Lạc Lối Giữa Danh Vọng
Chương 9
Không nhanh không chậm nói, ánh mắt cô gái phản phất nỗi ưu phiền.
– Tôi cưỡng ép em?
Lôi Dực buông tay ra, hắn quay đầu vừa đi vừa cười, tao nhã mở một chiếc cúc trên cổ tay áo sơ mi tối màu.
Dường như từ trước đến nay hai từ cưỡng ép với hắn chưa từng được nghe qua, đều là loại quan hệ ta cho người thứ người cần, người đưa ta thứ ta muốn.
– Duệ nhi! Có phải rằng đối với em loại người như tôi là vô cùng đáng khinh bỉ?
Từ ánh mắt của cô, lời cô nói ra, thái độ của cô khi đối diện với hắn. Đều là gượng ép, đều là thái độ không nên có đối với mối quan hệ mà hắn muốn.
– Nhưng tôi chỉ lo một khi tôi buông em ra rồi, chỉ dựa vào bản thân em sẽ không đủ sức mà đứng vững ở cái thế giới này. Em có thể rơi vào tầm ngắm của một kẻ như tôi, dựa vào đâu em tin vào việc sẽ không bị xô đẩy mà rơi vào tay của một kẻ khác? Mà hơn thế nữa, bọn chúng có phải cũng sẽ nương tay với em như cái cách mà tôi đã làm? Có phải cũng sẽ cho em cái quyền tự do phản kháng, tự do vẫy vùng?
Nghe những lời đầy sức nặng vang bên tai, chẳng hiểu sao lúc này Tư Duệ lại có chút hoa mắt chóng mặt.
– Hiện tại sẽ khác với trước đây, tôi đã có những thứ mà tôi muốn. Sẽ không cần phải bán mạng vì nó nữa. Tất cả những thứ mà ông đã từng cho tôi đủ để tôi không phải sa ngã như cái lần mà tôi ký vào bản hợp đồng kia.
– Haha! Đỗ Tư Duệ em cũng thật là tài giỏi quá, qua cầu liền rút ván. Tôi cho em thứ em muốn rồi bây giờ em liền muốn đá tôi đi, làm người không thể giống như em được.
Cô gái này thật sự quá ngây thơ rồi, hắn có thể chỉ trong một câu nói phá nát sự nghiệp của người khác, thì cũng sẽ có những kẻ mang được loại quyền lực giống như vậy. Không có hắn bảo hộ, cô cũng chỉ sẽ giống như một chú cá nhỏ mắc cạn trong tấm lưới nhưng vẫn nghĩ mình đang vẫy vùng ở biển khơi.
– Từ ban đầu khi gặp tôi ông cũng đã nên biết tôi là loại người như thế nào. Hám danh cầu lợi tôi đều có đủ, bây giờ mới thất vọng có phải đã muộn quá rồi không?
Tầm mắt cô có chút tối đi, nhưng vẫn quật cường trả lời hắn.
– Thất vọng? Tôi e là không phải như vậy đâu cô bé à.
Lôi Dực nâng cằm cô lên, nhưng khi vừa có ý định muốn cúi xuống, đã cảm thấy cô gái trong người vô lực ngã về phía sau.
Hắn liền nhanh chóng duỗi tay ra ôm cô vào lòng ngực, thoáng chốc căng thẳng bao trùm không khí.
– Duệ nhi! Duệ nhi em làm sao vậy?
Có vài âm thanh gọi người ồn ào vang lên.
___
– Ai là người nhà của bệnh nhân đang bên trong ạ?
Nữ y tá bước ra khỏi phòng bệnh, tháo khẩu trang ra thấp giọng nói.
– Là tôi!
Chiếc bóng to lớn của người đàn ông, dường như kéo dài cả hành lang vắng vẻ của bệnh viện.
– Xin hỏi anh là gì của cô ấy?
– Cô ấy là vợ của tôi.
Hắn suy nghĩ một lúc liền đắn đo không biết phải nên dùng loại danh xưng thích hợp nào để nói ra, sau cùng rất nhẹ nhàng nói ra một chữ vợ.
– Vậy rốt cuộc anh làm chồng kiểu gì? Vợ của mình mang thai lại để cho cô ấy lao lực làm việc đến ngất đi như vậy?
Nữ y tá đang nói chuyện với hắn mang tác phong rất chuyên nghiệp cũng cố gắng dời tầm mắt đi hướng khác, cô ta chỉ sợ nhìn thêm một chút sẽ không có đủ sự tỉnh táo để tập trung vào làm việc.
Trên đời lại có loại đàn ông mang vẻ ngoài cực phẩm như thế này sao? Bộ vest đen trên người được may đo vô cùng kỳ công và tỉ mỉ, hoàn hảo ôm sát thân thể cứng rắn và tuyệt mỹ của hắn. Cả người tỏa ra khí chất của một kẻ ăn trên ngồi trước, gương mặt góc cạnh đầy sự cuồng ngạo và lạnh lùng.
– Cô nói cái gì? Có thai sao?
– Chẳng phải lần trước cô ấy đến đây khám tổng quát đã nói rõ rồi à? Đừng bảo là anh không biết vợ mình mang thai đấy.
– Cô ấy thật sự đã có thai rồi sao?
Hắn chưa từng nghe một câu nói nào khiến bản thân có ý muốn đính chính và mất bình tĩnh đến như vậy.
– Hơn một tháng rồi, anh nên chú ý với cô ấy nhiều hơn, là thai đầu cho nên khá yếu ớt.
– Được! Tôi biết rồi, cảm ơn cô.
Trên môi Lôi Dực nở một vòng cung đầy hứng khởi và tự mãn, nhưng rất nhanh chóng liền bị giấu đi. Hắn ngoắc tay gọi một vệ sĩ từ ban đầu đã đứng cách xa phòng bệnh VIP, hơi nghiêng người nói với cậu ta.
– Hãy chắc chắn rằng bệnh tình và thông tin của Đỗ tiểu thư không bị lộ ra ngoài, làm việc cho sạch sẽ vào. Đi đi.
– Dạ! Ông chủ
Y tá vừa bước đi trong đầu vừa vấy lên những suy nghĩ, tại sao cô luôn cảm thấy gương mặt của cô gái bên trong rất quen thuộc. Lần trước đến đây cô ta còn đeo khẩu trang suốt quá trình thăm khám, lúc nãy cô có nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của cô gái kia thật sự vô cùng quen mắt, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải. Lật sấp hồ sơ trong tay, lẩm bẩm cái tên ở bên trong, đôi mắt của y tá liền đột ngột trừng lớn.
– Tư Duệ! Đỗ Tư Duệ… Chẳng phải đây chính là tên của minh tinh đang nổi đình nổi đám sao?
Y tá bụm môi thốt lên, sau đó trước mặt liền xuất hiện vài người. Vì đây là bệnh viện thượng lưu nên vô cùng tĩnh lặng và vắng vẻ, cô ta liền bị cưỡng chế mời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!