Đừng Nhìn Xuống Đáy
Chương 25
”Ha ha ha ha anh cũng chẳng ngăn tôi lại, vừa nãy anh đang nghĩ gì thế?” An Lạc còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi nhéo được mặt Trương
Nhiên, cười đến mức đuôi mắt cong lên.
Trương Nhiên: “… Lạnh lắm đấy, đi thôi.”
”Đừng có đánh trống lảng, tôi phát hiện thấy mặt anh mềm thật đấy nhé, rất có xúc cảm…”
”Im miệng!”
”Ôi kìa tôi đang khen anh kia mà! Thật muốn nhéo nữa quá…”
“… Cô dám.”
An Lạc nhìn vẻ mặt u ám của anh, trong lòng cười thả cửa, phản ứng có cần phải đáng yêu đến thế không…
”Trương Nhiên!” An Lạc nhẹ nhàng kéo tay áo anh.
”Làm sao?”
”Sẽ không giận đấy chứ?”
“… Không biết.”
”Vậy mời tôi ăn dâu tây đi!” An Lạc chỉ vào cửa hàng hoa quả ở bên
đường, đang bày biện một dãy sô cô la dâu tây đóng hộp tinh xảo, từng
viên tròn đỏ thẫm.
Trương Nhiên nhìn lướt qua dâu tây, rồi lại nhìn ánh mắt tràn ngập “van
xin” của cô, vẻ mặt lạnh lùng suýt chút nữa không thể đóng băng được,“Được rồi.”
Một chiêu “mắt lấp lánh” này của An Lạc là chân truyền từ Trà Trà, đúng là lần nào xài cũng hữu dụng.
Dì bán hoa quả nghe thấy hai người nói chuyện, liền cầm một túi to đầy
dâu tây đưa cho An Lạc, “Bạn trai cháu đối với cháu tốt quá đấy!”
An Lạc nhận dâu tây, trong lòng khẽ rung động, nhưng cũng chỉ cười cười.
Lần thứ hai bị nói Trương Nhiên là bạn trái của cô, An Lạc cũng không
còn xấu hổ như lần đầu, chỉ cười mà thôi, trước kia lúc còn ở bên Giang
Việt, cũng có rất nhiều người cho rằng bọn họ là một cặp tình nhân.
Lúc băng qua đường thì Trương Nhiên có cuộc gọi đến, An Lạc phải kéo góc áo anh kẻo sợ anh bị đụng xe, rồi im lặng lắng nghe.
”Tôi đang ở bên ngoài… không cần… không cần đến tìm tôi đâu… Alo?” Trương Nhiên tắt máy nhìn điện thoại, nhíu mày: “Tôi có một người bạn
đang ở gần đây, có thể cậu ấy sẽ đến tìm tôi.”
Bạn? An Lạc biết điều gật đầu: “Vậy tôi về nhà trước.”
”Không cần.” Trương Nhiên thản nhiên đáp, “Có lẽ cậu ấy cũng rất muốn gặp cô.”
”Hả?!” An Lạc ngạc nhiên nhìn anh: “Vì sao?”
”Không vì sao cả, cô không cần để ý.”
An Lạc vừa sợ lại vừa nghi, vì sao bạn của Trương Nhiên lại muốn gặp cô chứ? Không lẽ anh đã nói gì với bạn mình?
Đứng ở đầu phố, nhanh chóng chờ được người bạn kia.
Là một chàng trai khá là khôi ngô, tuy vóc người hơi béo, nhưng nhìn qua vẫn rất nhã nhặn.
”Đã hơn nửa đêm rồi cậu còn đi dạo ở ngoài làm gì? Xe của tôi tìm mãi
không thấy chỗ đậu, cũng phải đi gần nửa ngày…” Anh béo nói kháy bước
đến, lúc nhìn thấy bên cạnh Trương Nhiên còn có cô em gái đáng yêu thì
lập tức thay đổi vẻ mặt, “Em này là?”
An Lạc lễ phép cười, tự giới thiệu: “Xin chào, cứ gọi tôi là An Lạc.”
Anh béo thu lại ánh mắt hồ nghi nhìn lướt qua Trương Nhiên, rồi cười
nói: “Tôi là Đỗ Phong, người trong giang hồ gọi là Đản gia, chính là
“đản” trong “đau trứng”…”
Đỗ Phong còn chưa nói xong, Trương Nhiên đã đẩy mạnh anh ta một cái: “Được rồi đấy.”
”Fuck, ông đây chỉ mới nói có câu… Được rồi! An Lạc em cứ nhìn đức hạnh này của Trương Nhiên đi…”
An Lạc không nhịn được cười, có thể thấy quan hệ giữa Đỗ Phong với Trương Nhiên rất tốt.
Đi với nhau một đoạn, Đỗ Phong ngứa ngáy đi đến: “Nói thật đi, em gái này là ai?”
”Bạn thôi.” Trương Nhiên cười.
”Ý là cậu vẫn chưa theo đuổi cô ấy?”
”Không theo đuổi.”
Đỗ Phong khẽ cười, ôm lấy bả vai anh: “Cậu không thử chủ động một chút
thì sẽ chết đấy à? Có muốn anh đây truyền lại cho cậu mấy chiêu không?”
”Cậu cứ giữ đấy mà để theo đuổi mấy em gái của cậu đi.” Trương Nhiên liếc anh.
”Không phải cậu có hứng thú với em gái thiết kế của hội chúng ta à? Tên gì ấy nhỉ, Lạc Lạc?”
”An Lạc.”
“…”
Mấy giây sau, An Lạc nghe thấy tràng cười sung sướng của Đỗ Phong…
Hai người đàn ông này còn thầm thì thủ thỉ… Thật đúng là, tò mò quá…
Lại đi một lúc, vẫn không có ai để ý đến An Lạc, trong lòng sinh ra chút mùi vị không phải, người ta là “trọng sắc khinh bạn”, còn anh thì là gì đây?
”Này, Lạc lạc, em đang làm gì thế?” Rốt cuộc Đỗ Phong cũng quay sang, nở nụ cười sáng lạn.
”Thiết kế.” An Lạc tức giận.
”Làm nghệ thuật ư? Vậy em thích đàn ông kiểu gì, có từng thích… chúng
tôi không…” Đỗ Phong vẫn cười, nhìn thoáng qua Trương Nhiên, người đột nhiên xoay người cản Đỗ Phong lại, từ góc độ của An Lạc mà nhìn thì hai người này…
Trương Nhiên sẽ không… thích… đàn ông chứ?
”Ôi thằng này, cậu chắn cái gì mà chắn hả, ngại đấy à?” Giọng của Đỗ Phong rất lớn, đẩy Trương Nhiên sang một bên.
Ngại…?!
Mặt An Lạc hiện đầy dấu chấm hỏi nhìn hai người này.
”Cậu còn hỏi nữa…” Là giọng của Trương Nhiên.
”Cậu tránh ra cho tôi, cậu làm gì thế hả… Đậu má a a a cậu dám hạ thủ đấy à a a a…” Là tiếng gào thét của Đỗ Phong.
Bóng lưng của Trương Nhiên đã chặn lại tình cảnh, An Lạc chỉ lặng lẽ lên tiếng: “Cái đó… đã xảy ra chuyện gì thế?”
Vừa dứt lời, Trương Nhiên xoay người lại, còn ngũ quan của Đỗ Phong thì
vặn vẹo, giả vờ trưng ra dáng vẻ gió êm sóng lặng: “Không có chuyện gì
đâu, chỉ là Trương Nhiên đùa giỡn với tôi thôi.”
”Quan hệ giữa hai người tốt thật đấy!” An Lạc cảm thán một câu.
Đỗ Phong cười, rồi nhìn sang Trương Nhiên đưa mắt ra hiệu, ý là: em gái này có biết cậu là Walker không?
Trương Nhiên khẽ lắc đầu. Đỗ Phong mở to hai mắt: Vậy làm sao mà hai người cấu kết được với nhau?
An Lạc thu hết vào mắt cảnh liếc mắt đưa tình của hai người họ, trong
lòng dần dần dâng lên từng đợt hoảng sợ: Trời ơi! Không phải Trương
Nhiên thật sự thích đàn ông đấy chứ?
Nếu Trương Nhiên là công, thì ít nhất hẳn cũng nên tìm kiểu thụ nhỏ nhắn khả ái chứ? Cho dù là Hứa Tam Diệp lắm chuyện kia cũng được, nhưng sao
lại là…
Nghĩ tới nghĩ lui, cô càng nghĩ càng không yên, nếu quả thật Trương
Nhiên là gay thì phải làm sao đây, cô làm sao tiếp nhận nổi?!
”Huấn luyện viên Trương này…” Cô thật sự nhịn không được mà lên tiếng.
”Hả?”
”Thật ra tôi rất thích đạo diễn Lý An.” An Lạc liếm môi nói.
Trương Nhiên bỗng dừng lại, không hiểu vì sao đột nhiên cô lại nhắc đến
chuyện phim ảnh, Đỗ Phong nhanh chóng phối hợp: “Tôi cũng rất thích ông
ấy lắm, quay phim quá tuyệt vời!”
Trong lòng An Lạc “lộp bộp” rơi xuống, rồi lại chậm rãi thử dò hỏi: “Tôi thích nhất là “Chuyện tình sau núi*” của ông ấy, tôi cảm thấy bộ phim
này quay quá đẹp…”
(*Brokeback Mountain là bộ phim Mỹ do Lý An làm đạo diễn, xoay quanh
tình cảm của hai chàng cao bồi Jack Twist và Ennis Del Mar.)
Trương Nhiên: “…”
Đỗ Phong: “…”
”Bộ đó cũng không tệ lắm… nhỉ, ha ha ha…” Đỗ Phong cười vẻ miễn cưỡng.
”Nên là, thật ra tôi rất ủng hộ chuyện đồng tính, tôi cảm thấy răng…”
An Lạc còn đang khổ sở nói, thì Trương Nhiên đã lạnh lùng cắt ngang:“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Ôi…
An Lạc khẽ ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại như chịu phận bất hạnh: “Hai người bọn anh…”
”Nhổ vào, em gái em động não ghê gớm thật đấy!” Đỗ Phong nói xong nhìn Trương Nhiên, đột nhiên cười to.
Mặt Trương Nhiên không chút thay đổi: “… Cô nghĩ nhiều rồi.” Nói xong còn lườm Đỗ Phong đang cười không ra hơi.
An Lạc sửng sốt, không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nhìn Trương
Nhiên, rồi cũng bật cười theo Đỗ Phong: “Ồ ha ha là hiểu lầm…”
***
Về lại nhà Trương Nhiên.
”Cái kiểu cười ấy của cậu vẫn chưa thôi đi à?” Trương Nhiên nhìn Đỗ Phong vẫn còn đang cười.
Đỗ Phong vừa chỉ vào anh vừa cười: “Cậu nhẫn nhịn được lắm đấy, theo
đuổi con gái người ta đến tận bây giờ, kết quả lại khiến cô ấy tưởng cậu là đồng tính, Oa Gia cậu còn khó chịu nữa không?”
Trương Nhiên cầm lấy ly nước bình tĩnh uống, từ tốn nói: “Có quan hệ gì với cậu không?”
”Sao lại không chứ? Tôi còn bị liên lụy trở thành gay…”
”Cút!”
***
Buối tối đang ở nhà xem bộ phim cung đấu cổ trang hoành tráng, chợt An
Lạc nghe thấy tiếng cười vô cùng man rợ của Trà Trà truyền ra từ trong
nhà vệ sinh.
”Cô điên rồi à?” An Lạc bị dọa không ít.
”An Lạc này, giáng sinh có kinh hỉ đấy…” Trà Trà cao giọng nói, rồi lại bật cười.
”Sao thế?”
”Giáng sinh là có thể gặp Oa Gia đấy ha ha ha…”
Bất thình lình, trái tim An Lạc nhảy dựng lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!