Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh - Chương 148: Gặp chuyện không may
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh


Chương 148: Gặp chuyện không may


Editor: Nguyetmai

“Được rồi, bây giờ cậu còn chưa lo xong cho bản thân mình, đừng nói chuyện của tớ nữa. Cậu đói bụng không, tớ đi nấu gì cho cậu ăn nhé?”

Chu Linh Linh biết, Hoắc Miên vô thức muốn lảng tránh vấn đề này, chứng tỏ giữa cô và Tần Sở còn có khúc mắc.

“Ừ, tớ hơi đói, cậu nấu mì gói cho tớ ăn đi.”

“Nhà tớ không có thực phẩm rác rưởi. Tớ nấu mì gạo cho cậu ăn, cậu chờ một lát.” Nói xong, Hoắc Miên đeo tạp dề đi vào phòng bếp.

Có Hoắc Miên làm bạn, tâm trạng Chu Linh Linh ổn định hơn nhiều, cô ăn mì xong thì tắm nước nóng rồi đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau, Chu Linh Linh và Hoắc Miên cùng ra ngoài, Hoắc Miên đi làm, Chu Linh Linh về nhà.

Trước khi chia tay, Hoắc Miên không yên tâm dặn dò: “Nhớ kĩ lời tớ nói với cậu, chặn hết Wechat điện thoại gì gì đó đi, không liên lạc với anh ta nữa, bằng không sau này sẽ càng đau khổ hơn. Nếu cậu còn không buông được thì kết cục của vợ anh ta bây giờ chính là kết cục tương lai của cậu đấy.”

“Tớ biết rồi mà, cậu yên tâm, cảm ơn cậu chăm sóc tớ cả buổi tối.”

“Ít nói nhảm, mau về nhà đi, có việc thì gọi điện thoại cho tớ.”

Tạm biệt Chu Linh Linh xong, Hoắc Miên đến bệnh viện Số 1.

Công việc ở khoa xét nghiệm vô cùng đơn giản, lại còn không bận rộn, bởi vì có không ít người thay ca.

Đồng nghiệp của khoa xét nghiệm đối xử với Hoắc Miên và Hoàng Duyệt rất tốt, Hoàng Duyệt vô cùng vui vẻ.

Lúc không có chuyện gì làm, Hoàng Duyệt trò chuyện với Hoắc Miên.

“Ôi, đàn chị, ngày mai sản phụ chị phẫu thuật sẽ xuất viện, nghe nói đã kiểm tra sức khỏe đứa bé rồi, tất cả đều bình thường.”

“Ừ, vậy là tốt rồi. Lúc chị đi ngang phòng khoa nhi có nhìn đứa bé, rất khỏe mạnh.” Hoắc Miên cười nói.

“Nói cho cùng thì cô ta phải cảm ơn chị, nếu không có chị thì hai mẹ con cô ta đã mất mạng rồi. Có điều, sản phụ này không biết điều một chút nào cả, từ khi phẫu thuật tới bây giờ, cô ta không nói một tiếng cảm ơn, giống như chuyện chúng ta làm là đương nhiên vậy.”

“Không thể trách cô ta được, cơ thể sau phẫu thuật rất yếu ớt, làm sao nhớ đến những chuyện này.”

Hoàng Duyệt lập tức phản bác: “Cô ta không nói cảm ơn, còn người nhà cô ta thì sao? Đêm đó chồng cô ta quỳ xin chúng ta, nói dễ nghe hơn cả hát. Đến khi phẫu thuật xong, vừa nghe là bé gái, anh ta liền đi mất. Nghe nói hôm nay người nhà mẹ đẻ sản phụ đến đón sản phụ xuất viện, không một ai bên nhà chồng xuất hiện hết, tư tưởng trọng nam khinh nữ đúng là tai hại.”

Hoắc Miên cảm khái: “Tư tưởng lạc hậu này tai hại thật, đến cùng người đáng thương nhất vẫn là phụ nữ. Nếu tất cả mọi người đều sinh con trai thì sau này phải đi đâu tìm vợ? Đến lúc đó, chẳng lẽ con người phải chịu tuyệt chủng à?”

“Ha ha, cũng đúng, những người này đều là đồ ngốc. Có điều như vậy cũng tốt, phụ nữ chúng ta càng ngày càng đắt giá, vật hiếm thì quý mà. Mẹ em nói sau này kết hôn phải thách cưới mấy trăm nghìn tệ, còn phải có đủ nhà xe gì đó. Bây giờ cả nước có khoảng ba mươi triệu người độc thân, phụ nữ chúng ta có vốn để tùy hứng mà.”

Hoắc Miên cười, không nói gì.

“Đàn chị, nhà bạn trai chị có tiền như vậy, chắc là sau này đám cưới sẽ rất hoành tráng hả?” Hoàng Duyệt đột nhiên hỏi.

“À… sẽ không đâu, bọn chị không thích làm lớn.”

Ngày hôm đó cô và Tần Sở vội vàng đi đăng ký kết hôn, không hề có liên quan gì đến hai chữ hoành tráng cả.

Có điều, cô mong chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Một khi quan hệ của bọn họ lộ ra ngoài, e rằng mẹ Tần Sở và mẹ cô sẽ làm ầm ĩ tung trời. Đến lúc đó chẳng phải là thiên hạ đại loạn rồi sao?

Cô quả thực không dám nghĩ đến.

Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông, Hoắc Miên cúi đầu nhìn tên người gọi, ánh mắt trở nên dịu dàng.

“Chí Tân.”

“Chị, em trở về trường học rồi. Tuy chưa tới một tháng nhưng em cảm thấy đã khỏe hơn rất nhiều, ở nhà mãi buồn chán quá.”

“Ừ, vậy em phải cẩn thận, chú ý nghỉ ngơi.”

“Em biết rồi, em sợ chị lo lắng nên báo cho chị biết một tiếng.”

“Ừ.”

“Em đi học đây, cuối tuần em về nhà ăn cơm, chị đừng quên sinh nhật mẹ đấy.”

“Chị biết mà.” Hoắc Miên gật đầu rồi cúp điện thoại. Cô đang cân nhắc nên mua quà sinh nhật gì cho mẹ thì bị giật mình bởi tiếng ồn ào bên ngoài.

“Hoắc Miên, đứa nào tên là Hoắc Miên, mau cút ra đây cho ông!” Mấy người đàn ông kêu gào khiến mọi người xôn xao vây xem.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN