Đích Trưởng Tôn - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Đích Trưởng Tôn


Chương 15


Triệu Ngọc Thiền xòe ngón tay ra đếm, nàng đã bị nhốt năm ngày, đã năm ngày rồi, nàng giống như chú khỉ không thể chịu cảnh giam cầm được nữa. Sang ngày thứ sáu, mẹ ruột Đậu thị hiếm khi cười híp mắt nhìn nàng, còn đưa cho nàng một chiếc hộp gấm, bên trong chính là một đôi Kim thiền tử‘¹’ mà lần trước nàng muốn, cánh dát vàng mỏng như cánh ve, đôi chân mảnh mai tinh xảo. Còn cả một chiếc trâm ngọc trên đỉnh khảm đóa sen vàng, nàng thích thú cầm trong tay không chịu buông, dè dặt hỏi mẫu thân: “Mẹ… mẹ phát tài rồi sao?”

Đậu thị đáp: “Phát tài ở đâu ra chứ!” Sau đó đem chuyện xảy ra hai ngày nay kể sơ qua một chút, cười không ngừng lại được: “… Không ngờ đích nữ của các phòng đều mắc lỗi cả, chỉ mình con lần này đã giữ đúng quy củ, không tặng vật gì cho Đỗ tam công tử kia. Tổ phụ con nghe xong rất vui vẻ, đặc biệt thưởng riêng cho con! Nói khó có được một lần con hiểu quy củ! Còn cả ca ca con, tay không có gì đáng ngại, trong lòng nương cũng thấy vui mừng.”

Triệu Ngọc Thiền hơi chột dạ, thật ra nàng còn nôn nóng hơn cả các đích tỷ muội kia, chẳng qua ca ca đã kịp thời ngăn cản mà thôi. Nàng níu lấy tay áo mẫu thân hỏi: “Mẹ, con nghe nói ca ca đã có được đối bài trong nhà! Con vẫn chưa từng thấy đối bài trông như thế nào đâu.”

“Đối bài đó…” Đậu thị thở dài, đêm qua Triệu Thừa Nghĩa đã nói với bà, đối bài tuy ở trong tay Trường Ninh, thực tế là không có tác dụng gì lớn. Kỳ thật do lão thái gia muốn nâng lên thân phận của Trường Ninh, chứ không hề đại biểu địa vị của đại phòng sẽ thay đổi từ đây.

Triệu Thừa Nghĩa tuy nhu nhược, nhưng dù sao cũng thấy rõ được sự thật. Nói với bà: “Nếu Ninh nhi nhà ta không đậu tiến sĩ, vậy đối bài gì cũng trở thành vô dụng. Nàng là phụ nữ không hiểu biết nhiều, đừng chỉ nhìn vào chút lợi ích trước mắt. Ninh nhi còn tỉnh táo hơn nàng, nàng xem thằng bé lấy được đối bài rồi thì âm thầm giao cho Cố nhũ mẫu bảo quản, không hề nói lấy nửa câu…”

Lời này đã dập tắt những kích động trong lòng Đậu thị, chung quy Ninh nhi đã bình an, bà cũng thấy dễ chịu hơn ít nhiều.

Bà nói với Ngọc Thiền: “Đối bài cũng không phải chuyện gì to tát, hôm nay nương đưa con ra ngoài thăm ca ca, về sau không được cãi vã với nó nữa. Thằng bé bị thương, đừng làm nó thêm bực mình.”

“Biết rồi biết rồi!” Triệu Ngọc Thiền vừa nghe thấy có thể ra ngoài, liền giống như có sâu đang bò không thể ngồi yên được nữa, “Chúng ta mau đến thăm ca ca thôi, Tiêu tức phụ bảo con làm hai đôi tất mùa đông cho ca ca, con may cũng được lắm đó, cầm đi tặng ca ca, lúc huynh ấy học bài vừa hay có thể đi vào.”

Lúc Triệu Trường Ninh nhìn thấy đôi tất mùa đông của muội muội, chỉ có thể giật giật khóe miệng khen: “Cũng… khá là đẹp.” Không phải Ngọc Thiền thêu xấu, mà Ngọc Thiền dường như chỉ biết thêu vịt nước thôi, bởi vậy đồ thêu thùa nàng mang tặng mọi người —— toàn là vịt nước, hà bao vịt nước, tất vịt nước. Hiện tại Triệu Trường Ninh chất đống một rương nhỏ những sản phẩm hình vịt nước. Thêu vừa mập vừa tròn, rất phúc hậu, giờ nàng đã sinh ra một loại thẩm mĩ mệt mỏi với vịt nước, sắp không còn nhận ra loài động vật này nữa rồi.

Triệu Ngọc Thiền là người đơn giản, rất dễ dỗ dành. Hiếm khi thấy ca ca khen mình, trong lòng vui mừng hãnh diện, lại làm ra vẻ như gió thoảng mây bay: “Nếu ca ca đã thích, vậy muội sẽ làm thêm cho huynh hai chiếc áo choàng, Tiêu tức phụ nói bây giờ muội đã có thể học cắt quần áo. Huynh mặc nó đi học bài rất được đó.”

Triệu Trường Ninh suýt chút nữa không nhịn được bật ra tiếng ho khan, còn phải mặc đi học bài nữa sao…

Nàng nói với Ngọc Thiền: “Được rồi, ca ca biết muội không ngồi yên được nữa, cũng khỏi cần nán lại chỗ ta làm gì, đến chỗ Uyển nhi chơi đi.”

Triệu Ngọc Thiền đương nhiên đã sớm ngứa ngáy chân tay, nói với ca ca một tiếng liền chạy thoắt đến chỗ Uyển nhi chơi đùa.

Đậu thi bưng bát canh thiên ma* dạ dày dê đến cho nhi tử uống, nói: “Chẳng phải ngày thường con vẫn ngăn không cho con bé đi chơi sao, hôm nay ngược lại còn bảo nó qua đó?”

* Thiên ma: một vị thuốc quý trong Đông y

“Phỏng chừng hiện giờ nữ nhi của các phòng đang bị phạt chép sách, vừa hay cho con bé tới nhìn xem, để nó thu liễm lại tính tình một chút.” Trong lòng Triệu Trường Ninh đã có tính toán, canh dạ dày dê bổ thân thể, nhưng mùi tanh hơi nồng, nàng uống một ngụm rồi để sang bên, do dự một chút mới hỏi Đậu thị, “Mẹ, mẹ có biết con người thất thúc không?”

Chuyện tối qua làm nàng trăn trở không yên, sáng nay đã hỏi Cố nhũ mẫu, bà đáp hôm qua vẫn luôn canh giữ, không có người nào tiến vào. Thậm chí Triệu Trường Ninh đã gọi tất cả nô bộc trong viện tới, nàng nhớ kẻ đi theo là một gã nam nhân, nghe giọng nói hiển nhiên không phải Tứ An ngốc kia, trong viện của nàng có hai nô bộc, nghe ra lại cảm thấy không giống. Sợ sẽ rút dây động rừng, nàng liền cho bọn họ trở về.

Đậu thị rất nghi hoặc: “Thất thúc của con? Nương chỉ biết hắn là do tổ phụ con đưa về nuôi dưỡng, ngày thường ít khi qua lại với chúng ta, mỗi năm ở nhà không quá một hai tháng, những cái khác thì ta không biết. Nếu nói về kỳ lạ, chắc là hắn đã hai bảy hai tám rồi mà vẫn chưa đón dâu. Tổ phụ con từng nhắc đến nữ nhi của mấy vị cử nhân, hay thứ nữ của các nhà trong sạch với hắn, hắn đều khước từ không lấy. Chung quy tổ phụ cũng không phải cha ruột hắn, khuyên cũng vô dụng, chỉ đành tùy hắn, cho hắn vài nha đầu là xong chuyện.”

Cũng phải, Đậu thị chỉ là phụ nữ trong nhà, bà có thể biết được bao nhiêu.

Đậu thị ra ngoài dặn dò bữa trưa cho nhi tử, để nàng tĩnh dưỡng thật tốt.

Triệu Trường Ninh lại cầm lên dao khắc đá Tứ An mua về, chọn một khối đá Điền hoàng‘²’ phẩm chất khá tốt, tiếp tục luyện khắc đá. Nàng luyện khắc đá vài hôm, cổ tay đúng là càng có lực, đặc biệt còn có thể khống chế chuẩn xác lực đạo của mũi dao, ắt có hiệu quả tương tự với việc luyện chữ. Nhìn thấy quả thực có hiệu quả khống chế lực đạo, nàng tự nhiên cũng muốn nhân lúc rỗi rảnh luyện tập. Tránh cho vì chữ viết không đẹp, đến lúc thi Đình để lỡ mất cơ hội, vậy thì quá thiệt thòi rồi.

Nàng đang khắc một gốc tùng xanh, nha đầu bên ngoài tiến vào bẩm báo, nói rằng lão thái gia tự mình đến thăm nàng.

Lão nhân gia ngài sao lại tự mình tới đây? Triệu Trường Ninh khoác một chiếc áo choàng bông rồi đứng dậy, không dám tiếp tục ngồi.

Triệu lão thái gia vừa vào cửa liền quan sát một vòng, trên giường đất ấm trải đệm dày màu xanh tím than, kệ sách bày không ít cây cỏ, trường kỷ bằng gỗ Lê hoa vàng, trong phòng bài trí đơn giản, ngăn nắp. Nhưng trong nhà bọn họ thì coi như giản dị rồi. Ông bảo Triệu Trường Ninh ngồi xuống: “Đừng đứng dậy, tổ phụ thấy con không tiện đi lại mới tự mình tới đây một chuyến.”

Triệu lão thái gia hỏi nàng một ít chuyện học hành, tặng cho nàng một xấp giấy Trừng tâm đường ‘³·¹’, một nghiên mực Long Vĩ ‘³·²’. Xem như là đến thăm hỏi người bệnh, mới nói: “Cùng chịu đánh như nhau, Trường Tùng lại không có gì đáng ngại, hôm nay còn đến chỗ ta nhận sai. Ta cũng mắng hắn té tát một trận, dù sao các con cũng là anh em họ, không nên vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích, nghiên mực Long Vĩ kia, chính là đồ hắn tặng con làm quà nhận lỗi.”

Các thiếu niên ở độ tuổi này thích tranh mạnh háo thắng, là chuyện rất bình thường.

“Hắn là đệ đệ, đương nhiên con phải bao dung.” Triệu Trường Ninh nói. Coi như nàng đang rèn luyện năng lực khoan dung của mình đi.

Những lời trước của Triệu lão thái gia chỉ để lót đường, sau đó mới than thở: “… Hơn hai tháng nữa là đến thi Hội rồi. Trường Hoài có ta chỉ bảo học hành, Trường Tùng thì mời tới Tưởng tiên sinh, đến Thiếu Lăng cũng có Chu tiên sinh giúp hắn giám sát. Con học hành lại không có người nào đặc biệt trông nom, tuy con không nói ra, nhưng tổ phụ biết trong lòng con cũng suy nghĩ chuyện này.”

Triệu lão thái gia cũng muốn cùng dạy, bất đắc dĩ không thể phân thân ra được. Ông tiếp tục nói: “Đúng lúc thất thúc con trở về, ta đã thương lượng với hắn rồi, hắn bằng lòng đến dạy con. Sau này nửa ngày con đến trường, nửa ngày lại đến chỗ hắn, để hắn chỉ bảo con. Đừng nghĩ hắn tầm thường, hắn là tiến sĩ khoa thi năm Quý Kỷ, trước khi đậu tiến sĩ đã từng dạy học ở thư viện Bạch Lộc Động, năm đó ta từng mời hắn đến chỉ giáo việc thi cử của mấy huynh đệ con, hắn lại được triều đình bổ nhiệm đến Thông Châu, bởi vậy mà từ chối. Lần này hắn sẵn lòng dạy con, đấy là một chuyện tốt! Học vấn của hắn uyên bác, có thể nói nhị thúc con cũng không sánh bằng.”

Triệu Trường Ninh nghe đến đây, bàn tay đã bất giác nắm chặt. Nàng dợm cười nói: “Thất thúc đến dạy con, đương nhiên là con rất mừng. Chỉ e làm trễ nải công việc của thất thúc…”

Triệu lão thái gia xua tay: “Việc này không cần lo, nếu hắn đã đồng ý tự nhiên sẽ có cách. Con chỉ cần xế chiều mỗi ngày đến chỗ hắn là được rồi.”

Triệu Trường Ninh nhớ tới tối qua trong lúc mơ màng, nghe được hắn thấp giọng hỏi:… Vất vả như vậy, có cần ta giúp ngươi không?

Có cần ta giúp ngươi không?

Cho nên đây chính là cách hắn giúp nàng?

Triệu Trường Ninh trầm mặc một hồi, mới gật đầu đồng ý, chung quy dường như cũng không có lý do để từ chối, quả thực nàng cần một người hướng dẫn học hành.

Triệu lão thái gia lúc này mới vui vẻ: “Con cố gắng đi theo thất thúc học tập, thiếu thứ gì cứ việc hỏi ta.” Dứt lời lại xoa xoa mái tóc nàng giống như lúc nàng còn nhỏ, dọa cho Triệu Trường Ninh giật mình. Trong nhà người đối đãi với nàng như vậy đã không còn nhiều. Triệu lão thái gia cười nói, “Vẫn là lúc tổ mẫu con còn sống thật tốt, bà làm người nghiêm khắc, trong nhà bị bà quản cho ngoan ngoãn cả. Có lúc ta bị bà ấy quản, còn ầm ĩ một trận với bà, rồi nạp thiếp, bao nhiêu chuyện thời trẻ huyên náo đến đỏ mặt tía tai… Bà ấy thương yêu con nhất, thấy được con hiểu chuyện thế này, không biết sẽ vui đến chừng nào.”

Nét mặt Triệu lão thái gia bỗng trở nên hiu quạnh, hồi lâu mới khoát tay. “Tổ phụ về trước đây, con nghỉ ngơi cho tốt.”

Triệu Trường Ninh nhìn bóng lưng của ông từ từ khuất dần trong bóng mát, nô bộc đi cùng lập tức đuổi theo. Nàng cũng lẳng lặng nhìn hồi lâu.

Có đôi khi nàng cảm thấy thời đại này thật tàn nhẫn, tổ phụ, phụ thân nàng, đều là những người đoan chính, lại vẫn có một đống di nương, mà mẫu thân dường như không hề xem chuyện này là gì cả. Nhưng nếu hỏi bọn họ người mà mình dành tình cảm chân thành là ai, nhất định vẫn là người vợ cả đã kết tóc se duyên. Người này mới cùng bọn họ tương kính lẫn nhau, sau khi chết cùng hưởng hương khói của con cháu.

Nàng không cần học nữ công may vá, không cần điểm trang, cũng không cần mới mười bốn mười lăm đã phải tính gả cho nam tử nào đó. Thân phận này với nàng mà nói có lẽ là áp lực, nhưng cũng là một loại thả lỏng, để nàng sống như muội muội, nàng quả thực không làm được. Triệu Trường Ninh cúi đầu nhìn vùng ngực bằng phẳng của mình.

Mười bảy tuổi rồi, có lẽ là do làm việc cùng nghỉ ngơi vất vả, dậy thì cũng không xem như tốt lắm, nhưng vẫn cần phải bó ngực. Kinh nguyệt cũng không ổn định, non nửa năm mới có một lần. Tuy dáng dấp cao hơn nữ tử bình thường, nhưng lại thêm yếu ớt. Nàng cũng quen với tác phong và biểu hiện của nam tử, cho dù người khác cảm thấy nàng xinh đẹp, cũng sẽ không sinh ra cách nghĩ đây là nữ tử của nhà nào đó.

Đương nhiên, cảm tạ triều đại này còn thịnh hành mỹ thiếu niên ốm yếu, những người yêu kiều hơn nàng, uốn éo kiểu cách hơn nàng không phải không có, cao thấp khó mà phân, thậm chí ở Giang Hoài còn có học trò lấy thoa phấn đeo trang sức làm đẹp, đôi khi nàng nhìn xong đều ở sau lưng âm thầm… hổ thẹn, mấy vị này còn giống nữ nhân hơn nàng.

Đến buổi tối, Triệu Trường Ninh bảo Tứ An sắp xếp những thư cụ ngày mai cần dùng, nghĩ đến chuyện Chu Thừa Lễ, làm thế nào cũng không ngủ được.

Kết quả Hương Chuyên vén mành tiến vào bẩm báo: “Đại thiếu gia, Đỗ tam thiếu gia mang lễ vật đến thăm ngài.” Nàng và Hương Phỉ không phải nha đầu hầu hạ thân cận của Trường Ninh, chẳng qua trong nhà nha đầu có chút tư sắc đều tránh Triệu Trường Ninh rất xa, sợ bị đại phu nhân ghim vào trong mắt, lại bị đánh cho hít vào mà không thở ra được.

Hương Chuyên thấy đại thiếu gia dựa vào gối đầu đọc sách, da dẻ đẹp đẽ không chút tì vết, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác khác thường.

Không nói những việc khác, nàng và Hương Phỉ đã hầu hạ Triệu Trường Ninh từ nhỏ, nam tử nhìn thấy chỉ có đại thiếu gia, người hầu hạ cũng là hắn, lâu ngày tự nhiên cũng sinh lòng mến mộ. Chỉ có điều đại thiếu gia hiện tại phải học hành, hai người đều âm thầm mong đợi, chờ thiếu gia thi đỗ, nói không chừng đại phu nhân sẽ cho phép đại thiếu gia nạp bọn họ vào phòng, bởi vậy lúc này biểu hiện vô cùng xuất sắc.

Triệu Trường Ninh không hề biết tâm tư của nha đầu nhà mình, nàng vẫn luôn yêu thích hai nha đầu làm việc thuần thục này, nàng lại không giống tên Giả Bảo Ngọc* kia thương hương tiếc ngọc, lúc nào cũng làm bộ mặt phụng phịu với đám nha đầu, đương nhiên là không ngờ như vậy cũng có thể sinh lòng cảm mến. Ngẩng đầu lên nói: “Để hắn vào đi.”

* Giả Bảo Ngọc: là nhân vật hư cấu, một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần.

Sao những người đến thăm nàng cứ đến từng đợt vậy, không thể hẹn nhau rồi cùng đi sao.

———————Chú thích: 4

(1) Có hai cách giải thích Kim thiền tử: Nguyên văn (金蝉子) Ở chương 5 mình đã giải thích theo cách 2, sau khi đọc miêu tả chương này mới phát hiện trật với dụng ý của tác giả, bởi vậy mình sẽ update lại chú thích nhé.

Kim thiền tử bao gồm Ngọc thiền (Ve ngọc) và Kim thiền (Ve vàng), thường là để chỉ ve vàng. Ve trong cảm nhận của cổ nhân có địa vị rất cao, luôn được coi là biểu tượng của sự thuần khiết, thanh cao, thông linh. Hơn nữa tiền thân của Đường Tam Tạng chính là Kim thiền tử, vì vậy hình tượng ve thường được dùng để chế tác trang sức.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN