[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện
CHƯƠNG 32: MỘT VÒNG MẠT THẾ (XONG)
“CẤP CAO CẢNH BÁO !!!”
“CẤP CAO CẢNH BÁO!!!”
Âm thanh từ loa phát thanh không ngừng truyền đến khắp nơi trong căn cứ, hàng loạt báo động đỏ lập tức phát động, đã có chuẩn bị từ trước nhóm người có trật tự đứng lên, lấy dị năng giả từ cao đến thấp xếp theo thứ tự đi đến bên ngoài nghênh chiến với tang thi hoàng.
Gần mấy trăm con người đối lập với nghìn nghịt tang thi quả thật thế trận như nghiêng hẳn về một bên. Tang thi hoàng nhìn kia ít ỏi nhân loại khóe miệng độ cung ngày càng lớn, ánh mắt đầy khinh thường. Kiếp trước hắn mới được tạo ra thời gian không lâu, không đủ điều kiện mở rộng đội quân tang thi của chính mình. Kiếp này hắn ngay từ đầu đã nắm được lợi thế, không chỉ bản thân tự mình tạo ra thêm cao cấp tang thi cũng lợi dụng tên Giang Phong kia cùng Tô Hoan chế tạo không ít thứ tốt cho tang thi, hắn không tin lần này hắn vẫn thất bại như trước.
Giang Phong nhìn hai bên lực lượng chênh lệch quá nhiều càng thêm tin tưởng bản thân đứng đúng đội, hắn mới mặc kệ cái gì nhân loại cái gì tang thi chỉ cần cho hắn đủ lợi ích cùng bảo toàn mạng nhỏ liền đủ hấp dẫn.
Đám người phát hiện thấy Giang Phong, căm tức không ngừng mắng chửi, hận không thể nhào lên chém mấy phát thỏa lòng tức giận. Chu Tuấn đứng lẫn trong đám người, nhìn Giang Phong từ một kẻ được nâng lên thần đàn bị kéo xuống dưới, lòng người căm hận giờ lại hạ mình làm một cái thuộc hạ của tang thi hoàng liền muốn cười to. Ánh mắt chuyển sang một bên, thấy được Ly Nguyệt lẳng lặng đứng đó hai mắt vô thần, Chu Tuấn tâm tình trở nên cực kỳ phức tạp.Từ Bội cũng đang nhìn Ly Nguyệt, môi nhấp khẩn, hai tay nắm chặt, ánh mắt có sự kiên định dần hình thành.
Tô Anh đứng bên cạnh Ly Nguyệt, hơi cúi đầu, qua ngày hôm nay cô sẽ được giải thoát, chết cũng hảo, sống cũng được ít nhất hai ngày này cô biết bản thân mình nên làm thế nào. Cảm nhận được tầm mắt ai đó đang nhìn về phía mình, Tô Anh ngẩng đầu lên, đối diện một đôi mắt đen đầy khó xử của Cẩm Liên, môi đỏ hơi hơi khép mở ‘an tâm’ hai từ chậm rãi an ủi cô nàng.
– Nha, các ngươi đến tự mình chọn con mồi đi.
Tang thi hoàng đột ngột lên tiếng, phá vỡ không khí hỗn loạn. Ngay khi hắn dứt lời nhóm cao cấp tang thi bắt đầu hành động. Dị năng giả cùng cao cấp tang thi lập tức đánh lên tới trở tay không kịp, cuộc chiến lập tức bùng nổ.
Rậm rạp cấp thấp tang thi nhào lên theo từng đợt ra hiệu của cao cấp tang thi, người thường không kịp né tránh liền bị đương trường cắn xé. Dị năng được tung ra liên tục, chiến trường không ngừng một loại dị năng bộc phát làm dao động năng lượng hỗn loạn lên. Nhân loại vừa phải đánh tang thi lại phải né tránh khu vực có dị năng giả đang đánh nhau rất khó khăn. Dị năng giả lượng cùng tang thi cao cấp chênh lệch không phải một ít, mới một chút thời gian đã có ba gã dị năng bị hạ gục thế nhưng bên tang thi chỉ tổn thất một con cao cấp tang thi.
Mặt đất dần bị chất lỏng màu đỏ tươi tanh nồng bao phủ, dính nhớp cảm giác từ não tang thi làm trơn trượt bước chân, tiếng la hét, kêu cứu vang lên không ngừng. Tang thi hoàng thong thả xuyên qua đám người, đi đến trước mặt căn cứ trưởng, hai tay kích phát dị năng dao động từ phía sau đánh tới. Căn cứ trưởng may mắn tránh thoát đi này đột kích, quyết đoán hất tung đi mấy con tang thi gần mình, quay người điều hết mức dị năng chuẩn bị một trận tử chiến cùng tang thi hoàng.
Chu Tuấn nhanh chóng cùng Giang Phong đánh lên, cả hai đánh cái ngang tay nhưng Giang Phong tàn nhẫn, mấy lần suýt bị Chu Tuấn đánh trúng liền tiện tay kéo lại tang thi hoặc nhân loại ở sát đó chắn đòn cho mình. Chu Tuấn thấy thế càng thêm căm giận, phong hệ dị năng kích hoạt đến bậc cao cấp nhất tiến lên. Giang Phong vội đem dị năng điều lên đỡ lấy công kích của Chu Tuấn, hai nguồn dị năng chạm vào nhau, cả hai đều bị quét trúng một thân vết thương mới hình thành, máu tí tách nhỏ xuống. Giang Phong có phần chật vật hơn, lùi lại mấy bước, cảm nhận được dị năng đang mất ổn định hai mắt trở nên đỏ đậm. Hắn cười cười, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ uống đi xuống. Chu Tuấn lập tức cảm nhận được năng lượng của Giang Phong đột nhiên tăng vọt lên, cả người hắn cũng bắt đầu trở nên căng phồng lên, ‘bụp’ ‘ bụp’ mấy tiếng vô số cánh tay nhỏ từ người hắn xé da mà ra. Hai mắt Giang Phong lúc này tràn đầy sợ hãi nhìn phía Tô Hoan, này không phải cái hắn muốn!!! Tô Hoan thấy tên Giang Phong căm hận nhìn chính mình chỉ cười khinh miệt một tiếng, cô ta sớm chướng mắt tên này, nếu không phải Ly Nguyệt nói để hắn lại cho Chu Tuấn xử lý nàng sớm đã đùa chết tên này.
Chu Tuấn căng chặt thần kinh thừa dịp Giang Phong không chú ý đến mình dùng nhanh nhất tốc độc chém rớt ba cánh tay trên cơ thể quái dị của hắn.
– AAAAAAAAA!
Theo từng cánh tay rơi xuống, Giang Phong cảm nhận được gấp mười lần bình thường đau đớn, màu nâu đen máu không ngừng trào ra, mấy cái cánh tay còn lại bấu chặt vào da thịt hắn, mỗi cánh tay có một nguồn dị năng tham lam hút lấy kia máu. Mấy cái đầu nhỏ theo đó dần dần nổi lên, hai mắt Giang Phong trợn tròn, hô hấp khó khăn, nhìn thấy Chu Tuấn còn chưa kịp lùi về sau khi công kích liền liều mạng nhào đến ôm chặt lấy hắn. Ngay lúc đó, kia mấy cánh tay cùng đầu nhỏ như phát hiện thấy máu tươi hơn liền ngừng hút máu Giang Phong chuyển sự chú ý đến Chu Tuấn. ‘Phập’’Phập’ tiếng răng cắn xuyên da thịt vang lên, cả người Chu Tuấn nháy mắt chìm vào vô hạn kiệt quệ, đau đớn, dị năng trong cơ thể như bị kia đám quái rút đi, hắn cố gắng thoát ra khỏi giam cầm nhưng lại không đủ sức.
Tiếng gió vang lên bên tai, kèm theo tiếng rít ghê người của đám đầu, tay bị chém rớt xuống. Dư Á cùng Từ Bội kéo ra một thân máu tươi Chu Tuấn, Từ Bội chữa trị dị năng hệ kích hoạt mau chóng đem mấy điểm nguy hiểm vết thương chữa trị, Dư Á lôi hệ dị năng liên tục phát ra, Giang Phong bị đốt đến cháy đen hơi thở thoi thóp. Chu Tuấn ngăn cản Dư Á giết chết Giang Phong, chống thương đi đến gần, tay huy động phong hệ tạo thành mảnh nhỏ phong đao, từng chút từng chút đâm vào cơ thể hắn. Giang Phong hoảng sợ hướng tang thi hoàng cầu cứu, chỉ thấy tang thi hoàng chán ghét liếc hắn một cái lại tiếp tục săn con mồi trước mắt, thấy vậy, Giang Phong liền vội chuyển sang cầu xin Chu Tuấn tha mạng chẳng qua ánh mắt lại không thèm che dấu thù hận. Chu Tuấn sao có thể tha thứ cho hắn, mặc kệ Giang Phong van xin tiếp tục tra tấn hắn, đến khi cảm thấy được hận ý trong lòng tan bớt liền đem hắn ném vào trong đám tang thi cấp thấp. Đám tang thi ngửi thấy tươi mới thịt liền nhào lên, không chút nào khó khắn đem Giang Phong đang thoi thóp xé chết. ‘Kiếp trước ngươi làm ta bị người phân thực nay đến phiên ngươi hưởng thụ tư vị này đi thôi.’ Giải quyết xong bên này, ba người lại tiếp tục gia nhập đại đội đánh tang thi.
Nhân loại sức lực có hạn, dị năng giả cũng ngày càng ít, lượng người bị thương ngày càng nhiều; tang thi nhóm lại không hề biết mệt mỏi, lại đông dù đã chết lượng lớn nhưng vẫn có thế không biết mệt mỏi công kích khắp nơi. Dần dần, tình hình chiến đấu nghiêng hẳn về phía tang thi, trên mặt mọi người căn cứ sự tuyệt vọng, sợ hãi hiện lên rõ ràng.
– Không!!! Căn cứ trưởng!!!
Theo tiếng hét mọi người thấy căn cứ trưởng của nhân loại bị tang thi hoàng xuyên qua ngực trái bóp nát trái tim,bẻ gãy tứ chi vứt đi xác rơi xuống đất.
– Bây giờ nếu các ngươi nguyện ý trở thành thủ hạ của ta cũng còn kịp nha.
Tang thi hoàng ung dung lấy một khối vải ra, lau sạch bàn tay còn dính máu, chậm rãi nói.
Trong lúc tuyệt vọng nhìn thấy một đường hi vọng làm không ít người đương trường phản chiến, ngay lập tức tấn công đồng bạn của chính mình. Tang thi hoàng hứng thú nhìn nhóm nhân loại đâm chém lẫn nhau, hai mắt như nhìn người chết ngắm phía nhân loại. Đột nhiên không biết từ đâu có người hét lên:
– Bắt lấy cô ta!! Bắt lấy cô ta!!! Đêm đó ta nghe được chỉ cần giết chết cái kia nữ tang thi liền có cách cứu chúng ta.
Mọi người theo tiếng nhìn về hướng kẻ kia lao đến. Ly Nguyệt không phản ứng, đứng tại chỗ nhìn kẻ đang muốn giết chết chính mình. Kẻ kia thấy Ly Nguyệt không kịp phản ứng càng tăng nhanh bước chân, vũ khí trong tay cũng đâm về phía trước. Mũi kiếm cách trán Ly Nguyệt một khoảng nhỏ liền ngừng lại, kẻ tấn công mở to mắt ngã xuống đất không còn hơi thở. Tô Hoan khuôn mặt dính máu mỉm cười đứng trước Ly Nguyệt, trên tay trái còn sót lại một phần ngực trái của kẻ kia, màu đỏ hai mắt khát máu sáng lên.
Ly Nguyệt nhìn đám người kia co rụt lại ánh mắt lướt qua tia trào phúng. Hai tay nâng lên hỏa hệ dị năng đem không khí xung quanh đốt cháy, chỉ tích tắc lửa đỏ bao phủ toàn bộ chiến trường chẳng phân biệt nhân loại tang thi.
Tang thi hoàng nhíu mày, gầm lên:
– Ngươi đang làm cái gì?!
Vừa nói hắn âm thầm dùng dị năng cùng cấp bậc ý đồ áp chế Ly Nguyệt hành động. Chẳng qua hắn kịp hành động đã bị lớp lớp băng tường bao lấy, Tô Anh hai mắt đỏ chứa đầy hận ý ôm tiểu Miêu cười điên rồ đứng trước hắn.
– Ngươi đối thủ là chúng ta nha.
Mấy cái cao cấp tang thi đột nhiên bị Ly Nguyệt dùng uy áp khống chế ngay lập tức chậm lại hành động, nhân loại cũng lợi dụng cơ hội này nghỉ ngơi một phen.
Cẩm Liên nhìn tang thi hoàng, nhớ đến hắn đã giết chết ba mẹ mình liền tách khỏi nhóm di chuyển đến phía Tô Anh, gia nhập vào cuộc chiến cùng tang thi hoàng. Chu Tuấn nhìn Ly Nguyệt lại quay đầu sang Từ Bội, hắn không nói gì, theo chân Cẩm Liên qua trận chiến bên tang thi hoàng. Dư Á và Tuệ Ý cùng một ít dị năng giả còn lại tiếp tục giết mấy con cao cấp tang thi đang đến.
Ly Nguyệt đi tới đem toàn bộ tang thi cùng nhân loại chắn trước mặt mình quăng sang một bên, đồng thời không chút do dự đem muốn giết nàng nhân loại đốt đến tro tàn, đôi mắt không hề mang tia cảm tình.
– Ngươi xem, lúc này thật thích hợp đưa ra quyết định đâu.
Từ Bội đôi mắt nhìn thẳng vào đồng tử đỏ rực của Ly Nguyệt, nơi đó không hề có một tia thương xót, tình cảm thế nhưng lại phản chiều rõ ràng cả hình bóng cô trong đó. Một cái nhìn chuyên chú nhưng lại không hề có cảm tình. Xung quanh tiếng nói bắt đầu vang lên, có người kêu cô giết chết Ly Nguyệt cứu nhân loại, có tiếng Tô Hoan châm chọc đan xen làm cô phản chiến theo tang thi hưởng thụ. Từ Bội quay sang khắp mọi nơi, xác người xác tang thi chồng chất, mùi hôi thối không ngừng lan truyền trong không khí, nhân loại ngày càng yếu đi không đủ sức chống cự tang thi, một mảnh tang thương thêm lửa đỏ của Ly Nguyệt ngày càng nùng như muốn đốt dần hi vọng của nhân loại.
– Ngươi có thể dừng lại… – Từ Bội chậm chạp nói – giết xong tang thi hoàng, ngươi có thể khống chế đám kia tang thi thành lập một địa giới riêng… nhân loại cùng tang thi nước giếng không phạm nước sông…
Ly Nguyệt cười khẽ, bàn tay chạm vào khuôn mặt Từ Bội, lau đi ít máu dính trên mặt cô nàng, ngón tay nhẹ lướt qua gò má của Từ Bội.
– Còn biến dị thực vật đâu. Nó không nghe lời ta nha. – ngừng lại quan sát một chút Từ Bội, Ly Nguyệt lại tiếp tục – hơn nữa ngươi dám chắc nhân loại cùng tang thi có thể vĩnh viễn hòa bình sinh sống sao.
Còn chưa để Từ Bội phản bác, đám người kia đã la hét phản đối lên, không phải ta tộc tất có dị tâm, họ như thế nào chấp nhận được chung sống hòa bình với kẻ thù đâu.
– Nghe không? Ngươi bảo hộ nhân loại không đồng ý nha.
Từ Bội đỏ mắt nhìn trước mắt người không ngừng ép bản thân lựa chọn, lại nhìn bạn bè đang chiến đấu cùng tang thi hoàng sinh mệnh treo một đường, lại nhìn nhìn khung cảnh chung quanh dần như địa ngục. Từ uy áp Ly Nguyệt ban nãy phát ra cô biết, có lẽ, Ly Nguyệt dị năng có khi vượt qua cả tang thi hoàng, trừ khi Ly Nguyệt muốn nếu không ai cũng không thương đến Ly Nguyệt. Từ sâu trong linh hồn cô muốn ngăn cản thương vong này, bất chấp tất cả, trái tim đau đớn kia lại kéo chậm quyết định của cô.
Ly Nguyệt im lặng kích hoạt dị năng, lửa càng tăng mạnh đã đốt đến gần sát mấy nhóm người bên trong chiến trường. Bên kia tang thi hoàng cũng đánh bị thương Cẩm Liên cùng Tô Anh, còn đang triền đấu cùng Chu Tuấn và tiểu Miêu. Tô Hoan lại không nương tay giết hàng loạt dị năng giả cấp thấp bên nhân loại, hiện đang đấu cùng Dư Á và Tuệ Ý đâu.
Càng nhìn Từ Bội đầu óc càng đau đớn, trên trán chợt có nhợt nhạt kim sắc ấn ký thoắt ẩn thoắt hiện. Ly Nguyệt liễm mi mắt, chờ đợi Từ Bội quyết định. Một lúc sau, Từ Bội động, cô bước đến thật gần thật gần Ly Nguyệt, duỗi tay ôm thật chặt lấy người Ly Nguyệt. ‘Phập’ – máu tươi từ giữa trán Ly Nguyệt chảy xuống khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt của cô, cả người Từ Bội run rẩy lên, Ly Nguyệt cảm nhận được bên vai ẩm ướt, tiếng khóc nghẹn ngào của người đang ôm mình. Máu dần che mờ tầm mắt Ly Nguyệt, Tô Hoan nơi xa thấy được cảnh này liền nổi điên lên muốn đâm chết Từ Bội lại bị Ly Nguyệt một đoàn lửa khóa chân.
– Ngươi điên rồi!!!!
Ly Nguyệt lạnh lùng nhìn hướng Tô Hoan, kia máu tươi làm khuôn mặt cô trở nên quỉ dị, đáng sợ lên. Tô Hoan cắn môi, lùi lại, đứng yên tại chỗ.
– Động đi…
Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói, hơi hơi cười lên. Đôi tay nhẹ nâng lên, cầm lấy cánh tay Từ Bội đang đâm dao vào trán nàng di chuyển. Nhanh như chớp mấy viên thất sắc tinh hạch bị chém ra tới, Từ Bội hoảng hốt buông ra con dao, vội ôm lại đang ngã xuống Ly Nguyệt nhưng bị người sau né tránh.
Tinh hạch chạm phải tay Từ Bội liền hấp thụ chữa trị hệ dị năng màu trắng sữa quang mang dần xuất hiện, chiến trường vốn như địa ngục như bị người bấm nút tạm dừng. Mấy viên tinh hạch biến mất thay thế vào đó là một cơn mưa trút xuống, màu xanh lục bích hạt mưa dần to lên. Tang thi bị mưa xối xuống cơ thể chợt bị đốt lên, da thịt thối rữa nhanh chóng, nổi lên điểm điểm khói trắng. Đang chuẩn bị giết chết Chu Tuấn tang thi hoàng cũng không ngoại lệ, hắn đang cố sức chống lại sức ăn mòn của cơn mưa màu lục này chỉ là vô ích. Cẩm Liên thừa cơ hội đó, đem vũ khí đâm xuyên qua đầu hắn nhanh chóng cắt nát ra. ‘Lạch cạch’ – tinh hạch từ não bộ hắn rơi xuống, tang thi hoàng ôm không cam lòng hận ý nhìn Ly Nguyệt, lại căm hận nhìn đám người nhân loại trước mặt dần bị mưa tiêu hủy mất.
Từ Bội cúi người cầm lại con dao vừa buông, nhìn về phía Ly Nguyệt đang dần bị mưa ăn mòn, đi thật chậm đến cạnh cô.
– Mình… đã xong nghĩa vụ… giờ mình đi cùng cậu được không…
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào từng đường nét khuôn mặt Ly Nguyệt, đôi mắt dần dần trở nên mê say lên. Ly Nguyệt vô lực nằm im trên mặt đất, nghe Từ Bội lẩm bẩm, môi nhợt nhạt cong lên. Từ Bội nhìn thấy Ly Nguyệt cười cho rằng cô đã đồng ý liền nhanh như cắt trở tay đâm thẳng vào ngực trái của chính mình. Đau đớn xỏ xuyên qua cả người Từ Bội nhưng lúc này cô lại cảm thấy thỏa mãn, ít nhất hai người là cùng nhau rời đi cái này địa ngục nhân gian. Cố sức rút con dao ra, còn chưa kịp thu lại nụ cười, Từ Bội hoảng hốt nhìn vết thương vốn nên cắt vào tim bị chữa trị nhanh chóng, chưa đến một phút đã lành lặn trở lại.
– Sao lại thế này?!
Từ Bội hoảng loạn không tin nhìn chính mình ngực trái, lại điên cuồng đâm vào lần nữa, vẫn như trước vết thương lành đến cực nhanh. Từ Bội vội đưa tay cắt sang động mạch chính mình thậm chí đồng thời cắt qua cả cổ chính mình nhưng vô dụng, tất cả vết thương lành đến nhanh.
– A.. Ai muốn cùng ngươi chết đi?!…. Ngươi nên ở lại nơi ngươi đã lựa chọn nha… – Ly Nguyệt nhìn hỏng mất Từ Bội tàn nhẫn nói – tựa như lúc trước vậy…Minh…Nghiên.
Hai từ ‘Minh Nghiên’ đem Từ Bội tinh thần đánh sụp, kim sắc ấn ký dần hiện rõ ràng lên, hoảng loạn ánh mắt cũng dần thay đổi, trở nên điên cuồng. Bất chấp cơ thể Ly Nguyệt đang bị ăn mòn đi, Từ Bội đem chữa trị dị năng hệ bao bọc lấy toàn thân cô:
– Ngươi cũng đừng hòng lại rời đi khỏi ta!!!
Cuồn cuộn chữa trị năng lượng đem cơ thể Ly Nguyệt dần ngưng tụ lại, sắc mặt Từ Bội ngày càng tái nhợt. Ly Nguyệt lúc này mới chính thức nhìn thật kỹ Từ Bội hay nói đã thức tỉnh Minh Nghiên, đồng thời, dần dần đem chính mình nguyên thần rút đi khỏi cái này thế giới. Đã thức tỉnh Minh Nghiên như cảm nhận được ý định của Ly Nguyệt càng thêm vô thố không ngăn cản lại, thế nhưng không còn kịp nữa, không nghĩ nhiều, Minh Nghiên lập tức tách ra chính mình nguyên thần đuổi theo Ly Nguyệt. Tiểu Miêu theo Ly Nguyệt rời đi cũng tách ra biến mất, trước đó liếc nhìn một chút Minh Nghiên thi thể vẫn đang ôm cái xác không hồn Ly Nguyệt thở dài một hơi.
Trận chiến nhân loại cùng tang thi lần đó sau cơn mưa tang thi cùng biến dị thực vật, động vật đều bị rửa sạch. Trên thế giới chỉ còn lại nhân loại, tuy số lượng ít nhưng họ cũng tràn đầy hi vọng bắt đầu một cuộc sống mới, hướng về một tương lai tốt hơn. Tô Anh vì trước đó được Ly Nguyệt bắt uống dung dịch thuốc giải nên sau cơn mưa kia thế nhưng lại trở về lại làm nhân loại nhưng không có dị năng, cô nàng cùng Cẩm Liên sau một thời gian truy đuổi cũng ở cùng nhau. Tất cả dị năng giả đều bị lấy đi chính mình dị năng, hoàn toàn thành người thường như trước mạt thế; chẳng qua mấy người Tô Anh, Dư Á, Cẩm Liên, Tuệ Ý, Chu Tuấn và một số người cao tầng trong căn cứ dần trở thành nhóm người đầu tiên trong bộ máy chính trị mới của nhân loại. Tô Hoan ngày đó ôm lấy thi thể Minh Nghiên cùng Ly Nguyệt biến mất, không ai biết cô ta đem hai người kia thi thể đi đâu, đám người cũng từng tìm kiếm qua nhưng chẳng được gì.
Nơi xa xôi, tại một khu núi rừng, bên trong hang đá lạnh lẽo có một cái băng quan đặt tại nơi sâu, trong băng quan hai người nữ tử nhắm mắt nằm lặng im, một người trong đó nắm chặt lấy bàn tay người bên cạnh, khuôn mặt yên bình. Một cái vũ mị áo tím nữ nhân nhìn băng quan lẩm bẩm:
– Các ngươi quá lăn lộn người, lần này ta như ngươi nguyện a. Thế giới này ta cho hai người đến chết vẫn là cùng nhau nha. Lần này có tiến bộ a … Minh Nghiên…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!