Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 1-2: Trở về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 1-2: Trở về


Translator: Nguyetmai

Cuối mùa thu.

Phía sau đỉnh Thiên Khung nằm trong dãy núi Thanh Mục. Cây phong đại thụ lá đỏ đã sinh trưởng hàng ngàn năm trong cốc bị sương nhuốm ướt, lá phong đỏ rực như lửa. Sơn cốc ngỡ như một rặng mây hồng bay lơ lửng trong núi.

Dưới đáy cốc, một dòng linh tuyền ào ạt chảy xiết. Linh khí dày đặc bốc lên như những đám mây lững lờ khắp ngọn núi đá xanh biếc. Bên cạnh linh tuyền có xây vài căn nhà trúc xinh xắn.

Lá đỏ như lửa, sương khói ẩn hiện, nhà trúc thanh nhã. Đang là buổi chiều tà, ánh sáng màu quýt chín phủ kín cả Hồng Diệp Cốc, cảnh đẹp như tranh vẽ.

Một bóng người màu trắng nhẹ nhàng bay vào sơn cốc.

Dịch Khinh Trần che giấu hơi thở, quen thuộc lách qua trận pháp được bố trí trong cốc, rồi lặng im không tiếng động lại gần nhà trúc.

Lúc nàng và Hàn Tu Văn song tu với nhau, sư phụ đã giao Hồng Diệp Cốc này cho họ. Nàng biết, mấy ngày nay chắc chắn Hàn Tu Văn đang ở trong nhà trúc chờ mình.

Nàng khẽ sờ chiếc nhẫn trữ đồ trên ngón tay, bên trong có một chiếc hộp ngọc. Trong chiếc hộp ngọc đó là một cây lan Hàn Tinh mà nàng vừa hái được ở nơi lạnh nhất Bắc Mạc.

Lan Hàn Tinh sinh trưởng trong lớp băng ở nơi lạnh nhất của Bắc Mạc, là do hàn khí vạn năm hóa thành, sau khi hấp thu đầy đủ linh khí của trời đất mới có thể nở hoa. Dùng lan Hàn Tinh làm vị thuốc chính để luyện ra đan dược Hộ hồn, thì dù thân thể có tan biến, Nguyên Anh bị hủy diệt thì cũng vẫn có thể giữ được hồn phách không tiêu tan. Đó là thứ đan dược phòng thân tốt nhất dành cho các tu sĩ Nguyên Anh.

Nàng đào băng cứng mười năm, xâm nhập vào dưới lớp băng nghìn dặm mới hái được một nụ hoa. Nàng lại canh chừng, nuôi dưỡng thêm hai mươi năm nữa, cuối cùng cũng chờ được đến lúc hoa nở.

Nàng định đem về làm quà sinh nhật tặng cho Hàn Tu Văn.

Nàng uống đan dược kìm giữ hơi thở, cố tình ép tu vi xuống kỳ Kim Đan. Nghĩ tới vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của Hàn Tu Văn khi biết mình kết anh thành công, Dịch Khinh Trần lại không khỏi mỉm cười.

Trong nhà trúc, Hàn Tu Văn mặc thanh sam màu lam nhạt, ngồi xếp bằng trước án kỷ. Sương mù lững lờ quanh người gã, khuôn mặt gã như ngọc thạch ngấm nước, tỏa sáng lấp lánh.

Pháp bảo mà Hàn Tu Văn thường sử dụng thời niên thiếu là một cành trúc xanh có lá. Trúc xanh như ngọc, lá tựa phỉ thúy. Thiếu niên tu sĩ xuất thân từ danh môn, tính cách nhã nhặn, dung mạo tuấn tú, thân pháp phóng khoáng tự nhiên, dễ dàng giành được biệt hiệu công tử Thương Lan Trúc.

Người tu tiên, sau khi da thịt xương cốt được linh lực gột rửa, dung mạo sẽ càng thanh tú hơn những người phàm trần bình thường khác. Sau khi tu sĩ kết đan, khuôn mặt cũng sẽ lão hóa vô cùng chậm. Khi tu vi tiến vào cảnh giới Nguyên Anh, dung mạo không chỉ không già đi nữa, mà thậm chí còn có vẻ trẻ trung hơn một chút.

Hàn Tu Văn kết đan lúc ba mươi tuổi, một trăm linh hai tuổi tiến vào Nguyên Anh. Bây giờ một trăm chín mươi chín tuổi, hiện tại dung mạo của gã không thay đổi nhiều lắm với thời gã mới kết đan. Tu vi tăng trưởng dần, trên khuôn mặt bớt đi vẻ ngô nghê, lại tăng thêm vài phần xuất trần. Số nữ tu sĩ ái mộ gã trên đại lục Thương Lan chỉ tăng chứ không giảm.

Lúc một trăm năm mươi tuổi, tu vi của gã đã đạt tới viên mãn của Nguyên Anh Sơ kỳ tầng thứ chín, phá vỡ mọi kỷ lục của các tu sĩ Nguyên Anh trên đại lục Thương Lan.

Nhược Thủy đạo quân, sư phụ của hai người, chưởng môn đời trước của Nguyên Đạo Tông đã hơn sáu trăm tuổi rồi. Tuổi thọ của tu sĩ Nguyên Anh là tám trăm tuổi. Nếu như không thể tiến vào đẳng cấp Hóa Thần thì đến lúc hết tuổi thọ sẽ theo hạc về trời. Tuổi thọ của Nhược Thủy đạo quân không còn nhiều, vì thế đã sớm bế quan, một lòng muốn đột phá Hóa Thần.

Trong bốn vị trưởng lão Nguyên Anh khác của Tông môn thì vị nhỏ tuổi nhất là Thanh Phong đạo quân cũng đã bốn trăm tuổi rồi. Với người tu tiên mà nói, thời gian như cát nơi đầu ngón tay, ba bốn trăm năm chỉ chớp mắt đã trôi hết qua kẽ ngón tay. Các vị trưởng lão không thể không tận dụng thời gian để bế quan tu hành. Thế là chức vị chưởng giáo Nguyên Đạo Tông bèn truyền cho Hàn Tu Văn trẻ tuổi nhất.

Ở đại lục Thương Lan có tới hàng chục nghìn môn phái tu tiên, trong đó có ba tông và bốn môn đứng đầu. Đan Tông là môn phái thu nhận đồ đệ ít nhất trong bảy môn phái lớn, nhưng cũng phải có tới hơn một vạn đệ tử.

Thế lực của Nguyên Đạo Tông có thể xếp vào hàng thứ ba trong bảy môn phái lớn. Hàn Tu Văn là chưởng giáo đạo quân trẻ tuổi nhất trong cả ba tông và bốn môn. Để thể hiện sự uy nghiêm của mình trước mặt một trăm ngàn đệ tử, Hàn Tu Văn cố tình để lại vài lọn râu dài.

Kể từ khi gã để râu, trước mặt mọi người, Dịch Khinh Trần không còn sánh vai đi bên cạnh gã nữa. Trượng phu của nàng là chưởng giáo đạo quân của Nguyên Đạo Tông, nàng hiểu tâm ý của gã, đương nhiên phải dành sự tôn trọng cho gã.

Về đến tẩm điện, Dịch Khinh Trần luôn thích nghịch mấy lọn râu dài của gã. Hàn Tu Văn vẫn thích ngắt vùng eo có máu buồn của nàng như thời trẻ khi hai người mới song tu, nhẹ nhàng mắng: “Nghịch ngợm!”

Sau khi kết thành Kim Đan, hai người đã cử hành đại lễ song tu. Công tử Thương Lan Trúc và Ngọc nữ thiên tài kết hôn, trở thành sự kiện trọng đại thu hút ánh mắt của người dân đại lục Thương Lan nhất năm đó.

Kết hôn được bảy mươi năm, Hàn Tu Văn kết anh thành công. Thêm năm mươi năm nữa, gã đã tiến đến cấp viên mãn Nguyên Anh Sơ kỳ, trở thành chưởng giáo đạo quân mà hàng vạn đệ tử ngưỡng mộ kính trọng.

Dịch Khinh Trần hai mươi tuổi đã trở thành Kim Đan chân nhân, nàng kết đan còn sớm hơn Hàn Tu Văn nhưng vẫn trì trệ ở kỳ Kim Đan, dần dần xa rời khỏi ánh mắt của mọi người.

Kể từ đó, hào quang của thiên tài chỉ còn rơi trên người Hàn Tu Văn.

Không ai biết, để có được cái danh thiên tài của Hàn Tu Văn, Dịch Khinh Trần đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và cố gắng.

Hàn Tu Văn ra ngoài tu luyện tích lũy kinh nghiệm, Dịch Khinh Trần sẽ theo cùng để bảo vệ gã. Hàn Tu Văn bế quan tu hành, Dịch Khinh Trần vẫn còn tất bật bên ngoài.

Chỉ cần nghe gã cảm thán một tiếng: “Giá mà có thanh quả Linh Lung Băng, thì lúc kết anh sẽ bớt đi ba phần tỉ lệ bị tâm ma quấy nhiễu.” Nên cho dù vừa phiêu bạt mười năm bên ngoài mới quay lại núi Thanh Mục, Dịch Khinh Trần cũng sẽ lao tới biển Thương Lãng không một lời than vãn.

Nàng tốn mất tám năm mới tìm được tung tích của thanh quả Linh Lung Băng, kết quả lại gặp phải một con Thủy Thiên Giao đã hóa hình. Thương lượng không có kết quả, Dịch Khinh Trần dùng hết pháp bảo của mình, giết chết Thủy Thiên Giao, cướp đi thanh quả Linh Lung Băng mà nó canh giữ, chạy như bay về núi tặng cho Hàn Tu Văn.

Hàn Tu Văn mắng nàng ngốc, nói rằng đâu phải không có thanh quả Linh Lung Băng thì sẽ không được, trách nàng quần áo rách cả rồi cũng không biết đường mà thay. Tim Dịch Khinh Trần ngọt lịm như mật, nàng lúng túng nói với gã: “… Tại ta đi vội quá, nên không mang nhiều đồ.”

Hàn Tu Văn thở dài hết cách với nàng: “Nàng ấy mà, hồ đồ chết đi được.”

Làm gì có chuyện không mang nhiều đồ cơ chứ. Thực ra khi vừa tiến vào biển sâu, nàng chiến đấu quá kịch liệt, pháp bào bị hủy hoại hết chiếc này đến chiếc khác, nàng đã không còn đồ mới để thay nữa rồi.

Có được thanh quả Linh Lung Băng rồi, nàng nhớ nhà da diết, vừa hồi phục chân khí là vội vàng quay về. Ai ngờ giữa đường lại gặp chuyện ngoài ý muốn, bị người ta cướp mất bảo vật, nàng đã không còn tâm trí đâu mà mua đồ mới nữa.

Hàn Tu Văn tiếp nhận vị trí chưởng giáo được hai mươi năm, đúng vào lúc sinh nhật gã tròn một trăm sáu mươi chín tuổi, các môn phái đều phái người tới Nguyên Đạo Tông chúc mừng, chỉ riêng người của Ngọc Thanh Môn là mãi không thấy bóng dáng đâu. Qua được vài ngày, có tin tức truyền tới nói rằng Thạch Mặc đạo quân của Ngọc Thanh Môn gặp phải cao thủ của Ma Môn cướp mất quà mừng sinh nhật trên đường đến Nguyên Đạo Tông. Hai người đại chiến một trận, Nguyên Anh của Thạch Mặc đạo quân bị phá hủy, hồn phách hóa thành mây khói. Người của ba tông bốn môn đều kinh khiếp.

Hàn Tu Văn cảm thán tột cùng: “Nếu Thạch Mặc đạo quân mà có một viên đan dược Hộ hồn trong tay thì sao đến mức hồn phi phách tán như vậy.”

Đạo Môn và Ma Môn cùng cử cao thủ ra so đấu mười trận ở núi Hắc Ma. Từ đó về sau lập nên mốc ranh giới, nước sông không phạm nước giếng.

Dịch Khinh Trần không tham gia. Ngay ngày hôm sau nàng đã lẳng lặng rời núi, chạy tới Bắc Mạc xa xôi để tìm lan Hàn Tinh. Chuyện địa bàn của Đạo Môn và Ma Môn bên nào nhiều bên nào ít cũng chẳng liên quan gì tới nàng. Trong mắt nàng chỉ có Hàn Tu Văn mà thôi.

Trong hơn một trăm năm, những chuyện như vậy nhiều không kể xiết, nhưng Dịch Khinh Trần lại vui vẻ chịu đựng.

Đối với người tu tiên mà nói, ba mươi năm xa cách chỉ chớp mắt đã trôi qua. Còn đối với Dịch Khinh Trần mà nói, thì nàng lại cảm thấy ngày tháng dài lê thê như những người phàm trần vậy.

Lúc này, nàng đứng trước cửa nhà trúc, ngẩn ngơ ngắm Hàn Tu Văn. Sự mỏi mệt của chuyến tốc hành vạn dặm ngày đêm lại một lần nữa bị nàng quên lãng. Nàng chỉ cảm thấy rằng có thể nhìn thấy gã trước mắt thì đã đủ rồi.

Hàn Tu Văn nhìn chiếc bình ngọc trước mặt, ngón tay khe khẽ gõ lên trường án bằng gỗ đàn. Trong bình ngọc kia là một viên đan dược mà gã dùng ba năm mới luyện ra được.

Trong khoảnh khắc, Dịch Khinh Trần lại quên che giấu hơi thở của mình. Đầu mày Hàn Tu Văn khẽ nhíu lại, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, gã mỉm cười đứng dậy: “Khinh Trần! Nàng về rồi à!”

Dịch Khinh Trần chạy như bay tới, nhào vào trong lòng gã, cười đầy hạnh phúc: “Có làm chàng giật mình không?”

Hàn Tu Văn cúi đầu nhìn nàng, rồi lắc đầu thở dài: “Nàng lại lén lút trở về, trong Tông môn không có ai biết nàng về đúng không?”

“Chẳng phải là vì muốn chàng bất ngờ hay sao!” Dịch Khinh Trần hít hà hương cỏ thanh sạch trên người gã, dụi mặt vào ngực gã, “Ta sợ lỡ mất sinh nhật của chàng… Ngày kia, khi mọi người thấy chúng ta cùng xuất hiện trong tiệc sinh nhật chàng thì sẽ biết thôi mà.”

Hàn Tu Văn nâng mặt nàng, đặt lên đó nụ hôn nồng cháy.

Trong miệng bất chợt lành lạnh, rồi tràn ngập hương thơm. Nàng sững sờ, đôi môi bị gã chặn kín. Dịch Khinh Trần nhìn thấy nụ cười trong mắt Hàn Tu Văn, bèn thuận theo ý gã, nuốt viên thuốc kia xuống.

“Ta thu thập dược liệu mất mười năm, luyện chế mất ba năm, cuối cùng cũng luyện ra được Định Nhan Đan. Khinh Trần, dù cho nàng không kết thành Nguyên Anh, ta cũng phải để nàng giữ lại vẻ đẹp hiện giờ.” Hàn Tu Văn bế nàng đặt lên giường.

“Ta…” Dịch Khinh Trần muốn nói cho gã biết, trong lúc nàng canh chừng chờ lan Hàn Tinh nở hoa, ở Bắc Mạc rất hiu quạnh lại giúp nàng có cảm ngộ bất ngờ. Nàng vô tình đột phá cảnh giới, ngưng kết Nguyên Anh thành công. Hiện giờ nàng giấu đi tu vi của mình, chẳng qua là vì muốn cho gã một niềm vui bất ngờ mà thôi.

Hàn Tu Văn chặn kín môi nàng, không để cho nàng nói tiếp nữa.

Thôi vậy, dù sao đây cũng là tấm lòng của gã. Dịch Khinh Trần nuốt những lời chưa nói hết xuống, ngày mai nói cho gã nghe sau cũng không muộn. Nàng dịu dàng mặc gã chiếm đoạt, ai bảo lần này họ lại chia xa những ba mươi năm chứ.

Một đêm hoan ái nồng nàn.

Hơn một trăm năm nay, mỗi lần chia xa trở về, họ đều hệt như lúc tân hôn.

Không, lần này thì khác.

Tinh khí toàn thân như bị cuốn đi một cách nhanh chóng, đan điền như bị bóc lột đến cạn kiệt, đau đớn như dao cứa. Dịch Khinh Trần nhíu chặt mày, vì đau đớn nên cũng tỉnh lại trong cơn hôn mê. Nàng vô cùng tự nhiên vận chân khí kiểm tra đan điền như thói quen đã nhiều năm nay, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng xác định tu vi của mình đã mất sạch. Dịch Khinh Trần kinh hãi, tỉnh táo hoàn toàn: “Sư huynh!”

Ngay cả âm thanh của nàng cũng rất yếu ớt.

Hàn Tu Văn đang xếp bằng ngồi vận công, nghe thấy tiếng nàng gọi, gã mở mắt ra, thản nhiên nói: “Tỉnh rồi à? Thì ra ngươi đã kết thành Nguyên Anh rồi. Vận may của ta trước giờ vẫn rất tốt. Hút đi tu vi toàn thân của ngươi, chỉ vận công một cái đã bước vào Nguyên Anh Trung kỳ, cảnh giới còn vô cùng vững chắc.”

Gã nói thế là sao? Dịch Khinh Trần hơi sững người.

Không chờ cho nàng kịp bình tĩnh lại, Hàn Tu Văn đã phất vạt áo lên, ngoái đầu cười: “Ngươi không biết lô đỉnh có cảnh giới càng cao thì sẽ càng bổ sao?”

Vận may… Lô đỉnh…

Lô đỉnh ư?!

Dịch Khinh Trần bị hai chữ này kích thích đến mức muốn bật dậy khỏi giường ngay. Lúc này nàng mới phát hiện, toàn thân mệt lả chẳng có sức lực, trạng thái như thể công lực tan biến.

Kết hôn song tu một trăm bảy mươi năm, đột nhiên nghe thấy người mà nàng yêu thương sùng bái nhất nói rằng, thực ra ngươi chỉ là lô đỉnh của ta.

Quá chấn động! Quá hoang đường!

Khi đi hái trộm linh quả định giới sót lại từ thời thượng cổ, chọc cho Thiên Lôi đuổi theo đánh nàng, nàng cũng không hề hoảng sợ như hiện giờ.

Dịch Khinh Trần không kịp nghĩ nhiều, buột miệng hỏi: “Ngươi là ai?”

Đúng thế, nàng không tin. Không tin kẻ dùng đan dược khống chế mình, hút sạch toàn bộ tu vi của một tu sĩ Nguyên Anh đang đứng trước mặt mình đây lại là trượng phu Hàn Tu Văn của mình.

Hàn Tu Văn đứng dậy dang rộng hai tay ra, tay áo bào rộng rãi khe khẽ phất phơ trong gió. Gã nói với vẻ châm chọc: “Ngươi cứ để năm vị trưởng lão Nguyên Anh của Nguyên Đạo Tông tới xem thử, họ vẫn sẽ nói rằng ta là chưởng giáo Tu Văn đạo quân mà thôi.”

“Không! Ngươi không phải là chàng, không phải! Chàng sẽ không… Sẽ không đối xử với ta như vậy.” Dịch Khinh Trần dùng hết toàn bộ sức lực của mình gằn khẽ.

Hàn Tu Văn thản nhiên nói: “Niệm tình hơn một trăm năm nay, ta vốn cũng không muốn đối xử với ngươi như thế. Chỉ tiếc, ta đã kết anh rồi, nhưng ngươi vẫn cứ dừng lại ở tu vi kết đan như xưa. Ngươi thử nhìn lại dáng vẻ của ngươi hiện giờ mà xem, ngươi xứng với ta ư?”

Trái tim của nàng, thân thể của nàng… Nàng bất chấp biết bao nguy hiểm đi tìm đủ nguyên liệu, bảo vật quý hiếm đều dồn hết cho gã không hề tiếc nuối.

Thấy gã tu luyện thần tốc, nàng còn hạnh phúc hơn khi tu vi của mình lên đến cảnh giới cao nhất.

Tuổi thọ của tu sĩ kết đan chỉ vỏn vẹn ba trăm năm. Nhưng nàng không lo lắng, cũng chẳng hối hận.

Nàng tiến vào kỳ Nguyên Anh quá muộn, khuôn mặt nàng nom già hơn gã rất nhiều. Từ một ngọc nữ thanh tao mỹ lệ, nàng đã trở thành một người phụ nữ trung niên xinh đẹp. Nhưng nàng không để ý lắm.

Vậy mà ngày hôm nay, gã lại nói rằng, ngươi nhìn dáng vẻ hiện giờ của ngươi xem, ngươi xứng với ta ư?

Dịch Khinh Trần tức giận đến run người: “Ta… Ta không xứng với ngươi ư? Thứ chúng ta cùng hướng tới là con đường thành tiên. Hồng nhan chớp mắt hóa xương khô, không ngờ ngươi lại chỉ quan tâm vẻ bề ngoài! Nếu không vì ngươi, thì sao ta đến nông nỗi trì trệ một trăm năm mới kết anh chứ?”

Nếu nàng kết anh sớm, thì cớ gì dung nhan nàng sẽ già nua thế này chứ?

Hàn Tu Văn cười lạnh: “Nếu không vì lúc trước ngươi có cái danh là thiên tài, có thể giúp ta tu luyện, thì việc gì ta phải song tu với ngươi? Nguyên Anh Sơ kỳ của ta đã viên mãn gần năm mươi năm rồi, mãi không đột phá được tấm màn chắn để lên Nguyên Anh Trung kỳ. Nếu ngươi đã có thể dâng hết tất cả những tài nguyên tu luyện quý hiếm cho ta, thì làm lô đỉnh cho ta một lần để giúp ta đột phá cũng có là gì?”

Một câu nói khiến cho hơn một trăm năm tươi đẹp chợt vụt qua trước mắt Dịch Khinh Trần.

Thì ra… lại là như thế!

Nàng ngu ngốc một trăm bảy mươi năm, đến cuối cùng mới biết được chân tướng!

Dịch Khinh Trần ấn chặt lồng ngực, chỉ muốn xé thịt moi tim ra, rồi bóp nát nó thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Sao nàng lại đi yêu một gã đàn ông như thế biết bao nhiêu năm nay cơ chứ?!

Nước mắt nàng rơi xuống như những hạt ngọc, nàng nghẹn ngào nói khẽ: “Mọi người đều nói Khinh Trần chân nhân của Nguyên Đạo Tông thật có phúc, được công tử Thương Lan Trúc một lòng yêu thương như vậy. Lúc đó, đám sư tỷ sư muội trong Tông môn đều hâm mộ ta, nói rằng trong nghìn năm ở đại lục Thương Lan này cũng chưa từng thấy đôi tình lữ song tu nào xứng đôi vừa lứa như vậy. Thì ra, khi ngươi cầu xin sư tôn để hỏi cưới ta, chẳng qua chỉ là vì thiên phú của ta cao hơn ngươi, kết đan sớm hơn ngươi, ngươi coi ta là lô đỉnh của ngươi, là con rối của ngươi, giúp ngươi thăng cấp tu vi mà thôi. Ngày đó ta có cảm ngộ bất ngờ, cuối cùng kết thành Nguyên Anh…”

Lúc đang trông coi lan Hàn Tinh cho gã, nàng đã kết anh thành công. Nàng cảm thấy đây là ý trời, đến trời xanh cũng thấy cảm động với tấm lòng của nàng nên ban cho nàng cơ duyên này. Đến ngày hôm nay nàng mới biết, một trăm bảy mươi năm tình sâu như biển, chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.

“Vậy thì đã sao?” Hàn Tu Văn mỉa mai ngắt lời nàng, “Suốt năm nghìn năm nay, đại lục Thương Lan không có một tu sĩ nào có thể tiến vào cảnh giới Hóa Thần để thăng lên Tiên giới. Đến kỳ Nguyên Anh, lên cấp mỗi tầng đều vô cùng khó khăn, thiên tài dị bảo bình thường vốn dĩ chẳng có tác dụng gì hết. Nếu có thứ bảo vật quý hiếm có thể giúp tu sĩ Nguyên Anh thăng cấp tu vi, thì e rằng người đầu tiên lao lên cướp đoạt chính là sư tôn. Dù ngươi có kết thành Nguyên Anh đi chăng nữa cũng có tác dụng gì chứ?”

Có thể được gã hút sạch tu vi tinh lực, giúp gã đột phá màn chắn của Nguyên Anh Trung kỳ, chính là tác dụng cuối cùng của nàng với gã.

Đến giờ, nàng vô dụng rồi.

Dịch Khinh Trần nàng, cũng nên chết đi rồi.

Dịch Khinh Trần bật cười cay đắng.

Một trăm chín mươi tuổi. Không còn tu vi, trong vòng một nén hương, nàng sẽ từ người phụ nữ trung niên xinh đẹp biến thành một bộ xương nhăn nheo ư?

Dịch Khinh Trần rùng mình, bất giác cúi đầu. Bàn tay đang chống trên giường vẫn trắng trẻo mịn màng.

“Ha ha, Định Nhan Đan.” Nàng chợt nhớ tới viên đan dược mà gã mớm cho nàng đó.

Hàn Tu Văn nói một câu nhẹ bẫng: “Ngươi uống viên đan dược đó rồi, ta hấp thụ mới thuận lợi hơn. Tất nhiên, nó cũng có công hiệu định nhan thật. Dù sao hai chúng ta cũng ở bên nhau hơn một trăm năm rồi, ta không muốn bộ dạng ngươi lúc chết làm ta ghê tởm.”

Dịch Khinh Trần hộc ra một ngụm máu tươi. Nàng nhìn gã, nói từng chữ một: “Đồ vong ân bội nghĩa, sát hại đồng môn, ngươi không sợ trong lòng có tâm ma sao?”

“Tâm ma ư?” Hàn Tu Văn cười khinh miệt, “Sau sáu trăm năm, nếu ta không có cơ hội tu luyện tới Nguyên Anh Hậu kỳ viên mãn, để tiến vào cảnh giới hóa thần, thì cũng sẽ chỉ còn kết cục là cái chết mà thôi. Tâm ma có liên quan gì tới ta?”

Một kẻ mà đến tâm ma cũng chẳng thèm e ngại thì thực sự hết thuốc chữa rồi. Dịch Khinh Trần nghiến răng nói: “Ông trời có mắt, chắc chắn sư tôn… sẽ tra ra chân tướng, báo thù cho ta!”

“Khinh Trần!” Hàn Tu Văn thở dài một hơi, nhìn nàng như nhìn một kẻ ngu ngốc, “Chính ngươi đã nói với ta mà. Trong Tông môn không có ai biết ngươi về. Trừ ta ra, ngươi cũng chẳng có bạn bè nào khác. Ai biết ngươi đã quay về núi Thanh Mục? Rồi ai biết được ngươi đã chết trong nhà trúc của chúng ta chứ?”

Tay gã vừa đảo, trong lòng bàn tay đang nắm giữ ngọc bài bản mệnh mà nàng để lại Tông môn.

Khi tu sĩ ra ngoài tu luyện lấy kinh nghiệm, nếu thần thức họ lưu lại trên ngọc bài bản mệnh ở Tông môn biến mất, Tông môn sẽ biết được tin tức tu sĩ đó qua đời. Gã là chưởng giáo đạo quân, lén đổi ngọc bài bản mệnh của nàng thì có khó khăn gì chứ?

Dịch Khinh Trần như bị đánh mạnh một đòn chí mạng.

Nước mắt nàng càng tuôn nhiều hơn. Không cam lòng, hối hận, phẫn nộ… đủ loại cảm xúc đan xen trong mắt nàng.

Vì Hàn Tu Văn, nàng bôn ba khắp nơi, bản thân cũng cần phải tu luyện, nàng làm gì có thời gian để kết bạn kết bè với các tu sĩ trong ngoài Tông môn chứ. Trừ sư tôn và Hàn Tu Văn ra, nàng tu luyện hơn một trăm năm nhưng chẳng hề có người thân nào khác. Nàng một lòng một dạ muốn tạo bất ngờ cho gã, không ai biết nàng đã vội vã từ Bắc Mạc quay về. Đến ngày hôm nay, nó lại trở thành lá bùa đòi mạng nàng.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ làm một chiếc quan tài để bảo tồn thi thể của ngươi, đưa ngươi đi Bắc Mạc. Ngộ nhỡ sư tôn quan tâm ngươi, đường xa vạn dặm cũng đích thân muốn đi tìm ngươi.”

Đây chính là kết cục cuối cùng mà gã sắp đặt cho nàng.

Cuối cùng để thi thể của nàng được tìm thấy ở dưới băng lạnh Bắc Mạc, để sư tôn không còn bận lòng nữa. Nàng còn phải cảm kích gã đến rơi nước mắt ấy chứ.

“Ha ha ha ha!” Dịch Khinh Trần điên cuồng cười to.

Nàng cười hơn một trăm năm ngu xuẩn của mình.

Nàng cười mình vội vàng chạy về từ nơi xa vạn dặm, vội vàng lao đến ngày cuối cùng của cuộc đời mình.

Kiếp này, Dịch Khinh Trần nàng đúng là thất bại.

Nàng cắn mạnh đầu lưỡi, máu tươi ứa ra. Một nguyên thần trong suốt bay ra khỏi đỉnh đầu nàng, như một quả bóng được thổi hơi, càng lúc càng lớn.

“Tự nổ nguyên thần!” Sắc mặt Hàn Tu Văn tái mét, ánh sáng lóe lên giữa ngón tay, một vòng bảo vệ màu lam giáng xuống che chắn bản thân gã kín mít, người gã bắn tung ra khỏi nhà.

Là tu sĩ, dù có mất đi sức chiến đấu cuối cùng cũng vẫn có thể phát huy một chiêu cuối cùng: Tự nổ. Chỉ trong một nhịp thở, người đó có thể hồi phục tu vi cao nhất của mình, trong mười nhịp thở, nguyên thần hồn phách của cơ thể sẽ tự nổ tan thành mây khói.

Không còn thân thể, giữ lại hồn phách thì vẫn có thể chuyển thế đầu thai, nên tu sĩ sẽ không tự nổ một cách dễ dàng.

Tu sĩ Nguyên Anh tự nổ có thể tạo ra sức mạnh đủ để san bằng cả một ngọn núi. Đối mặt với việc tự nổ nguyên thần, thì dù có là tu sĩ Nguyên Anh cũng khó tránh khỏi bị thương. Thế nên Hàn Tu Văn tạo kết giới bảo vệ lao như bay ra ngoài căn nhà trúc.

Dịch Khinh Trần lấy đóa lan Hàn Tinh kia ra, lòng bàn tay như đang nâng một đụn sương trắng, đóa hoa màu lục nhạt ẩn hiện trong màn sương đó. Vốn là món quà định tặng cho gã vào ngày sinh nhật, nhưng bây giờ lại trở thành cọng rơm cứu mạng, bảo vệ hồn phách của nàng.

Nàng nuốt nó xuống bụng không chút do dự, lạnh lùng nói với ra ngoài: “Hàn Tu Văn! Ngươi cho ta chết một cách minh bạch, nhưng ta mong ngươi tuyệt đối đừng chết sớm quá!”

Ầm một tiếng, cơ thể và nguyên thần của Dịch Khinh Trần hóa thành một luồng khí cực mạnh, nổ tung ra bốn phía.

Căn nhà trúc chớp mắt biến thành cát bụi.

Ngay lập tức, đại trận phòng vệ trong cốc bị phá tan, rừng phong của Hồng Diệp Cốc bị bật rễ hàng loạt. Lá phong đỏ rực rơi xuống như mưa.

Lớp bảo vệ của Hàn Tu Văn vỡ vụn thành muôn vàn bông tuyết. Gã tung một chưởng thật mạnh, luồng sức mạnh cực lớn va vào chưởng lực của gã, phát ra một tiếng ầm khổng lồ. Hai tay áo bào của Hàn Tu Văn lập tức bị tan thành từng mảnh vụn. Cổ họng ngòn ngọt, gã cố gắng nuốt xuống.

Đến nhanh, rồi đi cũng nhanh.

Chỉ trong chớp mắt, luồng sức mạnh đó đã tan biến sạch sẽ.

Trên không, mấy chục bóng người đang lao về phía sơn cốc, rõ ràng tiếng nổ lớn trong Hồng Diệp Cốc đã quấy rầy các tu sĩ của Nguyên Đạo Tông.

Nếu bây giờ gã xếp bằng chữa chương thì thương thế sẽ khỏi nhanh hơn, nhưng lúc này đây gã không thể. Hàn Tu Văn coi tu vi như tính mạng, tức giận chửi rủa: “Dịch Khinh Trần, đồ chết tiệt!”

Gã nhanh chóng lấy một bộ quần áo trong nhẫn trữ đồ ra thay, lẳng lặng bay lên không trung.

Mọi người lao đến sơn cốc rất nhanh. Thấy tình cảnh trước mắt và vị chưởng giáo đạo quân vẫn đang ung dung thản nhiên kia, họ không khỏi quay sang nhìn nhau.

Thanh Phong trưởng lão kinh hãi vì tiếng động lớn, đến nỗi phải phá cửa xông ra khẽ hắng giọng, bước ra hỏi điều mà mọi người đang thắc mắc: “Tu Văn đạo quân, xảy ra chuyện gì vậy?”

Hàn Tu Văn khẽ thở dài: “Ta nhất thời vui vẻ thử tu vi xem sao, không ngờ lại quấy rầy các vị trưởng lão và chân nhân của các phong!”

Thanh Phong trưởng lão đã ở tầng thứ sáu Nguyên Anh Trung kỳ, chỉ vừa lướt thần thức qua đã vô cùng kinh ngạc: “Ngươi đột phá Trung kỳ rồi ư?!”

Hàn Tu Văn mỉm cười gật đầu.

Chưởng giáo đạo quân chỉ mới một trăm chín mười chín tuổi đã đột phá Nguyên Anh Trung kỳ! Với tốc độ tu luyện này thì Hàn Tu Văn sẽ trở thành tu sĩ có hi vọng tiến vào cảnh giới Hóa Thần nhất trên đại lục Thương Lan suốt năm nghìn năm nay!

Kinh ngạc thì có kinh ngạc, nhưng vui mừng càng nhiều hơn. Nghĩ đến vẻ mặt ngưỡng mộ của mọi người vào tiệc sinh nhật ngày hôm sau, tất cả tu sĩ ở đây đều cảm thấy mặt mày sáng láng hẳn, đồng loạt chúc mừng Hàn Tu Văn.

Không có ai chú ý, một phần hồn phách trong suốt được tia sáng trắng bao lấy đang từ từ bay ra khỏi sơn cốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN