Thời Gian Không Nghe Lời
Chương 88
Editor: Xiao He
Chúc mừng năm mới mọi người nha 🎇🎇🎉🎉💞💞💞
Những ngày tiếp theo, Thời Quang ngày càng bận rộn, chân không kịp chạm đất. Trước đó Úy Minh Hải đã quy định với cô, mỗi ngày phải ra ngoài vận động ít nhất là nửa tiếng để thân thể khỏe mạnh, bây giờ đừng nói là nửa tiếng, ngay cả nửa phút cô cũng không có thời gian.
Thời Cảnh Nham vô sỉ nói, ở nhà vận động cũng giống vậy.
Thế là đêm nào anh cũng giày vò cô một hai lần.
Anh nói hoa mỹ rằng, làm thế để cô có một thân thể khỏe mạnh, sức khỏe là vốn liếng để bắt đầu.
Hôm nay Thời Quang hẹn gặp với Tần Thư, buổi chiều cô không có lớp, hai người hẹn nhau đi ăn trưa, nên quyết định ăn cơm ở nhà hàng của Úy Minh Hải.
Còn có năm phút nữa là tan học, giảng viên đã giảng bài xong, để các cô tự xem sách học bài.
Thời Quang bắt đầu dọn dẹp sách vở, điện thoại vang lên, hai tin nhắn cùng lúc gửi tới.
Thời Cảnh Nham: [Nghe giảng nghiêm túc đi.]
Úy Minh Hải: [Con đang bắt đầu dọn sách vở phải không?]
Thời Quang: “…”
Bọn họ đều có thời khóa biểu của cô, mỗi ngày học môn gì, mấy giờ tan học, bọn họ còn nhớ rõ hơn cả cô.
Cô trả lời tin nhắn của Thời Cảnh Nham bằng mấy icon dễ thương: [(nhu thuận) (đáng yêu) (nghe lời)]
Sau đó lại gửi một tin nhắn dọa nạt cho Úy Minh Hải: [Vốn dĩ con đang nghiêm túc nghe giảng, ba lại quấy rầy con, ba có biết điều đó không! Con cho ba một cơ hội chuộc tội, chuyển cho con hai trăm bù đắp đi:) ]
Thời Quang không biết là Úy Minh Hải và Thời Cảnh Nham đang ngồi cạnh nhau.
Hôm nay có một buổi khai mạc diễn đàn tài chính ở Bắc Kinh, lãnh đạo bên đó sắp xếp cho hai người ngồi gần nhau.
Có hai nguyên nhân:
Một là, trước đây công ty cũng hai người đã từng hợp tác với nhau.
Hai là, lãnh đạo nghe nói con gái ruột của Úy Minh Hải lại là con nuôi của chú tư nhà Thời Cảnh Nham, đây cũng coi như là thân càng thêm thân, hai người cũng có chung chủ đề để nói chuyện.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Thời Cảnh Nham nhìn xuống đồng hồ đeo tay, biết Thời Quang sắp tan học, liền nhắn tin cho cô.
Trong lúc vô tình ánh mắt Úy Minh Hải nhìn vào màn hình điện thoại của Thời Cảnh Nham, nhìn thấy ảnh đại diện trên WeChat của áo bông nhỏ.
Chắc cũng do quá nhàm chán, ông cũng nhắn một tin cho con gái, không ngờ con bé còn đòi ông bồi thường.
Úy Minh Hải không biết con gái nhắn tin trả lời Thời Cảnh Nham thế nào, liền hỏi anh: “Đào Đào nói gì với cậu?”
Thời Cảnh Nham cũng không cho ông nhìn thấy những icon kia, vô cùng chững chạc và đàng hoàng nói: “Muốn cháu chuyển hai vạn cho cô ấy.”
Úy Minh Hải gật gật đầu, nãy bé con nhà ông chỉ đòi có hai trăm thôi, sau đó ông rất sảng khoái mà chuyển hai vạn cho con gái yêu của mình, một người ba như ông, không thể nào thua kém được.
Thời Quang nhận được hai tin nhắn cùng lúc, tin đầu là của Úy Minh Hải: Đã chuyển khoản hai vạn.
Một tin khác của Thời Cảnh Nham: [Chia cho anh một vạn.]
Thời Quang: “…”
Sau khi kịp phản ứng, cô xém chút nữa cười trong lớp, nhanh chóng che miệng lại.
Cô biết hôm nay hai người bọn họ cùng tham gia chung một sự kiện, nhưng không nghĩ lại ngồi cạnh nhau.
Nhận tiền của Úy Minh Hải xong, cô chuyển một vạn qua cho Thời Cảnh Nham.
Sau đó gửi một cái meme: [(Cám ơn ba đại gia của con.] Tiếng chuông tan học vang lên, Thời Quang nhanh chóng tới cửa trường học.
Bên cạnh đó đã có một chiếc taxi đứng đó chờ cô.
Bên cạnh ghế lái phụ đã có người ngồi đó, cách nói chuyện vô cùng sắc sảo, khí chất thì lạnh lẽo, là vệ sĩ của cô.
Mỗi lần bọn họ tới trường đón cô, đều lái taxi tới, có khi không vào cổng được, thì tài xế sẽ đưa cô đi, nhưng chỉ đưa tới cổng, còn lại cô sẽ tự đi vào cổng.
Như vậy cũng bớt được không ít phiền phức, cô không muốn trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người trong trường.
Lúc Thời Quang đến nhà hàng, Tần Thư đã ngồi ở đấy, nước trà trong li cũng đã uống được một nửa, xem ra đã đợi cô khá lâu rồi.
Cô biết Tần Thư, cô ấy thường xuyên đăng bài trên mạng.
Người thật và trong ảnh không hề khác gì nhau, nhưng mà ở ngoài đời còn xinh đẹp động lòng người hơn, nhìn không giống một người mẹ một con chút nào.
“Người đẹp.”
Thời Quang cười đi vào.
Tần Thư đang xem video của con trai mình, quá tập trung, thế nên không chú ý có người bước vào phòng, cô ngước mắt nhìn, khẽ giật mình.
Bỗng nhiên nhận ra, đây chính là Thời Quang, “Kiếp trước Úy tổng cứu vớt cả thế giới này hay sao mà có thể có được một đứa con gái xinh đẹp nhường này vậy?”
Những lần gặp mặt sau này của bọn họ, đều gọi đối phương là người đẹp và người đẹp lạnh lùng.
Có lần Hàn Bái chịu không nổi nữa, “Hai người có thể nào ngừng tâng bốc nhau được không?”
Tối đó, xém chút nữa Hàn Bái không thể vào được cửa nhà mình…
Trước đó Tần Thư có nói chuyện qua WeChat với Thời Quang, gần cả nửa tháng, không phải do Thời Quang bận rộn mà là do cô ấy phải đi công tác, cho tới hôm nay mới có thời gian mà gặp được.
Hai người như đã quen thuộc từ lâu, nói chuyện đến sắc môi cũng hồng.
Nhân viên phục vụ âm thầm quan sát một chút, một bên dùng màu hồng đất, một bên dùng màu đỏ hồng, ai cũng không thua ai.
Sau khi món ăn được bưng lên, Thời Quang liền cho nhân viên phục vụ rời đi.
Lúc này hai người mới nói chuyện về Úy Lam, Tần Thư không hề che giấu sự chán ghét của mình với Úy Lam.
Nhắc đến mâu thuẫn trước đó với Úy Lam, liền dặn dò Thời Quang: “Cô ta rất nham hiểm, nhưng lại che giấu rất tốt, em phải cẩn thận vào.” Cô đã từng chịu thua thiệt, dự án lần đó cũng phải bỏ qua.
Thời Quang biết rất rõ chuyện này, biểu cảm đã biết, cô không chỉ bị Úy Lam tính kế một lần, nhưng lại bất lực không thể phản kháng.
Nói một lúc về Úy Lam, Thời Quang dừng lại, “Không nói đến cô ta nữa, ảnh hưởng đến khẩu vị.”
Tần Thư hỏi: “Nguyên liệu sản xuất em đã quyết chưa?”
Thời Quang gật đầu, “Mấy ngày trước mới chốt rồi ạ.”
Trước đó cũng định sau khi ký hợp đồng với xưởng Tư Ngữ, cô sẽ đi liên hệ với xưởng làm sợi tổng hợp ngay, lần này tương đối thuận lợi, được đàn chị đề xuất, cô đi khảo sát nhà máy đó thử, sau khi so sánh thì thấy giá khá cao.
“Úy tổng cứ để em bận rộn vậy sao?”
“Ông ấy cũng không yên lòng, lần thứ hai đi Chiết Giang, ông ấy đi chung với em, lúc em đi đàm phán hợp đồng thì ông ấy xử lí công việc trong khách sạn.”
Thật ra không cần phải làm như vậy, nhưng ba cô nói ông ấy ở khách sạn sẽ yên tâm hơn, nếu cô gặp trở ngại gì, cũng có hậu phương phía sau mà thể hiện.
Thời Quang chủ động mời Tần Thư, “Chị có muốn gia nhập làm cổ đông không? Chuyện kinh doanh trong công ty em giao toàn quyền cho chị, em chỉ tập trung thiết kế thôi.”
Tần Thư có từng suy nghĩ tới, cô ấy rất hứng thứ với thời trang, về tài chính, cô là người phụ nữ có năng lực nhất, nhưng vì muốn chờ con trai lớn hơn một chút, cô chỉ có thể làm một chút việc cỏn con, nhưng cứ ở nhà mãi như vậy thì lại không có chút thành tựu nào.
Bất quá: “Em không thiếu tiền, còn cần chị sao?”
Thời Quang: “Ba em và Thời Cảnh Nham đều có chuyện riêng của bọn họ, bởi vì em không am hiểu quản lý công ty lắm, lại khiến bọn họ hao tâm tổn sức vì mình, em không muốn hai người ấy mệt mỏi như vậy nữa.”
Chuyện của mình, cô muốn tự suy nghĩ ra biện pháp.
Cô và Tần Thư cũng xem như là có chung suy nghĩ, cô không am hiểu kinh doanh, mà Tần Thư lại giỏi nhất chính là chuyện này, Tần Thư không am hiểu thiết kế, đây lại là ưu điểm của cô.
Thời Quang: “Để một đội ngũ chuyên thiết kế đảm nhận công việc kinh doanh, nhất định sẽ cách sự phá sản, sụp đổ công ty không còn xa nữa.”
Tần Thư gật đầu, nếu để cho cô làm thiết kế, vậy cái thương hiệu kia nhất định sẽ tan nát hết.
Thời Quang biết rõ ưu khuyết điểm của mình, cô đang học quản lý, nhưng đây là khuyết điểm của cô, đương nhiên, nếu tập luyện dần dần, nói không chừng sẽ có thành tựu, thế nhưng cô sẽ không còn thời gian cho bộ phận thiết kế nữa.
Con người thì nên làm chuyện mà mình am hiểu thôi, đây là điều mà ba vẫn luôn nhắc nhở cô.
Cô không thiếu tiền, chỉ muốn phát triển thương hiệu TIME này thật tốt, mà Tần Thư cũng không thiếu tiền, chỉ muốn thể hiện giá trị của bản thân, không muốn phụ thuộc vào chồng mình, càng không muốn phụ thuộc vào gia đình.
Trước mắt thì cô và Tần Thư là một tổ hợp vô cùng hoàn hảo.
Nói đến việc trở thành cổ đông, Thời Quang liền dùng thái độ nghiêm túc để giải quyết công việc, “Chị có thể dùng tiền mặt hoặc lấy tài sản để đổi thành cổ phần, quy ra tiền sẽ đổi thành 30% cổ phần cho chị.” Cô nắm giữ 80% cổ phần, 20% còn lại thuộc về Thời Yến Lãng.
“Số cổ phần kia em sẽ ủy quyền lại cho chị, dù sao thì bộ phận kinh doanh do chị quản lý, em phụ trách đội thiết kế, đẳng cấp của chị cao bao nhiêu, cho nhiều là cao thế nào, đội thiết kế của em nhất định sẽ tương xứng với chị.”
Tần Thư cũng sảng khoái, làm một thế OK, “Trở về chị sẽ liên hệ với phía luật sự, tiến hành thay đổi quyền cổ đông, sau khi chị hoàn thành mọi chuyện bên này rồi sẽ làm ngay.”
Nói xong vô cùng cao hứng, hai người mở bình rượu vàng ra để ăn mừng.
Tần Thư nhắc đến Úy Minh Hải, lúc đó cô không hiểu được, lúc trước khi cô và Hàn Bái kết hộn, Úy Minh Hải cũng tham gia.
Trong hôn lễ của cô, ông nội nắm tay cô đi một đoạn, đoạn đường sau đó ba dẫn cô giao đến trong tay Hàn Bái.
Sau khi xem đoạn video chiếu lại, vừa vặn có ống kính hướng về Úy Minh Hải, ông uống một hơi cạn sạch một ly rượu vang đỏ, hốc mắt đỏ ửng lên.
Cô còn buồn bực, một người lạnh lùng như Úy Minh Hải, sẽ bị hôn lễ làm cho cảm động sao?
Bây giờ mới biết, hóa ra lúc ấy ông ấy nhớ tới con gái mình.
Tần Thư cười, “Chờ đến lúc em kết hôn, ông ấy sẽ không nỡ buông tay đâu.”
Thời Quang: “Bây giờ ông ấy chỉ cần nhìn thấy Thời Cảnh Nham thôi cũng thấy khó chịu, cảm thấy giống như muốn đoạt em đi mất.”
Tần Thư cầm li chạm vào li Thời Quang một chút, “Người ba nào cũng như vậy thôi.”
Ăn cơm xong, Tần Thư rủ cô về nhà chơi với con trai mình.
Thời Quang không đi, đi tìm giám đốc nhà hàng.
Giám đốc nghe nói con gái ông chủ tới tìm mình, sau khi thụ sủng nhược kinh mới cảm thấy dự cảm xấu, mí mắt hung hăng nhảy mấy lần, dùng ngón tay đè ép lại cũng vô dụng.
Thời Quang rất khách sáo với vị quản lý này, ông ấy hiện tại đã bốn mươi tuổi, chững chạc già dặn.
Cô cảm ơn ông trước, nói đồ ăn hôm nay rất hợp khẩu vị cô.
Quản lý: “Đây là trách nhiệm của tôi.”
Thời Quang không vòng vo: “Những khách đến đây ăn cơm, có bao nhiêu người có thế ký đơn?”
Quản lý: “Chỉ có chủ tịch Úy, giám đốc Úy Phong, còn có cô Úy Lam.”
Thời Quang khẽ vuốt cằm, “Sau này chỉ có Úy Phong có thể ký đơn, những người còn lại đều phải tính tiền.”
Quản lý: “…” Ông đỡ kính mắt, tưởng là mình nghe lầm, “Chủ tịch Úy cũng vậy sao?..”
Thời Quang rất chắc chắn nói cho ông biết: “Ừ, ngoại trừ Úy Phong và tôi.”
Quản lý không dám nhận củ khoai lang bỏng tay này, nhưng cũng không thể ném lại được.
Đây vốn chỉ là một nhà hàng bình thường, sau khi Úy tổng mua lại, liền thăng cấp lên thành một nhà hàng cao cấp.
Có tổng mười phòng lớn nhỏ, điểm hấp dẫn người địa phương tới đây ăn chính là, mỗi một món ăn đều được làm ra vô cùng đặc sắc, nhưng nếu muốn có bàn phải đặt trước một ngày, để đầu bếp có thời gian chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, trong ngày đó không nhận bất kỳ đơn nào nếu không được đặt trước, cho dù có phòng trống, ngoại trừ những người có thể ký đơn.
Ăn ở đây không chỉ có đồ ăn tinh xảo, mà còn là thưởng thức phẩm vị và hồi ức trước đây.
Đương nhiên, vì cao cấp nên có rất nhiều người e ngại.
Cho dù như vậy, thì ngày nào phòng cũng trong tình trạng đầy.
Cho dù là chủ tịch Úy hay Úy Lam, muốn chiêu đãi ai, cũng sẽ qua đây, đặc biệt là Úy Lam, bạn bè cô ấy đều biết nhà hàng này là chú út cô của mở.
Thời Quang nói tiếp: “Bắt đầu từ hôm nay.”
Quản lý hiểu rõ ý ngầm trong câu nói của Thời Quang, để cho ông bây giờ đi thông báo, về sau trong nhà hàng, ngoại trừ cô và Úy Phong, ai cũng không thể ký đơn, cho dù là chủ tịch Úy.
Về phía Úy Lam, ông cũng phải thông báo, trước mắt thì cô công chúa này mới là lão đại của Úy gia, nhưng phía chủ tịch Úy… Ông phải nói sao?
Thời Quang cũng không có ý làm ông khó xử, “Để tôi nói với ba mình là được rồi.”
Quản lý thở phào, nhanh chóng bày tỏ thái độ, sẽ thông báo ngay với luật sư Úy.
Thời Quang gọi điện thông báo cho Úy Lam, Uý Lam trả lời: “Chị không được ký đơn sao, chú út nói vậy à?”
Thời Quang: “Ngay cả chú út của chị cũng không có tư cách ký tên miễn phí, vậy sao ông ấy có thể sắp xếp được?”
Úy Lam cười như không cười, “Đều là người một nhà, có cần phải khiến mối quan hệ căng thẳng vậy không, lại khiến người ngoài chế giễu, chú út biết hôm nay em tùy hứng vậy không?”
Thời Quang: “Tôi họ Thời, không dám trèo cao làm người nhà với chị.”
Mỗi lần có bữa tiệc, nghĩ đến Úy Lam đứng sau giật dây tìm mọi cơ hội cho Nam Địch tiếp cận Thời Cảnh Nham, cô liền hận không thể trực tiếp xé nát Úy Lam ra.
Chuyện lần trước Úy Lam làm với Thời Cảnh Nham, cô vẫn còn nhớ kỹ chưa quên đâu.
Im lặng một lúc, cô nói ra từng chữ: “Chị hỏi tôi, chú út của chị có biết tôi nghịch ngợm không? Vậy chú út của chị có biết, chị đứng sau lưng giật dây để người khác cướp bạn trai của con gái ông ấy không?”
Úy Lam nghẹn lại, lập tức giữ bình tĩnh, “Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, sao lại nghịch như vậy, em đây là muốn gán tội cho người khác.”
Thời Quang lười phải tranh luận với cô ta, “Chị họ, không quấy rầy chị bận rộn nữa, hôm nay khó có dịp em rảnh rổi, chuẩn bị phải đi trường thành rồi, đã nhiều năm chưa đi, hôm nay phải nói chuyện với trường thành hai câu, nói cho nó biết, địa vị của nó bây giờ ngập tràn nguy hiểm, bởi vì có một số người da mặt còn dày hơn tường thành của nó, chuẩn bị thay thế nó, ghi vào sử sách rồi.”
Úy Lam: “…Cô!”
Tim cũng thấy đau.
Thời Quang: “Chị họ, hẹn gặp lại.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!