Trò Chơi Chuyên Sủng - Chương 11: Ta sẽ lập nàng làm thái tử phi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Trò Chơi Chuyên Sủng


Chương 11: Ta sẽ lập nàng làm thái tử phi


Khúc Tinh Phi nhìn nam nhân đó mà trong lòng hoang man không khỏi ngạc nhiên, nàng trầm mặc nhìn hắn trong yên lặng, với ánh mắt vừa tức giận vừa tò mò…

Đăm đăm nhìn nàng một hồi rồi hắn ta cũng mỉm cười và ngọt giọng “Đúng vậy! Là ta… Tiểu nương tử! Lại gặp nhau rồi.”, không nói gì thêm, hắn cứ mãi trao cho nàng bằng đôi mắt hút hồn trên gương mặt anh tuấn của tên phong lưu quen thuộc ngày nào ở thanh lâu. Và đó cũng là lí do khiến nàng không thoát khỏi những dòng suy nghĩ luân hồi, rốt cuộc hắn ta là ai? 

Tinh Phi nàng sau cơn bỡ ngỡ lại đảo mắt qua lại mà lầm bầm trong miệng “Oh my god! Gì vậy? Mình đang bị điểm huyệt sao? Cứ tưởng cái này chỉ có trong phim thôi chứ… Còn hắn… Hắn là ai?… Không lẽ… Hắn là tú bà… À không, là tú ông mới đúng… Như vậy thì… Ôi trời đất ơi!… Làm sao đây? Mình thật sự thành kỷ nữ rồi sao?… What the hell?”, vừa nói mà nàng vừa hãi hoảng, lúc thì nhìn láo lia tứ phía, lúc lại trợn mắt với hắn ta, sắc cảm cứ thay đổi liên tục, hết ngỡ ngàng, lại đến hoang man, lo sợ, chưa hết còn có cả lên giọng, khi lại nói nhỏ, điều này khiến hắn không khỏi bàng hoàng mà nhìn nàng ấy bằng ánh mắt khó hiểu, những lời kì lạ của Khúc Tinh Phi khiến hắn ta rối loạn cả lên, chỉ biết nhìn nàng ta mà trau mày, nhăn mặt. 

Một hồi trong không gian bấn loạn, nam nhân đó liền nhanh bước đi đến trước mặt nàng, rất gần, khiến Tinh Phi hoang man mà thốt “Ngươi… Ngươi định làm gì?”, hắn lúc đó cũng không một lời nào đáp trả, chỉ mỉm cười nhẹ mà bế nàng lên một cách dịu dàng, bàn tay rộng lớn trông rất ấm áp đó áp vào eo Tinh Phi mà ôm chặt nàng vào lòng. Bỗng nhiên mình bị một tên xa lạ gân gũi như thế, Khúc Tinh Phi nàng không khỏi sợ hãi và một hơi gắt giọng “Tên lưu manh! Thả ta ra! Ngươi… Cái đồ đáng chết! Mau thả bà ra… Không bà chém đầu ngươi, ngũ mã phanh thay ngươi, lăn trì ngươi… Ngươi có biết bà đây là ai không? Bà là Quận Chúa đó! Mau thả ta ra tên lưu manh bỉ ổi, vô liêm sỉ, bần tiện, sở khanh, hạ lưu, khốn nạn, đê tiện, dâm loạn, thô tục, thối tha, đáng chết! Cái tên nhà ngươi, nếu ngươi đưa bà đây đi làm kỷ nữ, bà sẽ xé xác ngươi ra thành vạn mảnh. Có nghe thấy chưa?…”

Sau một tràn rủa xả của Tinh Phi, hắn ta cũng bế nàng đến giường. Hắn nhìn nàng với ánh mắt vừa tức giận lại vừa khoái chí, liền đặt nàng nằm xuống chiếc giường xa hoa, và rồi hắn nằm xuống ngay bên cạnh nàng, hắn ta nằm nghiêng người, tay chóng đỡ đầu, mắt nhìn nàng say đắm, vừa quyết rũ, lại thật ngọt ngào. Và sau một hồi trầm lắng chìm vào gương mặt thanh thoát của mỹ nhân, hắn ta cũng thốt lời trêu chọc nhưng lại là có ý cảnh cáo “Nàng còn nói nữa là ta hôn nàng đó.”

Nghe được lời này, một cơn bấn loạn liền trào ra như dòng thác chảy siết, Khúc Tinh Phi nhìn tên này mà không một lời nói, chỉ hoài nghĩ trong âm thầm “Kiss?… Kiss sao?… Kể ra thì hắn rất là đẹp trai, hay là nhân cơ hội này… Không! Không! Nụ hôn đầu của Khúc Tinh Phi này sao có thể trao cho tên lưu manh như hắn được chứ… Cứ để lần sau đi!”

Nhìn thấy vẻ mặt hãi hoàn của nàng mà hắn càng thấy thích thú, và chỉ mỉm cười nhẹ giọng bảo “Ngoan!”

Một lúc lâu sau, không lời nói, không tiếng cười, chỉ có ánh nhìn say đắm của hắn ta trao cho nàng trong không gian yên tĩnh vô cùng, còn Khúc Tinh Phi vì ánh nhìn ấy mà cảm thấy ngại ngùng khó nói, chỉ biết liếc mắt qua bên khác để tránh né đôi mắt hút hồn của hắn, và cũng để kiềm nén cảm xúc hoang man đó. 

Không chịu được cảnh tình này nữa, Tinh Phi bắt lời xé tan bầu không khí ngượng ngùng “Nhưng mà…”, rồi nàng quay sang nhìn hắn và tiếp “Ngươi là ai?”

… 

Kinh thành. 

Thượng thư phòng – Hoàng cung. 

Trong căn phòng lộng lẫy, trang nghiêm, rồng vàng lấp lánh, Hoàng Thượng đang khoác long bào uy nghi ngồi trên ghế rồng vàng thượng đỉnh, chàng không mang chiếc mặt nạ hôm nào nữa, chàng rộng rãi khoe gương mặt anh tuấn vô song của mình. Chàng vừa duyệt tấu chương vừa thưởng trà Long Tĩnh hảo hạng, lại đọc đến bản tấu kia thì sắc mặt hồng hào tươi tắn, vui vẻ không ngơi, nụ cười không ngớt trên môi, khiến lão công công đang đứng bên cạnh cũng vui lây mà tò mò khẽ hỏi “Hoàng Thượng! Hôm nay nhìn sắc mặt người hồng hào. Có phải là có chuyện gì vui không?”

Hoàng Thượng nhìn lão công công mà vui vẻ đáp “Lưu công công! Ngươi nói không sai. Trẫm đúng là đang có chuyện vui đây.”, và chàng lại cười, rồi nhìn bản tấu chương đó. 

Lưu công công khẽ cười mà tiếp lời hỏi người “Hoàng Thượng! Nô tài có thể mạo muội hỏi là chuyện gì không ạ?”

Chàng cười hừ nhẹ một tiếng rồi cất giọng tự tin, khoái chí mà đáp “Lạc Thuần Tây Ninh Quận Chúa vừa mới trảm một tên quan thần ở Tây Ninh.”

Nghe đến đây, lão công công lại bất ngờ kèm chút hoang man, cũng rất tò mò về thái độ của Hoàng Thượng nên chẳng nén được thắc mắc mà nói “Chuyện… Chuyện này… Sao có thể coi là vui được ạ. Tự ý trảm quan nhân triều đình…”

“Không sao! Tên tội thần này tham hư tiền củ, cấu kết buôn người. Trảm là đúng!”, chàng cương nghị quả quyết phán xét về hành vi của tên tham quan vô lại trông rất uy quyền. 

Lão công công nghe được lời này cũng thở phào trong lòng mà trút lời “Thì ra là vậy.”

“Phi Phi! Nhìn nàng bình thường quậy phá lung tung, không một chút ra dáng Quận Chúa, nhưng xem ra lần này cũng được việc lắm. Có điều dám âm thầm rời đi không một lời nói, bây giờ lập đại công thì lại gõ trống khua chiêng, nàng cũng tinh ranh lắm. Đợi nàng về, xem ta trị tội nàng thế nào.”, Hoàng Thượng hết mực vui cười, càng lúc càng thích thú với Khúc Tinh Phi, trong đầu chàng cứ mỗi hình ảnh của nàng ta lập đi lập lại, không ngơi ngớt lúc nào. 

Sau một hồi rạng rỡ của Hoàng Thượng, một nam nhân trong khá tuấn tú oai phong đột nhiên chạy vào, gật đầu chào nhẹ và đến gần chàng nói khẽ vào tai một lời nào đó, chàng lại nghiêm nghị, trở về vẻ uy nghiêm thiên tử mà trầm ngâm suy nghĩ “Thái tử Mông Nhung? Hắn đến đây làm gì? Nhưng sao lại vội vả rời đi. Chuyện này hẳn có điều…”

“BÁO!!!”

Một tiếng hô hoan lớn giọng của đại nội thị vệ vang lên, làm ngắt đi suy nghĩ phân vân của Hoàng Thượng, dáng vẻ hộc hệt, vội vàng vì điều cần bẩm tấu của thị vệ khiến ai cũng tò mò. Hắn lại nhanh chóng thưa rằng “Hoàng Thượng! Lạc Thuần Tây Ninh Quận Chúa mất tích ở Tây Ninh thành.”

Nghe được lời như sét đánh vào tai, trái tim lóe lên vài đợt sóng đập mạnh vào, đầu óc cứ mãi tứ tung, Hoàng Thượng chàng vừa lo lắng vừa tức giận, vỗ bàn đứng lên mà gắt giọng “Cái gì? Mau chóng tìm Quận Chúa về đây cho trẫm. Nếu không tìm được… TRẢM!”, chàng uy nghiêm trừng mắt về phía tên thị vệ trong cơn phẫn nộ, khiến hắn ta toát hết mồ hôi lạnh mà run sợ trong lòng, bầu không khí cũng âm u hẳn như ngàn đám mây đen đang ào ạt kéo đến. 

Nói đến Khúc Tinh Phi, đúng là nàng bị bắt cóc nhưng cũng không phải chịu khổ gì, ăn mặc lộng lẫy, ở nơi sang trọng, nếu bị bắt cóc mà sung sướng như vậy thì ai cũng muốn thử một lần đấy. 

Sau một hồi say đắm ngắm nhìn mỹ nhân, câu hỏi của nàng khiến hắn ta bận lòng suy nghĩ thấu đáo, nhẹ cười và bảo “Ta sẽ nói cho nàng biết. Ta… Là Thái tử Mông Nhung quốc, A Lạp Đề Mã Dịch Mộc Thuật Thương.”

“Cái gì? Thái tử Mông Nhung? Ngươi là Thái tử á?”, nàng ngỡ ngàng hết sức với thân phận của hắn ta, nàng hoang man trong lòng mà thầm thì “Cái gì vậy trời? Sao mà cứ quanh quẩn trong cái hoàng cung thế này? Ta không muốn sống trong cảnh cung đấu đâu. Linh Thạch chết tiệt! Ta muốn ăn ngươi.”, vừa lầm bầm nàng vừa ngấu nghiến, cau có trông rất hung tợn. 

Nhìn thấy dáng vẻ này của Khúc Tinh Phi mà hắn không khỏi thắc mắc “Sao hả? Ta không giống Thái tử à?”

Nàng hừ lạnh một tiếng và liếc nhìn hắn ta mà trút giọng mỉa mai “Ngươi giống tên lưu manh hơn.”, rồi nàng lại bỉu môi, trừng mắt nhìn hắn, trưng ra cái biểu cảm quái lại khiến Thái tử cười thôi không ngớt và ngày càng thích thú nàng hơn nữa. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười khoái chí của hắn trông khi bản thân đang nằm lặng yên không cử động được, máu lửa trong người Tinh Phi càng sôi sục, nàng phẫn nộ mà thét “Cười cái gì mà cười?”

“Ta thích!”

Giọng nói ngọt ngào chứa nhiều hàm ý của hắn để lại sau khi giải huyệt cho Tinh Phi lắng đọng sâu xa. Hắn ta đứng lên mà tiếp lời “Nàng nghỉ ngơi đi. Ta có chuyện phải đi trước.”

“Nhưng ở đây là đâu?”

“Đông cung Thái tử!”

“Đông cung Thái tử?… Vậy là ta đang ở hoàng cung Mông Nhung sao?”, nàng hoang man nhìn hắn mà giọng bấn loạn. Hắn ta chỉ cười nhẹ với nàng rồi gật đầu một cái làm nàng sa sút tinh thần, tảng đá thất vọng ngàn cân đè nặng trong lòng, nàng lại ủ rủ hỏi hắn “Rốt cuộc ngươi bắt ta đến đây làm gì?”

Hắn nhìn Khúc Tinh Phi bằng đôi mắt sáng rực sung sướng, mỉm cười ma mị và thoải mái đáp “Tất nhiên là lấy nàng làm thê tử rồi.”

“CÁI GÌ???”, nghe được lời này thể như đang hất một rào nước lạnh vào mặt nàng vậy, tinh thần không những sa sút bình thường mà đến tận âm vô cùng, vài khắc sau nàng đã lấy lại sự hung hăng trong người mà ra lời mắng nhiếc “Ngươi có bị điên không? Ta đã đồng ý lấy ngươi sao? Nhìn cái tên háo sắc như ngươi là ta biết ngươi đã có cả trăm thê thiếp rồi. Ngươi muốn ta làm thiếp của ngươi à? Đừng hòng!”

“Vậy phải làm thế nào nàng mới hài lòng?”

“Muốn lấy bà đây à? Trừ phi… Ngươi cho ta làm Thái tử phi.”, nàng đắc ý rêu ra giọng nói, phấn khích tưởng bở rằng hắn không dám làm.

Thái tử nhìn điệu bộ của Tinh Phi mà hừ nhẹ và mỉm cười đáp “Được thôi! Hôm nay ta sẽ phế Thái tử phi hiện tại. Ngày mai cưới nàng, lập nàng làm Thái tử phi.”

Lúc này, nàng ngỡ ngàng há họng, đôi mắt yểu xìu nhìn hắn ta mà không còn gì để nói, chỉ trút một câu thất thần “Ngươi điên rồi!”

Ngày hôm sau. 

Khúc Tinh Phi lăn lộn khắp phòng, suy nghĩ nát óc vẫn mãi không có kế thoát ra vì mấy cái kế sách vặt vảnh của nàng lúc thì đau bụng, lúc thì đói, lại còn buồn đi nhà xí, ối mửa gì đó… Đâu có thể qua ải của 20 tên cao thủ đại nội đứng canh bên ngoài. Nàng ngấu nghiến âu lo mà trút lời lo lắng “Làm sao đây? Làm sao đây? Mình chỉ nói chơi vậy thôi ai ngờ hắn ta làm thật. Vô cái vòng cung đấu này cũng đã mệt lắm rồi, giờ còn thêm cái xúi giục Thái tử phế Thái tử phi nữa chứ. Thế nào mình cũng bị…”

“Thái tử phi đến!”

Tiếng nói của một nô tài vọng vào khiến Tinh Phi càng hoang man hơn nữa, nàng nhìn đến cánh cửa mà nói “Đến rồi! Nhanh vậy sao?”, một tiếng “Cạch!” mở cửa phòng, làm Khúc Tinh Phi hãi sợ trong lòng, nhưng nàng vẫn dùng lý trí để trấn an tinh thần, không để lộ bất kì nỗi sợ nào mà chỉ có thần thái tự tin, cương nghị trên gương mặt khả ái đó.

Một nữ nhân bước vào phía sau màn ánh sáng của mặt trời, nàng ta có nhan sắc mĩ miều đậm nét Tây phương, chắc vì đó là nét đẹp riêng của người Mông Nhung, nhưng so với Khúc Tinh Phi thì nàng ta còn kém khá nhiều. Y phục quá lộng lẫy, sa hoa được khoát trên người, kèm theo đó là trang sức vàng kim óng ánh, trân châu bóng mượt đeo khắp thân thể, nhiều đến nỗi không còn chỗ để mang. Nàng ta liếc mắt nhìn Khúc Tinh Phi từ trên xuống dưới với ánh mắt cao ngạo của kẻ uy quyền, và ra giọng kiêu căng nói “Ngươi là nữ nhân mới của Thái tử sao? Đúng là cũng có chút nhan sắc. Ngươi tên là gì?”

Khúc Tinh Phi hừ khinh một tiếng và liếc nhẹ mắt sang nhìn Thái tử phi mà trả lời qua loa khó chịu “Tại sao ta phải nói với ngươi? Ta không thích!”

“Hỗn xượt! Một ả tiểu thiếp mà dám nói với ta như vậy?”, Thái tử phi nóng giận trừng mắt nhìn nha đầu to gan trước mắt mà không khỏi phẫn nộ, trước giờ có ai lại dám nói như vậy với nàng ta, tức lên là cũng phải.

Nàng nghe lời nói khinh miệt của Thái tử phi mà bức rức suy nghĩ “Con nhỏ đáng ghét này! Dám mắng bà là tiểu thiếp á? Bà đây không xử lý ngươi thì bà không phải là Khúc Tinh Phi.”, đã quyết trả đũa, Tinh Phi nhanh chóng phong độ hơn hẳn, trừng mạnh mà nói lời miệt thị với Thái tử phi “Thái tử phi! Hoàng cung các người chọn phi thì phải có sắc, có thân phận, có lễ tiết. Ta đây là đệ nhất mỹ nhân của nước Đại Kim, sắc như vậy là đủ rồi chứ? Còn về thân phận, ta cũng chỉ là Quận Chúa thân cận bên Hoàng Thượng Đại Kim. Cái thân phận này cũng khá là nhỏ nhoi nên mong Thái tử phi thông cảm giúp ta. Đối với ta thì lễ tiết không hề có, nhưng biết làm sao đây, Thái tử lại thích cái không có này, ta cũng đành chịu. Cũng bày tỏ cho Thái tử phi biết, ta sinh ra đã là dòng dõi hoàng tộc, nên đâu thể chấp nhận phận làm thê thiếp. Ta đã nhiều lần từ chối Thái tử rồi, nhưng ai ngờ Thái tử lại đòi phế Thái tử phi đây để lập ta lên thay thế người. Thái tử phi! Người nghĩ ta phải làm sao đây?”, nàng vừa nói vừa trút giọng than thở, thể như ưu phiền lắm, nhưng trong lòng lại đang phấn khích, vui sướng vô cùng. 

“Ngươi!… Thì ra là ngươi to gan xúi giục Thái tử phế vị ta. Được lắm! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái vị trí Thái tử phi này không phải là gọi cho không đâu.”, nàng ta trừng mắt càng lớn nhìn Khúc Tinh Phi với sự phẫn nộ tột độ, ghen ghét cao trào, ngọn lửa trong lòng dường như bùng cháy, sắp đốt hết cả căn phòng sa hoa. 

Người ta đang phẫn nộ đầy người mà Khúc Tinh Phi nàng lại hí hửng trong lòng, âm thầm khoái chí mà nghĩ “Đúng rồi! Tức lên đi! Tức nữa đi! Máu điên lên luôn! Tốt nhất là tắt mạch máu não, không thì cao huyết áp hay nhồi máu cơ tim gì đó… Muốn bắt nạt bà hả? Đừng có mơ!”

Nàng Thái tử phi hung hăng lao đến Khúc Tinh Phi với cơn phẫn nộ khôn nguôi. Nàng ta đưa tay phải lên định tát vào mặt Tinh Phi nhưng một nữ tử yếu ớt chốn màn the này sao có thể làm gì được nữ hán tử ngoan cường Khúc Tinh Phi. Tinh Phi nhanh lẹ bắt lấy tay Thái tử phi và kéo tay nàng ta thật mạnh theo trớn mà tát vào má trái của Thái tử phi nàng, khiến cho má trái đau buốt đỏ ửng lên như quả đào chín, cảm giác tê tái lan ra khắp mặt, lúc đó nàng ta không ngừng la lên, nhưng cũng khẽ giọng lắm, sợ đám nô tài bên ngoài nghe thấy lại mất hết thể diện, thế là một tràn tức giận lại thêm ùa về. Thái tử phi trừng mắt nhìn Khúc Tinh Phi mà đau không nói nên lời. 

Thấy dáng vẻ như thế của Thái tử phi, Tinh Phi càng đắc ý vui sướng mà ra lời mỉa mai “Ây dà! Sao Thái tử phi lại tự đánh mình như thế? Không lẽ Thái tử phi có sở thích như vậy? Thế thì ta cũng không ngại giúp Thái tử phi thỏa mãn thú vui.”, vừa nói dứt câu, Tinh Phi trừng to mắt với Thái tử phi và nhanh tay tát thật mạnh vào hai bên má của Thái tử phi, từng cái từng cái một, lực mạnh càng lớn vì Tinh Phi càng lúc càng cao hứng. Thế là liên tục mười cái tát bổ nhào vào mặt Thái tử phi. 

Thái tử phi lúc này vừa đau vừa tức, nàng ta ôm đôi má sưng đỏ như trái ớt của mình mà muốn rơi nước mắt. Nhưng đâu dễ bỏ thói kiêu ngạo, Thái tử phi trừng mắt với Tinh Phi và lớn tiếng gọi người “Người đâu? Tiện nhân này muốn giết ta. Người đâu? Mau cứu ta!”

Khúc Tinh Phi nhìn điệu bộ đáng ghét của nàng ta mà kinh tởm. Một giây sau khi đánh Thái tử phi, Tinh Phi còn cảm thấy có chút áy náy vì nghĩ mình ra tay quá nặng, nhưng xem ra thì không quá chút nào. Đối với người như nàng ta thì phải trừng trị như vậy thôi. Tinh Phi nhìn Thái tử phi mà cương nghị ra lời cảnh cáo “Thái tử phi! Ta khuyên ngươi nên làm tốt cái danh Thái tử phi của ngươi đi. Đừng có đến gây phiền cho ta. Nếu không… Ta cũng chẳng biết ngươi có thể giữ được vị trí này hay không nữa.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN