Lạc Lối Giữa Danh Vọng - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Lạc Lối Giữa Danh Vọng


Chương 11


Cô thật sự không biết nên tin vào đâu nữa. Người giống như Lôi Dực, ai có thể dám tin tưởng vào việc hắn sẽ thật lòng đối đãi chứ không phải vì lợi ích của bản thân.

Cô cho đến bây giờ đều không dám nói ra chân tướng thật sự về tất cả mọi điều mà hắn đã làm cho gia đình cô, Tư Duệ cô sợ người mẹ mà cô tôn kính nhất, từ nhỏ luôn dạy cô nghèo cho sạch rách cho thơm sẽ biết được con gái của bà là loại người đáng kinh bỉ như thế nào, cô sợ bà sẽ không chịu nổi.

Người con gái luôn khiến bà tự hào là một kẻ hám lợi cầu vinh.

– Mẹ từng gặp cậu ta một lần, con người vẻ ngoài rất chín chắn trưởng thành. Là người có học thức và biết suy nghĩ, cậu ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

– Lớn hơn con 18 tuổi.

Cô lí nhí nói trong miệng, không biết mẹ cô có bị bất ngờ quá hay không.

– Vẫn còn nhỏ hơn mẹ, không sao không sao.

Bà cười xòa, tình cảm mà, là thứ trước nay vô cùng khó nói. Nếu là duyên thì không tránh được, cũng không chọn lựa được đâu.

– Nhìn những việc này cho thấy cậu ta rất muốn đứa nhỏ, chắc sẽ không đối xử tệ bạc với mẹ con con đâu.

– Ông ta chỉ muốn đứa trẻ, xong việc rồi đá con đi cũng không chừng.

Bà lắc đầu thở dài, đứa nhỏ này trước nay luôn cố chấp như vậy. Cũng là do từ nhỏ đã sống thiếu tình thương của một người cha, cho nên tiểu Duệ của bà luôn thiếu niềm tin với đàn ông như vậy.

Cho đến bây giờ bà không chọn việc đi thêm bước nữa, là bởi vì sợ hãi người tới sau sẽ không yêu thương 2 đứa con của bà thật tâm. Mặc dù nhan sắc năm đó của mẹ Duệ khiến cho bao nhiêu cánh mày râu phải điêu đứng chao đảo vì bà.

– Thời gian sẽ cho con câu trả lời, sống bao nhiêu năm trên đời mẹ tin tưởng mắt nhìn người của mình. Cậu ta không phải là dạng người tệ bạc.

___

– Chị 2! Chị có biết gần đây người hâm mộ đã đồn thổi những cái gì về chị không?

Đỗ Tư Thiện sánh bước cùng cô ngoài vườn, gã năm nay là một thanh niên 20 tuổi. Vẻ ngòai tuấn tú thư sinh, nhưng vẫn còn mang nét bất đồng và ngông nghênh của tuổi trẻ. Là sự đau đầu lẫn mối lo ngại cho mẹ và người chị duy nhất của mình.

– Bọn họ nói chị đắc tội với một nhân vật tầm cỡ nào đó sau đó bị bí mật thủ tiêu mất rồi. Mấy nhà sản xuất trong thành phố đều đồng loạt cho người gỡ hết áp phích quảng cáo có hình của chị, chỉ sợ ngày chị quay lại một chút tiếng nói cũng không còn.

– Em nói là thật sao? Chẳng phải trước khi xin vắng mặt một thời gian chị đã mở họp báo nói về lý do gia đình rồi à?

Cô hốt hoảng nhìn em trai mình, thứ quan trọng nhất đối với một diễn viên chính là danh tiếng.

– Em gạt chị làm gì? Không tin thì chị vào nội thành tự mà xem. Dạo gần đây chị không tiếp xúc với truyền thông đại chúng à? Các mặt báo đưa đầy tin vịt về chị, loại thêu dệt nào cũng có. Nếu không phải em và mẹ được gặp, lòng tin của em cũng bị bọn họ lung lay mất rồi.

Tư Duệ cấp tốc siết chặt chiếc điện thoại di động trong tay, cô nhanh chóng gọi điện cho quản lý riêng của mình xác nhận tình hình.

Sau khi nghe một tràng thở dài ảo não của người đầu dây bên kia, sự phẫn nộ của Tư Duệ liền bị đẩy cao lên hết mức có thể.

Thì ra người đàn ông kia muốn biến cô thành một con ngốc, hắn có ý định triệt tất cả đường quay về của cô. Để cái ngày mà cô trở lại, 3 chữ Đỗ Tư Duệ đã không còn bất kì giá trị nào nữa.

Cái gì mà sẽ sắp xếp ổn thỏa chu toàn, đem cô ra ngoại thành không phải vì muốn để cô yên tĩnh mà là để cắt đứt thông tin của cô.

– Thiện! Chỉ cần em giúp quay về nội thành, chị sẽ liên hệ bên quản lý tổ chức họp báo ngay lúc này để đính chính là chị còn hiện diện.

– Ok thôi! Sau việc này nhất định phải trả công hậu hĩnh cho em đấy.

___

Không mất quá lâu để 2 người vạch sẵn một kế hoạch tẩu thoát, ngay khi Tư Duệ đã đánh lạc hướng những người bên cạnh, vừa định bước lên xe, một dàn vệ sĩ liền xuất hiện chặn hết mọi đường của cô.

– Đỗ tiểu thư! Mời cô trở về biệt thự.

Viện trợ là đám lâu la của Đỗ Tư Thiện liền xuất hiện ngay sau đó, đương nhiên là bọn thanh niên trẻ không thể nào chống lại được những người vệ sĩ dày dặn kinh nghiệm đã được đào tạo bài bản.

Tuy không nắm thế thượng phong, nhưng ít nhiều cũng đã tạo ra được cục diện rối rắm.

Đỗ Tư Thiện dường như là liều chết để cứu chị mình, gã phản kháng quyết liệt nên đã xô xát với một vệ sĩ đeo kính đen.

Người vệ sĩ tung nắm đấm vào mặt gã thanh niên, khiến cho mặt cậu ta biến dạng.

– Bao nhiêu năm đầu gấu, tôi đây còn sợ ông à?

Thanh niên bị quật ngã ra phía sau, cả hai bên dữ dội đấu tranh. Bởi vì không thể sử dụng vũ khí, vậy nên để áp chế một đám ngựa non háu thắng, mấy người vệ sĩ đã tốn không ít công lao sức lực.

Xô đẩy qua lại vô cùng mạnh bạo, đúng lúc này 2, 3 cậu thanh niên giữ lấy một vệ sĩ đang áp chế bọn họ. Người vệ sĩ tung sức lực đẩy ra, mấy thanh niên liền bật nhào ra phía sau. Vô cùng mạnh bạo ngã vào Tư Duệ đang đứng bên cạnh cửa ô tô.

Một tiếng bốp vang lên, chỉ thấy người con gái gục xuống, mọi hành động nháo nhào của bọn họ đều dừng lại.

Sắc mặt Tư Duệ liền tối sầm, bụng cô đập vào kính chiếu hậu ôtô vô cùng đau đớn.

Cô dựa vào bánh xe, máu từ hai chân bắt đầu chảy ra. Trước mặt một mảng tối đen kéo đến.

___

– Tạm thời người mẹ đã qua cơn nguy kịch, nhưng còn đứa nhỏ thì không thể giữ lại được… Chúng tôi đã rất cố gắng.

Một lão bác sĩ tháo khẩu trang ra lắc đầu nói, không giấu nổi vẻ luyến tiếc.

– Ông có thể đi được rồi.

Hắn vò nát điếu thuốc trong lòng bàn tay, 2 mắt nổi đầy tia máu như mắt của 1 loài dã thú.

– Tụi mày làm việc kiểu gì? Có một người phụ nữ cũng bảo vệ không xong. Tao còn giữ tụi mày để làm gì nữa?

Lôi Dực xoay người thẳng chân đạp một cước vào bụng kẻ mặc đồ đen ở gần mình nhất, giờ phút này ngay tại nơi đây hắn chưa bao giờ muốn giết người đến như vậy.

– Ông chủ! Là do chúng tôi thất trách không bảo vệ được Đỗ tiểu thư. Nhưng bởi vì người đến là em trai ruột của cô ấy, cho nên không ai trong chúng tôi dám dùng đến súng cả.

– Con mẹ nó! Mày không bắn được Đỗ Tư Thiện thì không phế được tay chân người nó đem đến à? Một đám nhóc con mà không xử lý được, không phế được bọn nó thì bọn mày tự xử lẫn nhau đi.

Lôi Dực thẳng tay đấm vào bức tường gạch men bên cạnh, từ đỉnh đầu đến gót chân điều tản ra một loại cảm giác nguy hiểm chết người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN