Tiên Thiên Hữu Luân
Chương 3: Long nhân bại trận
Con xà bỗng co người lại một cách khó chịu, một giọt nọc độc chảy ra từ nơi răng nanh, giọi nọc chạm vào sàn nhà thì mội luồng khí bốc ra, kêu “” xì xì “”. Nguyên Sinnh nhìn không khác dì axit đậm đặc, kinh sợ mà nhìn con xà kia. Nguyên Sinh rơi xuống hai chân vừa chạm đất thì con xà liền phóng nọc độc tới chỗ Nguyên Sinh. Nguyên Sinh nhanh chân nhảy ra xa, con xà tiếp tục phun nọc, không làm được gì, Nguyên Sinh tiếp tục né tránh.
Nguyên Sinh bỗng nảy ra một ý tưởng, liền chạy xung chảy con rắn người cúi sát đất giảm khả năng dính phải nọc độc, con rắn phun một lúc dường như đã mệt, đúng như dự đoán của Nguyên Sinh nọc độc của nó không phải vô hạn, đến một thời điểm nào đó chắc chắn sẽ hết, và loại nọc này có vẻ không dễ dàng có được trong thời gian ngắn. Nhận thấy có dấu hiệu dừng lại của con xà, Nguyên Sinh liền liều mình nhảy tới ôm cổ của con xà, con xà kia vì đang mệt lên không thể né nhanh như trước, Nguyên Sinh ôm lấy cổ của con xà, càng thiết chặt, con xà kêu lên đau đớn rẫy lên một cách cuồng bạo, nhưng Nguyên Sinh vẫn cố ôm chặt lấy cổ của con xà kia. Nguyên Sinh vận ma lực lan tới cánh tay siết chặt một cái.
Cổ của con xà kêu lên, rụng dời ra khỏi thân, con xà bất động, Nguyên Sinh vui mừng chưa tới bỗng cảm thấy hai cánh tay hơi tê.
Nguyên Sinh bước tới chiếc bệ dịch chuyển, ở đây cũng có một chiếc nhỏ nhưng dài hơn, to hơn chiếc vừa vừa rồi, Nguyên Sinh mở ra, một thánh kiếm bạc dài tầm một mét rưỡi, chuôi kiếm thôi đã dài hai năm xăng ti mét,chiều rộng của lưỡi kiếm tầm năm xăng ti mét, nhìn qua thì phần chôi khá giống chuôi kiếm trung quốc nhưng lưỡi lớn hơn như một thanh quỷ kiếm vậy, mà phần đốc kiếm còn được khắc một hình đầu lâu trông khá ngầu a, thanh kiếm được làm bằng bạc, riêng hình đầu lâu có 2 con mắt gắn 2 viên ngọc màu đỏ Nguyên sinh cầm thanh kiếm lên vung qua vung lại vài lần.
Nguyên Sinh dùng những kiến thức vốn của mình ở kiếp trước để phân tích thanh kiếm, kiếp trước Nguyên Sinh đã được cha mẹ đưa tới võ đường từ khá nhỏ thành thạo được nhiều môn võ thực chiến,chủ yếu là để Nguyên Sinh tự phòng thân khi bị bạn bè bắt nạt, Nguyên Sinh được học hai loại võ kiếm rất thành thục. Nhưng với thanh kiếm này thì Nguyên Sinh ko biết sử dụng ra sao. Thôi thì đánh bừa vậy.
Ngoài thanh kiếm ra thì có thêm 3 chai thuốc như lúc trước.
Nguyên Sinh bộc phát ma lực, bệ dịch chuyển phát sáng rồi xoay tròn, dòng sáng phát lên, Nguyên Sinh lúc này được địch chuyển lên tầng 3, dịch chuyển thành công, Nguyên Sinh khi dần nhìn rõ được mọi thứ, bước ra khỏi chiếc bệ, các ngọn đuốc cũng được phát sáng,phía trước Nguyên Sinh lúc này đang là một sinh vật khổng lồ đang nằm ngủ, tiếng gáy của nó lớn đến nỗi đủ rung cả tòa nhà, Nguyên Sinh nảy ra một ý định trong đầu.
Nguyên Sinh vừa nghĩ tới, vận ma lực tới chân nhảy ngay đến nơi đầu con quái thú. Rút thanh quỷ kiếm từ trong nhẫn không gian ra, Đâm thẳng vào đỉnh đầu.
Ngay khi ám sát không thành, Nguyên Sinh lập tức nhảy ra xa. Con quái thú cũng nhận thấy có biến động liền uể oải đứng dậy, cầm ngay cây rìu to bự chảng bên dưới chỗ nó lằm. Nguyên Sinh kì lạ, rõ ràng đã đâm vào đầu nó, sao lại không xuyên qua được. Còn âm thanh kỳ lạ ban nãy.
Sau một hồi phân tích, nét mặt của Nguyên Sinh trầm lại ” có lẽ sẽ rất khó khăn đây “.
Con quái thú lúc này như một con trằn tinh, đen xì trên đầu có 2 cái sừng chĩa nghiêng về phía trước, đôi mắt đỏ ngầu trông thật dữ tợn. Nó uể oải đi một vài bước tới chỗ Nguyên Sinh. Nguyên Sinh hai tay cầm kiếm chuẩn bị tư thế định đánh. Con quái thú, gồng mình giơ cao cây rìu bổ một cú trời giáng xuống sàn nhà, dư âm của nó trồi lên vô số những mũi nhọn phóng thẳng tới Nguyên Sinh. Nét mặt Nguyên Sinh bình tĩnh, nhìn xung quanh con thú toát ra một luồng vân khí màu xanh lục rất mờ nhạt, nó cũng có thể dùng linh lực, không là yêu lực mới đúng, cú đánh này nó có sử dụng yêu lực thì mới uy lực như vậy. Nghĩ vậy thôi chứ thực sự nó ra đòn rất nhanh, Nguyên Sinh hơi bất ngờ chỉ kịp thời né được, nhưng đã bị một mũi nhọn đâm qua ra nơi cánh tay, chỉ trầy xước một chút thôi, không quan tâm, Nguyên Sinh chạy một mạnh nhắm vào đầu gối của con thú, rất nhanh Nguyên Sinh đưa kiếm ngang vai, chuyền một chút ma lực vào thanh kiếm, thanh kiếm bỗng phát sáng, hút lấy ma lực của Nguyên Sinh rất nhanh, đôi mắt màu đỏ trên chiếc đầu lâu, phát sáng huyền ảo, Nguyên Sinh vung tay thật mạnh chém vào đầu gối con quái thú.
-Cái gì vừa…?
<code> Tại thời điểm này, ở nơi tận cùng của vũ trụ, nơi mang tên ” Địa Phủ “. Tại đây trận chiến của Tử Lăng với hai con giao long vẫn chưa kết thúc, trận chiến kéo dài lê thê. Tử Lăng quần áo rách tươm, mồ hôi nhễ nhại, đang thấm mệt, bay lơ lửng giữa không trung. </code>
<code>Tiếng gió nghe đến chói tai phát ra từ cú vung đôi của bạch long. Tử Lăng giơ tay trái ra đỡ đòn, bạch long liền phun ra một loại lửa màu trắng, có chút ánh vàng tỏa ra, vốn loại hỏa này mang tên “Bạch kim Tinh Hỏa “. Tử Lăng hơi bất ngờ với bạch long, lấy tay phải dùng linh lực tập trung vào ngón tay, vẽ ra một đường chỉ hình xoắn ốc, một vòng tròn ma pháp màu xuất hiện cùng với một số ký tự khó hiểu, nói lớn chữ ” Thủy “. Một lá chắn bằng thủy xoay tròn theo chiều kim đồng hồ được tạo ra ngay đằng trước vòng trong ma pháp. Đỡ lấy hỏa diễm của bạch long, nước và lửa chạm nhau tạo ra một quả bom khí, nổ vang trời đất, hơi nước dày đặc xuất hiện. Hơi nước dày đặc thậm chí còn tạo ra tia chớp bởi sự cọ sát. Rung trấn mạnh mẽ cùng với tia chớp dáng xuống đất mà khiến cho biết bao linh hồn bị tiêu tán. Nói ra dài dòng nhưng mọi thứ chỉ xảy ra trong vỏn vẹn 2 giây đồng hồ. Khi Tử Lăng còn đang bận chống đỡ hỏa diễm của bạch long thì hắc long lẩn trong làn hơi nước luồn ra sau Tử Lăng mà chằng hề hay biết.Phun ra hắc diễm tấn công đằng sau Tử Lăng, phóng đến trong chớp mắt,Tử lăng thất thần nhìn ra phía sau với sự bất ngờ </code>
Bỗng nhiên mọi thứ yên ắng lạ thường, Tử Lăng biến mất không một dấu viết. Bạch long và hắc long cùng cười điên cuồng nói với nhau trong làn xương mù.
Hắc long vừa khoái chí vừa nói, bỗng cảm nhận một lồng sát khí, luồng sát khí này khiến cho hắc long run sợ không nói lên lời, sống lưng lạnh buốt.
Một tiếng nói thì thầm xuất hiện bên cạnh tai hắc long, sau đó thì không còn gì nữa, một tiếng “xoẹt” kêu lên một cách lặng lẽ. Bạch Long đang cười khoái chí, thấy hắc long không còn lên tiếng. Bỗng thấy có gì không ổn gọi lớn.
– Hắc long, Hắc long, ta không giỡn với ngươi đâu, nói j đi chứ.
Bạch long vẫn không thấy hắc long lên tiếng. Bạch long, hoảng hốt nhìn xung quanh tìm hắc long lập tức nén khí trong miệng,rồi phun ra thổi đi hơi nước vùng xung quanh. Cảnh vật từ từ hiện rõ dưới con mắt của bạch long, ruột đau như cắt hình ảnh Tử Lăng tiến ra trong vùng sương mù với làn da màu nâu cùng các đường gân màu xanh tím nổi lên, đôi mắt trắng dã, nhưng không hề tỏa ra vân khí hay thức khí. Trên tay trái của Tử Lăng cầm chiếc đầu của hắc long, máu đỏ tươi của hắc long vẫn còn chảy trên cánh tay. Tử Lăng nói một cách lạnh lùng, giọng nói như gầm khác hẳn trước đó:
Bạch long lúc này đau đớn sau khi thấy đầu hắc long đang trên tay tử lăng,thì sắc mặt biến đổi thành dữ tợn hơn trước, không thèm nghe Tử Lăng nói mà cũng không muốn chả lời. Chuyển trạng thái từ hình hài long thú thành long nhân, tức thành là hình dáng con người, long nhân ở dạng con người mặc hoàng bào. Long nhân trừng mắt nhìn Tử Lăng sát khí còn lớn hơn Tử Lăng khi nãy, nắm lấy tay áo,tỏa ra tức khí cực kỳ mạnh mẽ, vân khí màu vàng tỏa ra mãnh liệt, kéo tay áo lên mà đến rách cả hoàng bào, long nhân người hơi cúi xuống. quát lớn:
– CÂM NGAY CHO TA, TÊN KHỐN!
Long nhân thoắt biến lao đến Tử Lăng, khi vừa nhận ra thì long nhân đã ở ngay trước mặt chân giơ ngang cổ Tử Lăng. Không Kịp tránh Long nhân đá thẳng vào cổ. Đá vào từ nửa cổ bên trái mà nửa cổ bên phải phóng ra một luồng khí lực, luồng khí lực ấy khiến cho mặt đất dưới bên trái Tử Lăng bị càn quét không còn gì sót lại. Tử Lăng hứng chọn cú đá đầu hơi nghiêng, Dường như không si nhê gì. Long nhân thoắt biến phía trên Tử Lăng, tay Giơ nắm đấm, giáng thẳng xuống đỉnh đầu Tử Lăng.
Lại một Luồng khí lập tức dáng xuống mặt đất,đục trên mặt đất một cái hố to tướng. Nhưng Tử Lăng vẫn không si nhê gì. Tử Lăng sau khi hứng chịu cú đấm của long nhân, lập tức dùng tay phải nắm lấy cổ của long nhân, Long nhân cố sức giãy giụa nhưng càng thêm đau, long nhân lúc này biết hắn với Tử Lăng như trứng chọi đá vậy. Tử Lăng bóp cổ long nhân kéo mặt đối mặt,hỏi vào mặt long nhân một lần nữa:
Long nhân giọng khàn khàn trả lời:
– Ta có thần hỏa, do ta luyện, ta đến đây quậy, do ta thích. Sao nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!