Tiên Nghịch - Chương 47: Tỷ Thí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
202


Tiên Nghịch


Chương 47: Tỷ Thí


Vương Lâm cười khổ, nói:
 
– Anh Biến kỳ.đối với vãn bối mà nói vẫn còn quá mơ hồ.
 
– Thối lắm! Có một tuyệt thế cao thủ của Lục cấp Tu Chân quốc như ta giúp đỡ ngươi thì Anh Biến đã là cái gì? Tuy lão tử không thể đi ra, nhưng trong mấy chục năm qua, mỗi lần ngươi ngồi xuống ta lại dùng tinh hoa nguyên anh của bản thân giúp ngươi củng cố trụ cột. Nếu không với thiên tư của ngươi, cho dù là ba mươi năm cũng đừng hòng đạt tới được đẳng cấp này.
 
Hơn nữa ngươi hấp thu tinh hoa nguyên anh của ta. Nếu không gặp phải cao thủ có đẳng cấp tương đương với ta thì chẳng người nào có thể nhìn thấu tu vi của ngươi.
 
Hơn nữa, có hạt châu đó ở trong tay, ngươi còn sợ cái gì hả? Mẹ nó chứ!
 
Lúc đầu, lão tử chính vì việc xuất hiện của nó mà mấy bao nhiêu công sức, còn bị người ta phá hủy thân thể, suýt chút nữa thì hồn phi phách tán. Vất vả lắm mới chui vào trong hạt châu để trốn. Vốn định tìm một thân thể để đoạt xá, nhưng cái hạt châu chết tiệt này lại không có thân thể nào chui vào được mà ta cũng không thể ra ngoài.
 
Lão tử cũng chẳng muốn lừa một tên tiểu bối như ngươi. Lúc đầu, sau khi thấy ngươi đi vào, ta vốn định chiếm lấy thân thể ngươi. Nhưng khi đó mới phát hiện ra là không thể làm được việc đó. Nó giống như một cái lồng giam làm cho ta không thể rời khỏi.
 
Ta nghiên cứu bao nhiêu năm cuối cũng mới biết được phải sau khi hạt châu này nhận chủ mới nay sinh một ít tác dụng. Đến khi đó ta mới có thể đi ra ngoài.
 
Năm đó, sau khi ta có được hạt châu, chưa kịp tìm hiểu thì bị người ta đuổi giết. Phải có đủ năm loại nguyên tố ngũ hành thì hạt châu này mới có thể nhận chủ. Mà như vậy thì ít nhất tu vi cũng phải đạt tới Anh Biến kỳ mới có thể giúp ta đi ra. Ôi! Tiểu tử! Ngươi coi như nảy sinh lòng tốt, tu luyện nhanh lên một chút đi. Đến lúc đó, giúp lão tử tìm một thân thể tốt để cho ta đoạt xá. Đại ân đại đức của ngươi, Tư Đồ Nam ta xin khắc ghi cả đời. Sau này, có ta bảo vệ cho, tiểu tư ngươi có thể thoải mái cả ngày.
 
Nói xong, giọng của Tư Đồ Nam không còn sự cứng rắn như trước nữa mà có vẻ muốn khóc.
 
Vương Lâm trầm mặc một chút. Vừa định nói chuyện, đột nhiên thanh âm của Tư Đồ Nam lại vang lên.
 
– Tiểu tử! Có người tới. Ta cho ngươi ra ngoài.
 
Đột nhiên, cảm giác bị xé rách lại xuất hiện. Thân thể Vương Lâm chấn động một cái, liền mở mắt ra.
 
Hắn dụng thần thức đảo qua một vòng liền phát hiện có hai tên nội môn đệ tử, bao gồm một nam một nữ đang lén lút đi đến. Khi cách Vương Lâm khoảng chừng mười trượng, bọn họ dừng lại, ôm chặt lấy nhau, nói vài lời ngọt ngào. Một lúc sau, có tiếng rên rỉ từ phía hai người phát ra xung quanh.
 
Hai người này Vương Lâm nhìn rất quen mắt, hình như đã cùng tham gia tập huấn thì phải. Hắn cảm thấy tò mò nhìn một lúc, ngắm nghía thân thể nữ tử một lúc lâu rồi mới luyến tiếc bỏ đi.
 
Sau khi về đến phòng, Vương Lâm mới nghĩ tới những lời nói của Tư Đồ Nam. Mặc dù, hắn cũng không tin lắm, nhưng những điều liên quan tới cấp bậc quốc gia tu chân lại khiến cho hắn mở mang thêm đầu óc. Những điều như thế chắc chắn đối phương cũng chẳng nói dối làm gì.
 
Ba ngày sau, tỷ thí giữa Hằng Nhạc phái và Huyền Đạo tông chính thức bắt đầu.
 
Đây là một truyền thống diễn ra trong thời gian dài giữa hai phái. Vì vậy cũng chẳng có gì quá phô trương. Địa điểm tỷ thí là ở Thương Tùng phong, một trong những ngọn núi thuộc Hằng Nhạc sơn.
 
Một cây cầu bằng đá nối giữa hai ngọn núi. Trước đây, Vương Lâm đã từng ngắm Thương Tùng phong mấy lần. Nhưng xung quanh ngọn núi vốn có mây mù
 
che khuất nên không thể nhìn rõ.
 
Thương Tùng phong là một trong những địa điểm quan trọng của Hằng Nhạc phái. Linh khí nơi đây vô cùng sung túc, không kém gì vị trí hai vị sư tổ Kết Đan kỳ đang bế quan tu luyện.
 
Ở một vị trí bằng phẳng trên đỉnh Thương Tùng sơn, có một chỗ được làm phục vụ cho cuộc tỷ thí. Bốn bên dựng tám cây cột to bằng đá trắng. Trên mỗi cây cột lại có khắc những gì huy hoàng trong lịch sử của Hằng Nhạc phái.
 
Khi đến đây có thể cảm nhận một luồng hơi thở nhè nhẹ chậm rãi tỏa ra từ tám cây cột đá. Khi luồng hơi thở đó vừa xuất hiện lập tức chuyển thành sát ý ngập trời, hơi lạnh thấu xương, chấn nhiếp lòng người.
 
– Hoàng Long đạo hữu. Mỗi lần nhìn thấy tám cây cột này của tệ phái, tại hạ lại có một cảm xúc khác nhau. Thật xứng danh với hai chữ trọng bảo của tu chân giới Triệu quốc. – Âu Dương lão nhân thở dài, nói. Lão vung tay áo lên, nét mặt nghiêm túc hóa giải luồng sát khí do cây cột đá phát ra đang đập đến mặt.
 
Phía sau hắn, nét mặt đám đệ tử Huyền Đạo tông liền trở nên thoải mái
 
hơn. Lúc vừa rồi, luồng hơi thở do tám cây cột đá tỏa ra, khiến cho bọn họ suýt nữa thì không chịu nổi. Mãi cho đến khi Âu Dương lão nhân hóa giải, cảm giác đó mới từ từ biến mất.
 
– Âu Dương đạo hữu. Đây là bảo bối do đích thân tổ sư Hằng Nhạc phái chúng ta chế tạo. Trong phạm vi trăm trượng xung quanh nó, nếu không phải là đệ tử của Hằng Nhạc phái chúng ta đều bị ảnh hưởng của sát ý.
 
Điều đó chắc Âu Dương lão hữu cũng biết. Vì vậy mà xin thứ lỗi. – Hoàng Long chân nhận lạnh nhạt nói xong, hai tay liền kết thành pháp ấn, mặc niệm khấu quyết. Bất chợt từng chùm ánh sáng nhu hòa từ tám cây cột đá tràn ra xung quanh. Đám mây mù vẫn bao phủ trên Thương Tùng sơn như bị bàn tay của một con quái vật to lớn xua tan, để lộ ra khung cảnh vốn có của nó. Sát ý ngập trời cũng hoàn toàn biến mất.
 
Phía sau hắn, tất cả đám đệ tử nội môn đều siết chặt tay lại.
 
– Không sao! Như vậy cứ theo quy định từ trước đến giờ. Trận đầu tiên do Huyền Đạo tông phái người. Liễu Phong! Ngươi ra đi. – Âu Dương lão nhân xoay người, cùng với hai vị trưởng lão đứng đằng sau, trao đổi một chút. Sau đó lão mới mở miệng nói.
 
Liễu Phong chính là một người có Thủy linh căn của Huyền Đạo tông. Hắn hơi mỉm cười, hít một hơi thật sâu. Bàn chân điểm một cái, thân thể hắn liền giống như một tia chớp lao lên, đứng giữa đài, cao giọng nói:
 
– Huyền Đạo tông Liễu Phong, xin lãnh giáo Hằng Nhạc phái.
 
Vương Lâm đi theo sau Tôn Đại Trụ. Trên lưng hắn có đeo một thanh phi kiếm rất to đang lóe lên kim quang. Trên người hắn mặc một bộ quần áo màu đỏ của đám đệ tử, nhìn qua cũng rất uy phong.
 
Đối với trang phục của đồ đệ, Tôn Đại Trụ rất hài lòng. Từ sau khi Vương Lâm đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, hắn cũng không còn chán ghét với tên đồ đệ này nữa. Tuy chưa hẳn là đã thích nhưng ít nhân thì cũng đối đãi hắn giống như một tên đệ tử rồi.
 
Tất nhiên, tất cả cũng còn phải xem tu vi của Vương Lâm thế nào. Nếu qua một thời gian mà hắn vẫn ở tầng thứ ba thì có lẽ Tôn Đại Trụ lại ghét như cũ.
 
Trong ba ngày qua, Vương Lâm gần như không hề đi ra ngoài. Phần lớn thời gian của hắn đều ở trong Mộng Cảnh trao đổi với Tư Đồ Nam.
 
Qua nhiều lần nói chuyện với nhau, hắn cũng hiểu thêm được một chút về Tư Đồ Nam. Theo hắn biết thì Tư Đồ Nam chính là cường giả của Chu Tước quốc, một lục cấp tu chân quốc. Tu vi của lão sâu không thể lường được.
 
Lão vốn là người vô cùng kiêu ngạo ngang ngược, động một tí là giết người đoạt bảo.
 
Lúc này, không gian xung quanh vì sự xuất hiện của Liễu Phong mà hết sức im ắng. Hoàng Long chân nhân liếc mắt nhìn Liễu Phong một cái sau đó trầm giọng nói:
 
– Triệu Long! Ngươi ra đi.
 
Bình thường, trong số đám đệ tử nội môn, Triệu Long vẫn trầm mặc ít nói.
 
Trải qua tập huấn là một trong những đệ tử hiếm hoi đạt tới tầng thứ sáu.
 
Ngay trận đầu tiên, Hằng Nhạc phái đã cho đệ tử đạt tới tầng thứ sáu Ngưng Khí kỳ ra để giao chiến là chuyện rất ít khi xảy ra.
 
Âu Dương lão nhân cũng chẳng để ý, mỉm cười nói:
 
– Liễu Phong! Trận này, ta cho phép ngươi sử dụng năm thành tu vi.
 
Nét mặt đám sư thúc của Hằng Nhạc phái đều âm trầm, không hề nói tiếng
 
nào. Tuy nhiên ánh mắt bọn họ có chút hậm hực nhìn về phía Huyền Đạo
 
tông.
 
Tôn Đại Trụ cười hắc hắc, nói nhỏ với Vương Lâm:
 
– Đồ nhi! Xem cho kỹ. Lần giao lưu này có thể sẽ sôi động hơn trước rất nhiều. Đây là lần đầu tiên Huyền Đạo tông kiêu ngạo như thế.
 
Vương Lâm nhìn quanh, để ý nét mặt đang phẫn nộ của đám đồng môn rồi lại cẩn thận liếc mắt nhìn Liễu Phong một cái. Trên người đối phương như có một lớp sương mù ngăn cản thần thức, không thể nhìn rõ tu vi.
 
Liễu Phong đứng trên đài cao, lịch sự cười nói:
 
– Triệu sư huynh! Trưởng lão của tệ tông đã nhắc nhở nên lần này ta chỉ dùng có năm thành tu vi mà thôi.
 
Triệu Long có vóc người trung bình, da mặt ngăm đen. Thoạt nhìn hắn có chút hùng tráng, không giống như người tu tiên mà trông giống như một vũ giả trong các môn phái trên giang hồ.
 
Hắn cẩn thận đánh giá Liễu Phong một chút rồi ôm quyền noi:
 
– Liễu sư huynh! Xin mời. – Nói xong, chân hắn dẫm nhẹ một cái, những đoa hoa sen màu trắng liền xuất hiện, nhanh chóng bay lên, bay quanh xung quanh người.
 
Từng tia kiếm khí từ từng đóa sen tỏa ra xung quanh. Vào lúc này, quần áo trên người Triệu Long không hề có gió nhưng vẫn bay phần phật.
 
Hoàng Long chân nhân mỉm cười, nói:
 
– Liên Hoa kiếm ý của Triệu Long đã đạt tới uy lực bậc trung rồi.
 
– Ha ha! Chưởng môn sư huynh. Triệu Long là đệ tử đắc ý nhất của ta.
 
Thiên tư của hắn vốn rất tốt, lại chịu khó tu luyện. Liên Hoa kiếm khí này chính là do hắn tự chọn từ trong Tàng Kinh các. Tu luyện năm năm cuối cùng đã đạt tới cảnh giới bậc trung. – Lão nhân mặt đỏ đứng bên, đắc ý nói.
 
– Liên Hoa kiếm khí có lực công kích rất mạnh. đám đệ tử nội môn các ngươi xem kỹ mà học tập. Đạt tới mức này là rất đáng khen. – Đạo Hư sư thúc, mỉm cười nói với đám đệ tử xung quanh.
 
Vương Trác nheo mắt, ngoài mặt thì vâng dạ, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
 
– Liên Hoa kiếm khí? Hừ! Chờ ta tu luyện năm năm nữa, nhất định sẽ so với hắn xem ai lợi hại hơn.
 
– Triệu sư huynh bình thường ít nói. Không ngờ đã tu luyện được Liêm Hoa kiếm khí tới mức độ này. – Tôn Hạo thầm ngưỡng mộ, chăm chú quan sát.
 
Lúc này, trên đài cao, Triệu Long hét lớn một tiếng:
 
– Liễu sư đệ! Liên Hoa kiếm khí của ta có uy lực rất mạnh. Ngươi phải cẩn thận đấy.
 
Trong chớp mắt, những đóa sen đang lượn quanh người hắn chợt chuyển động nhanh hơn. Từng đạo kiếm khí màu xanh, bắn về phía Liễu Phong.
 
Nét mặt Liễu Phong vẫn thản nhiên, thân thể nhanh chóng lui lại sau, hai tay kết ấn, quát khẽ:
 
– Thủy mạc! (Cái màn chắn bằng nước)
 
Trong chớp mắt, cả bầu trời đột nhiên hơi tối lại một chút. Ngay sau đó, vô số điểm tinh quang từ bốn phương tám hướng hiện ra. Nhìn kỹ, những điểm tinh quang đó rõ ràng là những giọt nước.
 
Những giọt nước đó nhanh chóng tụ lại trước mặt Liễu Phong, hóa thành một bức tường nước. Dưới ánh mắt trời chiếu rọi, trên bức tường bằng nước lập tức xuất hiện một cái cầu vồng bảy màu đẹp mắt.
 
Âu Dương lão nhân mỉm cười, nói với đám đệ tử phía sau:
 
– Liên Hoa kiếm khí của Hằng Nhạc phái rất khó tu luyện. Thế mà Triệu Long có thể tu luyện đến cảnh giới này, uy lực của nó rất mạnh. Sau này các ngươi có gặp phải thì nhớ kỹ Liên Hoa kiếm khí này. Nếu không thể địch lại được thì lui ngay. Còn muốn thủ thắng thì trừ khi các ngươi có được Thủy linh căn giống như Liễu Phong. Khi đó Thủy thuộc tính trong thiên địa sẽ do các ngươi tùy ý điều động.
 
Đám đệ tử đều gật đầu. Chỉ có trung niên nam tử đứng cuối là tỏ vẻ khinh thường.
 
Trên đài cao, Liên Hoa kiếm khí giống như một cơn mưa, trút xuống bức tường nước. Nét mặt Triệu Long hơi trầm lại. Bức tường nước quá mức quỷ dị, khi kiếm khí chạm phải liền không hề phát huy tác dụng mà vô thanh vô tức biến mất.
 
Hắn nhướng mày, đang định thi triển pháp thuật tiếp thì đúng lúc này. Liễu Phong chợt mỉm cười, nói:
 
– Triệu sư huynh! Đã đến mà không tiếp thì đúng là phi lễ. Liên Hoa kiếm khí ngươi cũng thử tiếp một chút xem.
 
Ánh sáng trên bức tường nước chợt xuất hiện một sự rung động. Liên Hoa kiếm khí do Triệu Long vừa phát ra lập tức từ trong đó phản lại.
 
Triệu Long biến sắc, nhanh chóng lui lại. Nhưng tốc độ của kiếm khí rất nhanh. Khi tháy không kịp né tránh, Triệu Long cắn răng một cái, nhanh chóng ném từ trong túi trữ vật ra mười cái tiên phù. Đám tiên phù đó vừa mới xuất hiện liền lóe lênh ánh sáng màu vàng, sau đó bốc cháy hóa thành mấy làn hắc vụ.
 
Mấy đạo kiếm khi chạm phải hắc vụ nhanh chóng tiêu tán mà hắc vụ cũng lập tức biến mất. Tuy có thể chặn lại phần lớn kiếm khí nhưng vẫn còn có một chút từ trong hắc vụ vọt ra, xuyên qua thân thể Triệu Long.
 
Thân thể Triệu Long bị kiếm khí đánh trúng, văng về phía sau. Miệng hắn liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi. Nét mặt tái nhợt, ngã xuống đất, một lúc lâu cũng không thấy đứng dậy.
 
Trên người hắn có một lỗ nhỏ xuyên qua. Cũng may chưa trúng vào chỗ nguy hiểm nên không ảnh hưởng tới tính mạng.
 
Liễu Phong đắc ý xoay người nhảy xuống, đối diện với Âu Dương lão nhân, nói:
 
– Đệ tử may mắn không nhục mệnh. Chỉ dùng có một nửa uy lực của Thủy Mạc phản lại.
 
Thân thể lão nhân mặt đỏ thoáng động, hóa thành một đám mây đỏ, vọt tới bên cạnh Triệu Long. Nét mặt lão âm trầm, hai tay nhanh chóng đánh ra vài chưởng, sau đó nhét vào miệng hắn vài viên dược hoàn. Làm xong tất cả, lão trầm giọng nói:
 
– Hay cho Thủy Mạc chiết xạ. Nếu không có thực lực đạt tới tầng thứ tám của Ngưng Khí kỳ thì không thể phá giải. Đệ tử của ta học nghệ chưa tinh, thất bại cũng hoàn toàn bình thường.
 
Đám đệ tử Huyền Đạo tông vui mừng quay sang bàn tán với nhau.
 
– Vừa rồi là một người có tu vi đạt tới tầng thứ sáu tỉ thí với Liễu Phong sư huynh. Ngay từ đầu ta đã biết, trấn đấu này chúng ta nhất định thắng.
 
– Không ngờ Thủy Mạc của Liễu sư huynh lại có uy lực lớn đến vậy. Ngay cả trưởng lão cũng phải khen thì bọn họ làm sao có thể phá giải được?
 
– Chắc chắn là không có. Mấy ngày nay ta quan sát đám đệ tử của Hằng Nhạc phái không thấy có một người nào có tính uy hiếp đối với chúng ta.
 
– Cũng chưa chắc. Đệ tử Tử y của Hằng Nhạc phái vẫn chưa xuất hiện. Ta nghe trưởng lão nói, những người đó mới là đệ tử hạch tâm của Hằng Nhạc phái.
 
Cũng giống như đám đệ tử của Huyền Đạo tông. Đám đệ tử nội môn của Hằng
 
Nhạc phái cũng hoàn toàn kinh sợ. Bọn họ ít nhất cũng có hai mươi năm là đệ tử nội môn, nhưng ít khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
 
Tất cả đều trầm mặc không nói, trong lòng cảm thấy bất an.
 
Nét mặt của Hoàng Long chân nhân lại càng trở nên âm trầm, không nói một tiếng nào. Tên đệ tử Liễu Phong của đối phương cũng mới chỉ đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Nhưng không ngờ hắn lại có được pháp thuật thần kỳ như vậy. Thủy Mạc gặp phải lực công kích mạnh thì phản lại càng mạnh. Nếu không đạt tới tầng thứ tám của Ngưng Khí kỳ thì cơ bản không thể phá được.
 
Mới trận đấu đầu tiên đã như thế, không khỏi khiến lão lo lắng. Chẳng lẽ Hằng Nhạc phái thật sự phải xống dốc hay sao? Lão quay sang nhìn mấy vị sư đệ đứng bên. Bọn họ cũng đều đang trầm mặc không nói.
 
Tôn Đại Trụ hít một hơi, lẩm bẩm:
 
– Mẹ kiếp! Không ngờ lại có được một tên đệ tử lợi hại như vậy. Huyền Đạo tông có được hắn quả là quá may mắn.
 
Vương Lâm nhìn sâu vào trong mắt của Liễu Phong. Vừa mới rồi, tuy Liễu Phong chỉ thi triển Thủy Mạc trong phút chốc, nhưng hắn cũng đã có thể nhìn thấu tu vi của đối phương. Tuy chưa trực tiếp đối mặt nhưng Vương Lâm đối với pháp thuật đó vẫn cảm thấy khiếp sợ.
 
Huyền Đạo tông, Âu Dương lão nhân mỉm cười, cao giọng nói:
 
– Hoàng Long đạo hữu. Trận thứ hai, các ngươi đưa người xuất thủ.
 
Ánh mắt Hoàng Long chân nhân đảo qua đám đệ tử nội môn. Phần lớn mọi người đều cúi đầu, trong lòng thầm mong không bị chỉ định.
 
Đến lúc này, Hoàng Long chân nhân cảm thấy tức giận, đang định mở miệng trách mằng thì Tôn Hạo cắn rằng một cái, tiến lên nói:
 
– Chưởng môn! Đệ tử bất tài cũng xin được lên trận này.
 
Nét mặt đám sư thúc vẫn không hề thay đổi. Đạo Hư nhăn mặt, nói:
 
– Tôn Hạo! Ngươi mới chỉ đạt tới tầng thứ tư. Không được hồ đồ.
 
Tôn Hạo ngập ngừng một chút, nói:
 
– Đệ tử.đệ tử có được một pháp thuật mới. Mặc dù không thể chắc thắng nhưng cũng có thể chiến đấu. – Trong lòng hắn thầm nghĩ:
 
– Bây giờ, người nào cũng không muốn lên. Ta tự thân ứng chiến chắc chắn sẽ có được hảo cảm của chưởng môn. Mặc dù không thể thắng được, nhưng Phích Lịch đạn trong tay cũng có thể dành lại được chút mặt mũi. Lý Sơn huynh đệ! Xin lỗi ngươi. Phích Lịch đạn mua được từ tay ngươi lạ phải dùng để đối phó các ngươi.
 
Mấy hôm nay hắn cảm thấy đã có thể sử dụng Phích Lịch đạn vô cùng xảo diệu. Tuy mấy lần đầu đều bị thất bại, nhưng cuối cùng cũng có thể thành công mấy lần. Bởi thời gian quá gấp nên hắn cũng không tiếp tục luyện tập. Nhưng hắn vẫn tự tin chỉ cần sử dụng mấy lần chắc chắn sẽ thành công.
 
Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói:
 
– Ngươi lên đi! Cho ta thấy pháp thuật mới của ngươi thế nào.
 
Tôn Hạo nhấc mình, nhảy lên đài cao, nói:
 
– Đệ tử Tôn Hạo của Hằng Nhạc phái xin lãnh giáo Huyền Đạo tông.
 
Lý Sơn thấy Tôn Hạo liền cười thầm trong bụng. Hắn thấy Âu Dương lão nhân đang chọn người lên trận liền bước lên nói:
 
– Sư phụ! Đệ tử Lý Sơn nguyện lên trận này, trao đổi với đối phương một chút. – Nói xong, hắn nháy nháy mắt, đứng chờ.
 
Âu Dương lão nhân vẫn luôn đau đầu đối với Lý Sơn. Nhưng lão cũng biết Lý Sơn rất tinh quái, không bao giờ chịu thiết. Lần này hắn xin ra trận chứng tỏ đã hoàn toàn chắc chắn. Vì vậy lão hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
 
Lý Sơn hưng phấn đi lên trên đài. Trong lòng hắn đang thầm cười trộm.
 
Tôn Hạo ơ là Tôn Hạo, lần này là ngươi tự tìm người đến cướp lấy mặt mũi của ngươi đấy nhé.
 
Tôn Hạo nhìn thấy Lý Sơn xuất trận, nét mặt không khỏi thay đổi.
 
– Tôn Hạo sư huynh! Hãy sử dụng tiên thuật đắc ý nhất của ngươi đi. Lý Sơn ta sẽ tận tình tiếp đón. – Lý Sơn lớn tiếng nói.
 
Tôn Hạo do dự một chút. Bây giờ, hắn đã có thể sử dụng phi kiếm vì vậy bắt quyết một cái. Thanh phi kiếm màu đỏ nhanh chóng từ phía sau bắn ra, lượn xung quanh người hắn một vòng.
 
– Đi! – Thanh phi kiếm nhằm thẳng về phía Lý Sơn. Cùng lúc đó, Tôn Hạo lập tức lấy ra bốn năm quả Phích Lịch đạn, quát to:
 
– Xem tiên thuật của ta.
 
Lý Sơn cười ha hả, dễ dàng né tránh phi kiếm, trong lòng thầm nghĩ một chữ: “Bạo”.
 
Phích Lịch đạn trong tay Vương Hạo chưa kịp ném ra liền lập tức phát nổ.
 
Một mùi thối ngập trời tỏa ra bốn chung quanh. Toàn thân Tôn Hạo lúc này bám đầy bụi, ngơ ngác đứng đó, không nói được tiếng nào.
 
Hắn không thể hiểu được tại sao Phích Lịch đạn chưa ném ra đã phát nổ? Chẳng lẽ vừa rồi mình dùng sức mạnh quá?
 
Lý Sơn chẹp một cái rồi lớn tiếng nói:
 
– Chiêu này của Tôn Hạo sư huynh quả là quá lợi hại. Đây là chiêu gì
 
không biết? Tự bạo đại pháp phải không? Ôi. Lúc trước ta chẳng nói với ngươi Phích Lịch đan phải cầm nhẹ mà ném ra. Ngươi lại la ó mà dùng sức như vậy thì làm gì mà nó chẳng phát nổ.
 
Đám đệ tử Huyền Đạo tông cười phá lên.
 
Ngay cả đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái cũng cố nín cười, chỉ sợ lỡ mà cười ra sẽ bị đám trưởng bối trừng trị.
 
Hoàng Long chân nhân phất tay áo một cái, nhất thời xuất hiện một luồng gió, thổi tan làn khí thối. Đồng thời mang Tôn Hạo ném thẳng về Hằng Nhạc phong.
 
Âu Dương lão nhân cười nói:
 
– Hoàng Long đạo hữu. Tôn Hạo không sử dụng tiên pháp xem như trận này coi như hai bên hòa đi. – Nói xong, lão vui vẻ nhìn Lý Sơn.
 
Nét mặt của Hoàng Long chân nhâm âm trầm nói:
 
– Thua chính là thua. Làm gì có chuyện hòa. Tiếp tục.
 
Âu Dương lão nhân cười ha hả, nói:
 
– Không hổ là đại môn phái hơn năm trăm năm. Được rồi! Hứa Mộc! Ngươi lên trận.
 
Từ trong đám đệ tử của Huyền Đạo môn, một tể đệ tử ước chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, da mặt trắng trẻo, mi thanh mục tú đi lên trên đài. Hắn ôm quyền thi lễ, không hề nói một lời nào.
 
Lần này, Hoàng Long chân nhân cũng chưa gọi một tên đệ tử nội môn nào xuất trận. Lão lấy ra một cái ngọc giản, vuốt nhẹ một cái miếng ngọc giản liền nát thành bụi phần. Nhất thời một cái pháp trận màu lam lóe lên, xuất hiện trên đài cao. Tiếp theo đó, quang mang thoáng động một cái liền có ba người từ trong đó đi ra.
 
Ba người này đều mặc tử y, hơi thở rất mạnh khiến cho tinh thần của đám đệ tử nội môn chợt run run.
 
Âu Dương lão nhân biến sắc cẩn thận đánh giá ba người này.
 
Ánh mắt tên đệ tử đứng cuối cùng của Huyền Đạo tông chợt lóe lên quang mang, trong lòng xuất hiện chiến ý.
 
Sau khi ba người đó xuất hiện, lạnh lùng nhìn xung quanh. Một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi trong ba người, trầm giọng nói:
 
– Huyền Đạo tông? Hai mươi năm trước Lữ mỗ đã bị thua. Lần này thì không thể có chuyện đó.
 
Ánh mắt Vương Lâm có chút căng thẳng. Trong ba người đó, hắn nhận ra một người đó chính là Nhị sư huynh Trương Cuồng.
 
– Lữ Tung! Lần này tới phiên ngươi. – Hoàng Long chân nhân lạnh nhạt nói.
 
Lữ Tung gật đầu một cái. Hai người bên cạnh hắn tung người nhảy xuống đứng bên cạnh Hoàng Long chân nhâ.
 
– Lữ Tung? Ngũ sư huynh Lữ Tung. Ta nghe nói hai mươi năm trước hắn đã đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Lần này hắn xuất trận, Hằng Nhạc
 
phái của ta tất thắng.
 
– Hắn chính là Lữ Tung! Ta nghe sư phụ nhắc đến hắn nhiều lần. Đó chính là đệ nhất thiên tài trăm năm mới gặp của Hằng Nhạc phái. Huyền Đạo tông nhất định thua rồi.
 
– Ngũ sư huynh! Cố gắng lên. Chúng ta ủng hộ cho ngươi.
 
Đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái đều kích động hò hét. Hai trận đầu thất bại, nhưng sự xuất hiện của Lữ Tung đã khiến cho bọn họ tìm lại được sự tin tưởng. Mốt số nữ đệ tử nhìn hắn với ánh mắt si mê.
 
Hoàng Long chân nhân cũng mỉm cười. Lão thầm nghĩ Lữ Tung lần này xuất trận nếu bình tĩnh nhất định có thể thắng.
 
Vương Trác ghen ghét nhìn Lữ Tung, hừ nhẹ một tiếng.
 
Đám đệ tử Huyền Đạo tông đều liếc mắt nhìn nhau. Thanh danh của Lữ Tung đối với bọn họ chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Hai mươi năm trước, mặc dù trong lần giao lưu đó hắn bị thua, nhưng vẫn để lại cho đám trưởng lão của Huyền Đạo tông một ấn tượng sâu sắc.
 
Nét mặt Âu Dương lão nhân hơi trầm xuống, nói:
 
– Hứa Mộc! Ta cho ngươi được phép giải khai phong ấn của tổ sư, sử dụng thực lực thật sự của bản thân.
 
Nét mặt Hứa Mộc nghiêm túc, cởi áo. Tất cả đều nhìn thấy trước ngực hắn có dám một cái phù màu vàng.
 
Đám trưởng bối của Hằng Nhạc phái đều ngẩng người. Sau khi nhìn thấy cái phù đó, bọn họ đều cảm thấy khiếp sợ.
 
– Âu Dương đạo hữu! Cái phù này. – Hoàng Long chân nhân thất sắc nói.
 
Ánh mắt Âu Dương lão nhân chợt lóe lên, lạnh nhạt nói:
 
– Hoàng Long chân nhân. Có một chuyện tại hạ muốn nhân cơ hội này nói rõ
 
một chút. Cuộc giao đấu hôm nay, nếu Huyền Đạo tông chiến thắng thì ngoại trừ những điều kiện trước, chúng ta muốn tăng thêm một điều đó là cho chúng ta mượn Hằng Nhạc phong năm trăm năm.
 
Tất cả mọi người đều biến sắc. Hoàng Long chân nhân nheo mắt lại nói:
 
– Âu Dương đạo hữu cứ nói đùa.
 
Âu Dương lão nhân lắc đầu, nói:
 
– Hoàng Long đạo hữu. Cái phù này ngươi cũng thấy được. Linh lực dao động trên nó phải đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể chế tạo được. Nói thật, Huyền Đạo tông chúng ta mới có một lão tổ vừa mới ở chiến trường của tứ cấp tu chân quốc trở về. Người đó có nói mấy lão tổ của Hằng Nhạc phái các ngươi đều đã bỏ mình.
 
Hoàng Long chân nhân biến sắc, một lúc sau trầm giọng nói:
 
– Âu Dương đạo hữu không được nói bậy. Nếu không đừng trách Hằng Nhạc phái chúng ta trở mặt.
 
Âu Dương lão nhân mỉm cười, nói:
 
– Huyền Đạo tông chúng ta nhớ tới giao tình từ trước đến nay nên mới không có cưỡng đoạt. Bọn ta vẫn muốn để cho Hằng Nhạc phái một chút mặt mũi. Lần tỷ thí này nếu Hằng Nhạc phái thắng thì việc này không nói đến nữa. Ta đã nói xong, Hoàng Long đạo hữu, tiếp tục tỉ thí đi.
 
Đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái không hiểu làm sao, nhưng cùng cảm giác như có một tảng đá đè nặng trong lòng.
 
Vương Lâm cũng cảm thấy thất kình. Hắn thầ nghĩ, lời Tư Đồ Nam nói quả nhiên là thật. Tu chân giớ hiển nhiên phân hóa quốc gia theo cấp bậc.
 
Nét mặt Tôn Đại Trụ tái nhợt, hai mắt vô thần, lẩm bẩm:
 
– Xong hết rồi, xong hết rồi. Lão tổ cũng đả chết. Trước kia, Hằng Nhạc phái chúng ta nhờ có lão tổ mới có thể chấn nhiếp được các môn phái khác một chút, cố gắng mới đứng được ở đây. Nhưng giờ thì. Xong hết rồi!
 
Đáng chết! Nếu không phải năm trăm năm trước, tứ cấp Tu Chân quốc, Thanh Long quốc tranh đoạt ngoại vực đã lôi đi tất cả Nguyên Anh kỳ của Triệu quốc thì làm sao mà Hằng Nhạc phái chúng ta lại có kết quả như thế này?
 
Hoàng Long chân nhân đưa mắt nhìn, thấy các sư đệ cùng với đám đệ tử đều có chút bối rồi. Lão cố gắng kìm chế sự lo lắng, quát lớn:
 
– Môn nhân Hằng Nhạc phải không được lo lắng. Việc này thật hay giả tự có đám trưởng lão Kết Đan kỳ xem xét. Các ngươi hoảng cái gì. Lữ Tung!
 
Tiếp tục tỉ thí.
 
Lữ Tung đang đứng trên đài, cũng bị những lời nói của Âu Dương lão nhân làm cho sợ hãi, liền ổn định tâm thần, há mồm phun ra một đạo tử mang.
 
Tử mang vừa xuất hiện nhanh chóng bành trướng hóa thành một bàn tay lớn, chộp về phía Hứa Mộc.
 
Thần sắc Hứa Mộc khẽ thay đổi, vỗ vào túi trữ vật một cái. Lập tức có sáu quả cầu màu vàng bay ra nghênh đón. Lữ Tung cười lạnh, tay phải bắt quyết, bàn tay to giữa không trung vung lên một cái phát ra một trận gió lớn khiến cho sáu quả cầu vàng lệch khỏi quỹ đạo.
 
Luồng quái phong thổi tới khiến cho linh khí trong cơ thể Hứa Mộc có phần tán loạn. Hắn biến sắc, quát:
 
– Bạo.
 
Sáu quả cầu màu vàng đồng loạt phát nổ. Một con sóng vô hình lan ra khiến cho những người đứng xung quanh vội vàng né tránh.
 
Lữ Tung hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:
 
– Chút tài mọn! – Bàn tay khổng lồ trong không trung liền nắm lại, không để ý tới việc mấy quả cầu vừa phát nổ, nện thẳng xuống.
 
Nét mặt Hứa Mộc tái nhợt. Mắt thấy bàn tay đang ép xuống trên đầu, hắn cắn răng một cái, lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ. Mới nhìn thì nó cũng chỉ là một tờ giấy vàng bình thường mà thôi. Hứa Mộc cắn lưỡi, phun ra một búng máu.
 
Chút máu tươi trong không trung nhanh chóng ngưng tụ lại cùng một chỗ tạo thành hình giống như một con Huyết Long. Hai mắt Hứa Mộc mở to, tay phải bắt quyết, miệng lẩm bẩm. Chỉ thấy Huyết Long xoay người một cái, cuộn đuôi lại tạo thành một bức hình cổ quái, khảm vào trên tấm giấy.
 
Ngay lúc đó, tấm giấy vàng chợt tỏa ra quang mang chói mắt, giống như một mặt trời nhỏ giữa không trung hạ xuống đầu nắm tay.
 
Vương Lâm xem tới đây, sực nhớ ra trong túi hắn cũng có một cái phù như vậy.
 
– Thì ra là linh bảo. – Lữ Tung nhướng mày, phất tay một cái, hai con bạch long lại bay ra, dạo một vòng giữa không trung rồi với tốc độ như sét đánh, lao về phía Hứa Mộc.
 
Hứa Mộc cười thảm một tiếng. Lúc này, toàn bộ tinh lực của hắn đều tập trung chống cự lại một quyền của đối phương, nên không thẻ chống lại hai thanh phi kiếm đang hóa thành bạch long đánh tới kia.
 
Mắt thấy hai con bạch long há cái miệng khổng lồ, sắp lao tới Hứa Mộc, đột nhiên có tiếng hừ lạnh từ trong đám đệ tử Huyền Đạo tông vọng ra.
 
Ngay sau đó, một đạo cầu vồng màu đen bắn ra từ trong đám đệ tử của Huyền Đạo tông, quấn lấy hai con bạch long. Hai con bạch long nhanh chóng thu nhỏ lại biến thành hai cây tiểu kiếm màu bạc. Đạo ánh sáng màu đen hơi thu lại một chút liền bẻ gẫy hai thanh phi kiếm, rồi thả rơi xuống đất.
 
Nét mặt Lữ Tung đại biến. Phi kiếm bị hủy lập tức phun ra một ngụm máu, nét mặt hoảng sợ. Bàn tay to lớn trên đầu Hứa Mộc cũng vì tâm thần bị hao tổn không thể ngưng hình liền biến mất.
 
Hứa Mộc tránh được một kiếp vội vàng lui lại. Nét mặt thầm cảm thấy may mắn. Khuôn mặt Lữ Tung tái nhợt hạ xuống dưới.
 
Hoàng Long chân nhân trầm mặt, quát:
 
– Huyền Đạo tông, chớ có khinh người quá đáng. – Mấy vị sư đệ đồng môn đứng bên cạnh lão cũng trợn mắt nhìn. Có mấy người tức giận đã lấy ra pháp bảo tùy thân, chuẩn bị ra tay.
 
Đám đệ tử nội môn đang đứng xem đều lộ vẻ mặt phẫn nộ. Tuy nhiên hai tên đệ tử mặc Tử y thì ánh mắt thận trọng nhìn trung niên nam tử đang đứng ở cuối của Huyền Đạo tông.
 
Một tiếng hừ lạnh vừa rồi đúng là do hắn phát ra.
 
Âu Dương lão nhân quay đầu lại nhìn nam tử, lắc đầu cười khổ, nói:
 
– Trận thứ ba này Hằng Nhạc phái của các ngươi chiến thắng. Về chuyện vừa rồi, lão phu.
 
– Âu Dương lão đầu không phải nhiều lời. Hằng Nhạc phái chẳng là cái gì
 
hết. – Nam tử đứng ở cuối, kiêu ngạo bước từng bước một. Nhất thời trên mặt đất xuất hiện một vết nứt nhỏ lan nhanh đến thạch thai.
 
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN