyển chuyển trầm thấp, chỉ mới bắt đầu hai câu, An Lạc như được
dẫn dắt và khung cảnh trong nhạc, khác xa hẳn công âm đầy khí phách bình thường, giọng hát của anh đượm mấy phần chân thận, mang theo sự sáng
nhuận trong trẻo lạnh lùng.

Tựa như mưa đêm trên núi lạnh, gần trong gang tấc, tiêu điều vắng vẻ.

”Khói lửa mịt mù bao giờ tắt?

Được làm vua thua làm giặc, tất thảy chảy về Đông

Ngọn đuốc đã tàn, lệ lại chẳng khô

Giang sơn không đổi, hồng nhan xưa

Chịu đựng sự biệt ly

Lại chẳng dằn lòng mà ra đi

Gửi chim nhạn bay về phương Nam

Không biết lòng này gửi gắm điều chi?

Hồng nhan xưa

Mặc cho vật đổi sao dời

Thì tình này vẫn mãi không thay

…”

Lúc trước An Lạc chưa từng nghe qua giọng nam nào cover bài “Hồng nhan
xưa” cả, bài hát này đều được thể hiện dưới góc nhìn nữ tính, trong ca
từ là ai oán triền miên, làn điệu quyến luyến, lại được giọng ca của Oa
Gia thể hiện ra ngoài, cứ như anh chính là người ra đi chinh chiến sa
trường, khói lửa đã dập, thế sự đổi thay, nửa đời sa trường cuối cùng
đổi lấy mối hồng nhan đã cũ của giai nhân, chỉ còn lại nồng nàn bi ai
bất tận.

Giọng hát trong hơi khàn, âm cao đẩy mạnh lên tầng tầng, từ những âm
rung chi tiết đều đẹp đến khó thốt lời… Hai mắt An Lạc chua xót, cô
khẽ dụi, không ngờ mình lại khóc…

Lần đầu tiên, nghe một bài hát mà đổ lệ, An Lạc nhìn vào khung chat,
fans đã điên cuồng cả lên, tốc độ gửi tin nhắn nhanh đến mức An Lạc
không cách nào nhìn nổi.

Bài ca đã hát xong, nhạc đệm dần tắt, im lặng hai dây, trong tai nghe tuyền đến từng tiếng trầm “Cám ơn.”

Trong sự kích động An Lạc lại có thể ngẩn người, cảm giác rất quen…

”Oa Gia khoan đi đã…” Giọng của Đản Thúc vang lên.

”Ừ.”

”Oa Gia, trời ạ, cậu chính là vì cổ phong mà sinh ra mà, cậu có biết bên dưới có bao nhiêu tin nhắn điên cuồng không?”

Oa Gia cười khẽ một tiếng.

Đừng có tùy tiện mà cười một cách yêu chiều như thế được không?

Fans bên dưới lại nổ tung…

”Nên Oa Gia bây giờ cậu có cần liên tục chiến đấu ở chiến trường cổ phong không?” Đản Thúc lại hỏi.

”Không có ý định đó.”

”Vậy vì nguyên nhân gì mà chọn bài “Hồng nhan xưa”?”

“… Bên cạnh có một người, rất thích bài này, thuận tiện tôi cũng muốn hát thử một lần.”

Lần đầu tiên An Lạc nghe Oa Gia nói chuyện, khẽ ngẩn người, chỉ cảm thấy như đã từng quen biết, không lẽ đây chính là “mới nghe đã quen” trong
truyền thuyết?

Còn nữa, Oa Gia là vì người kia mới hát bài này sao? Thích “Hồng nhan xưa”, không lẽ người kia là nữ?!

Nên…

”Thế có định tiết lộ giới tính của người kia không?” Đản Thúc nhiều chuyện.

”Không.” Oa Gia trả lời một cách tàn nhẫn.

Điều này trở nên khó bề phân biệt, bên dưới có tin nhắn nghi ngờ Oa Gia
là gay, nên mới không tiện tiết lộ, thậm chí còn nghi ngờ người kia
không có giới tính, là nhân yêu…

Nhưng dù sao đi nữa An Lạc rất cao hứng, vì cô cũng thích bài hát này,
lại vừa khéo được giọng ca cô thích nhất thể hiện, nên cô cảm giác tình
cảm của mình với Oa Gia đã bay lên một tầng mới.

Cuộc thi vẫn tiếp tục tiến hành, lúc An Lạc đợi Trà Trà hát có hơi căng thẳng, nên bật chế độ spam liên tục.

Cùng lúc đó, Trương Nhiên ngồi trước thiết bị ghi âm lại lần nữa đeo tai nghe vào, nghe người mới hát, chậm rãi bóc một viên kẹo thông họng cho
vào miệng.

Đột nhiên anh thấy ở chỗ bình luận.

[An Đại Soái Tỉ]: Trà Trà tôi yêu cô…

[An Đại Soái Tỉ]: A a a yêu cả đời này!!

[An Đại Soái Tỉ]:…

Anh bật cười trong im lặng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN