Đích Trưởng Tôn - Chương 51
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Đích Trưởng Tôn


Chương 51


Đoàn người vây quanh Chu Thừa Lễ đến khi hắn ngồi xuống, hắn vẫn mỉm cười trò chuyện cùng Tả thị lang Hình bộ. Sau khi nói xong mới nhìn về phía phạm nhân, kế đó rời vị trí đi tới trước mặt hắn, đều giọng hỏi: “Tào đại nhân?”

Tào Tư Vũ hơi ngẩng đầu, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, vừa thấy Chu Thừa Lễ, đôi mắt chợt lóe lên một tia sáng kỳ dị, rồi hắn lại chậm chạp cúi đầu, giọng khàn khàn nói: “…Thì ra là ngươi!”

“Tốt nhất Tào đại nhân nên khai hết mọi chuyện ra, tránh phải chịu những đau đớn này. Ngài cũng biết Chu mỗ là người đọc sách, không muốn nhìn mấy cảnh máu me.” Chu Thừa Lễ điềm đạm nói, “Nhưng nếu để Chu mỗ thực sự ra tay, còn tàn nhẫn gấp nhiều lần người khác, Tào đại nhân phải cân nhắc cho kỹ đấy.”

Tào Tư Vũ nhắm mắt lại, máu tươi tý tách chảy xuống từ hai bên trán, hắn nặng nhọc đáp: “Nói ngần ấy vẫn chưa đủ sao? Không còn gì khác nữa rồi…”

Dường như Chu Thừa Lễ đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, Thẩm Luyện nhìn một hồi, vẫy tay gọi Triệu Trường Ninh tới, phân phó rằng: “…Viết lời khai đi.”

Được lắm, giờ nàng lại thành chân sai vặt rồi.

Triệu Trường Ninh ngồi xuống chấm mực, ghi lại những gì hai người vừa nói.

Chu Thừa Lễ xoay người lại, hắn nhìn những hình cụ đang treo trên tường, dụng cụ tra tấn của Hình bộ luôn là đầy đủ nhất. Không gian ở đây u tối, hắn lướt đến cuối cùng, mới nhìn thấy Triệu Trường Ninh đang ngồi bên kia, mới đầu cũng chỉ cảm thấy hơi giống, đợi Triệu Trường Ninh ngẩng đầu, hắn mới phát hiện hóa ra chính là nàng! Dáng vẻ nàng yên tĩnh, tay cầm bút lông — tư thế cầm bút, cũng do đích thân hắn uốn nắn lại.

Chu Thừa Lễ nhìn nàng, đôi môi khẽ nhúc nhích, không ngờ rằng nàng lại ở đây!

Vậy tiếp theo tra khảo bức cung phải tiến hành thế nào?

Chu Thừa Lễ vờ như không thấy nàng, lại quay đầu nói với Tả thị lang: “Hắn đã sức tàn lực kiệt rồi, chi bằng nghỉ ngơi hai hôm rồi hẵng tái thẩm. Đổi sang người khác tra tấn —” ngữ khí lại ngập ngừng, “Để những người trong này lui xuống trước đi, ta không thích nhiều người có mặt.”

Vì thế trong nháy mắt, Triệu Trường Ninh đã bị tống cổ ra ngoài, chỉ ba vị đại lão được ở lại phòng giam, còn đám tiểu quan bọn họ đứng bên ngoài hóng hớt.

Cách đó không xa chính là chuồng ngựa của Hình bộ, vì tuyết lớn nên được đắp thêm rơm rạ ấm áp, da lông bầy ngựa đều bóng loáng phát sáng, thong thả gặm cỏ. Con ngựa cuối cùng nhỏ hơn hẳn một vòng, nó nhìn đám quan viên đang đứng ngoài nói mát, vẫy vẫy cái đuôi, vênh váo nhởn nhơ. Lúc sau Triệu Trường Ninh mới nhận ra đây chính là con lừa của Kỷ Hiền, trên cổ nó còn đeo tấm biển ‘Dùng cho Hình bộ’. Nuôi chung với bầy ngựa, cướp cỏ khô của ngựa, đám ngựa này đều sợ nó ba phần.

Đại tuyết lại bắt đầu bay tán loạn, chỉ nhìn thấy một người mặc áo bông dài dày dặn đang bước qua đây, bộ dạng lười nhác ôm lò sưởi. Nhưng lại là người quen, Kỷ Hiền.

Cạnh Triệu Trường Ninh phần đa là quan viên Hình bộ, nhao nhao chào hỏi Kỷ đại nhân. Kỷ đại nhân lại nhìn thấy Triệu Trường Ninh, cười híp mắt nói: “Ấy, đây không phải Triệu đại nhân sao? Lâu rồi không gặp.”

“Lạnh thế này Kỷ đại nhân vẫn còn ra ngoài?” Triệu Trường Ninh cười hỏi.

“Người nghèo chí ngắn, ra ngoài uống chén rượu thôi, Triệu đại nhân có muốn cùng đi không?” Kỷ Hiền nói.

Bổng lộc của quan viên triều Đại Minh quả thực rất ít ỏi, ví như Hải Thụy, ông nổi tiếng là thanh liêm, bình thường chỉ sống dựa vào bổng lộc. Lúc mẹ ông đón sinh nhật mới mua hai cân thịt về ăn, ấy vậy mà thành chuyện ly kỳ, đến hoàng thượng cũng phải hỏi thái giám bên cạnh: “Trẫm nghe nói hôm qua Hải Thụy mua thịt phải không?”

Kỷ Hiền làm quan trong kinh nhiều năm, nhưng không một ai biết về gia thế của hắn, nếu chỉ sống nhờ bổng lộc, đương nhiên sẽ nghèo rớt mồng tơi.

“Ta không giỏi uống rượu, Kỷ đại nhân đi đi.” Triệu Trường Ninh khẽ cười đáp. Kỷ Hiền bèn nói: “Vậy Triệu đại nhân tiếp tục hóng gió nhé.” Hắn dắt lừa của mình ra khỏi chuồng ngựa, con lừa xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi.

Gió bấc lạnh thấu xương thổi tới giữa không gian trống trải, khiến cả đất trời mịt mù trong màn tuyết.

……

Sắc trời dần mờ tối, tuyết lớn không ngừng rơi, cảnh tượng trong Triệu gia lại náo nhiệt hơn bao giờ hết Đèn lồng đỏ treo cao, tiền viện còn bày vài mâm tiệc rượu. Mấy vị quan lớn trong triều đã đến từ sớm chúc mừng, xe ngựa đỗ ngoài cổng chính san sát đến con kiến cũng không chui lọt.

Thiêm đô ngự sử Đô sát viện Chu Thừa Lễ vừa phục chức, mấy năm trước hắn được phái đến vùng Giang Triết, về phần đi làm gì thì không ai hay. Lần này trở về lại được phục hồi nguyên chức, những người năm xưa từng nghe tiếng tăm hắn, hoặc từng cùng hắn kết giao đều tụ tập về đây. Hắn đứng giữa yến tiệc nhàn nhã nói cười, đối ẩm cùng đồng liêu.

Một cỗ kiệu dừng lại trước cổng, cửa kiệu được đè xuống, có người từ trong kiệu bước ra, chính là Đỗ Thành thân mặc quan phục chính tam phẩm. Kể từ lúc hôn sự của Triệu Trường Ninh và Đỗ Nhược Quân hủy bỏ, Đỗ Thành đã rất lâu không đặt chân đến Triệu Gia. Cũng bởi trên quan trường Chu Thừa Lễ chưa từng biểu lộ mình là người của Triệu gia, nên đến giờ hắn mới biết Chu Thừa Lễ là dưỡng tử nhà họ Triệu. Hắn nhìn hai chữ ‘Triệu phủ’ mà thở dài đánh thượt, nói với thuộc hạ: “Được rồi, vào trong thôi.”

Triệu lão thái gia nghe tin Đỗ Thành đến thì rất ngạc nhiên, đích thân ra nghênh đón Đỗ Thành vào cửa. Sau khi vào phủ Đỗ Thành bèn cùng Chu Thừa Lễ, Triệu lão thái gia tiến vào nhà trong trò chuyện.

Triệu Trường Ninh ngồi trên yến tiệc thưởng trà, lần này thất thúc trở lại, đi đến đâu cũng được đoàn người vây quanh, có thể thấy thân phận không hề tầm thường.

Thiêm đô ngự sử Đô sát viện và Thiếu chiêm sự Chiêm sự phủ tuy cùng là chính tứ phẩm, nhưng Thiêm đô ngự sử lại có thực quyền, hai bên không thể so sánh. Đến thời gian nói riêng với hắn một câu nàng cũng không có, nhàm chán ngoảnh lại trêu chọc Tứ An: “Ngươi nhìn đi Tứ An, nếu bây giờ tấm hoành phi trên đầu chúng ta rớt xuống, tám trong mười người bị đập chết chắc chắn toàn thuộc đảng thái tử.”

Tứ An ồ một tiếng, hồi lâu mới hỏi: “Thiếu gia, thế nghĩa là sao?”

“Ngươi tự nghĩ đi.” Trường Ninh mỉm cười vỗ lên vai hắn.

Triệu Trường Hoài nghiêng đầu nhìn huynh tưởng uống trà, khóe miệng khẽ nhếch lên. “Vậy đại ca cũng là một trong số đó rồi.”

Triệu Trường Hoài được Thị độc học sĩ Hàn lâm viện tán thưởng, thời gian trước đã thăng lên làm Tu soạn. Hôm nay trong các Thứ cát sĩ Hàn lâm viện, hắn là người thăng tiến nhanh nhất. Hắn yên lặng ngồi một bên uống trà, dường như mọi phồn hoa náo nhiệt xung quanh đều chẳng liên quan gì nhiều tới hắn.

Có đôi khi nhìn người đệ đệ này, Triệu Trường Ninh chợt có cảm giác tâm tư hắn sâu tựa biển khơi. Giống như Chu Thừa Lễ, đều không thể nhìn thấu.

Trong giấc mơ nọ, hắn làm đến chức quan Thị lang Binh bộ.

Triệu Trường Ninh không tiếp lời hắn.

Đợi đến khi tiệc tan vẫn không thấy bóng dáng Chu Thừa Lễ, nhưng có lẽ vẫn phải đến thỉnh an hắn. Quay về phòng xem hết hai tập hồ sơ, Trường Ninh mới đi Đông viện.

Chu Thừa Lễ vẫn còn đang bàn chuyện với một vị quan viên Trường Ninh không quen, nhìn thấy nàng tới, vẫy tay ý bảo Trường Ninh theo hắn ra ngoài. Chu Thừa Lễ quay lưng về phía nàng ngắm nhìn trời đêm tuyết rơi, hỏi: “Hôm nay trông thấy ngươi ở Hình bộ, đi làm gì vậy?”

“Tra hỏi phạm nhân, ta đi cùng Thẩm đại nhân tới đó.” Triệu Trường Ninh nói. Vốn dĩ nàng có rất nhiều điều muốn hỏi Chu Thừa Lễ, nhưng vào lúc này, bên ngoài là đêm tuyết, trên đầu là đèn lồng đỏ, gió rét lẳng lặng thổi đung đưa. Nàng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

Chu Thừa Lễ xoay người lại nhìn nàng, hắn cao hơn nàng rất nhiều, Trường Ninh bị bao phủ dưới bóng hình của hắn. Nàng ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng mà xa lạ.

“Tra tấn phạm nhân rồi sao?”

Triệu Trường Ninh gật đầu: “Đã là quan viên Đại lý tự, tất nhiên khó tránh khỏi việc này.”

Chu Thừa Lễ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nàng, giúp nàng cản lại từng đợt gió rét đang chực chờ nhào tới. “Có sợ không?”

Triệu Trường Ninh cười đáp: “Hơi kỳ lạ một chút, ta còn tưởng mình sẽ sợ hãi, nhưng hình như đó không phải nỗi sợ, mà là một cảm giác… khó mà nói rõ ràng.”

Chu Thừa Lễ bèn thở dài: “Về sau tốt nhất đừng có chạy tới Hình bộ nữa, thi cử làm quan đã đành, ta đều chiều theo ý ngươi. Nhưng việc này thì không được. Lần sau còn để ta nhìn thấy, ta sẽ lôi ngươi xuống ngay trước mặt mọi người!” Hắn lại nói, “Mấy tháng tới ta không ở nhà, có chuyện gì cứ sai người mang thư đến Đô sát viện tìm ta là được.”

Trường Ninh cười khổ, thất thúc vẫn còn nhớ thân phận của nàng, có đôi khi chính bản thân nàng còn quên mất, nàng nói: “Vậy chất nhi xin cáo lui trước.”

Chu Thừa Lễ ừ một tiếng ưng thuận.

Triệu Trường Ninh rời khỏi Đông viện, trên con đường trở về, cả người nàng chìm vào màn đêm đen kịt. Triệu Trường Ninh đột nhiên dừng bước, giơ bàn tay lên.

Hai tay nàng lại khẽ phát run.

Dao cắt thấu xương, dùi xuyên da thịt, những âm thanh máu chảy tung tóe, da thịt nứt vỡ. Có cái là thật, có cái do nàng tưởng tượng ra, nhưng đều rất rõ ràng.

Nàng nắm chặt bàn tay đang run rẩy thành quyền, thần sắc càng thêm giá lạnh, nàng phải học cách khiến lòng dạ thêm sắt đá. Thế gian này ngoại trừ bản thân mình, còn ai mới thật lòng bảo vệ nàng đây?

Nàng khẽ rì rầm một câu: “Nhìn thấy không phải thật, nghe thấy cũng không phải thật.”

Tứ An đi theo sau nàng hỏi: “Thiếu gia, ngài đang nói gì vậy? Gì mà không phải thật cơ?”

Triệu Trường Ninh lắc đầu, kéo chặt tấm áo choàng trên vai, nhàn nhạt nói: “Không có gì, đi thôi.”

……

Ba ngày sau, đã có kết quả thẩm vấn Tào Tư Vũ.

Chu Thừa Lễ do đích thân hoàng thượng triệu hồi về điều tra án tham ô thuế, Đô sát viện chuyên giám sát vấn đề quan lại tham ô, về mặt này vẫn lợi hại hơn Đại lý tự và Hình bộ.

Nghe nói Chu Thừa Lễ đã dùng mười hai loại hình pháp, loại sau còn tàn khốc hơn loại trước, khiến người nghe rợn cả tóc gáy. Cuối cùng Tào Tư Vũ sụp đổ khai ra, phía sau do tam hoàng tử sai khiến. Triệu Trường Ninh không rõ kết quả này có phải do Chu Thừa Lễ bức ra hay không, dạo gần đây nàng chẳng hề thấy bóng dáng hắn. Mà Thẩm Luyện quả nhiên cũng không còn dẫn nàng đến Hình bộ nữa.

Nhất thời người thuộc đảng tam hoàng tử trong triều ai nấy đều nơm nớp bất an, lời khai đã trình lên trước mặt hoàng thượng, tam hoàng tử bị phạt giam lỏng, nghe nói Lý quý phi quỳ bên ngoài thư phòng hai canh giờ liền, hoàng thượng cũng không chịu nhượng bộ.

Cứ như vậy, vị trí chủ bút của tam đường hội thẩm, không còn ai muốn đảm nhận nữa.

Nếu không dính dáng đến các hoàng tử, đây quả là món hời béo bở. Nhưng lỡ như lúc viết lời khai mạo phạm đến hoàng tử hay khiến hoàng tử tức giận, khả năng cả mạng cũng chẳng còn! Thẩm Luyện tự nhiên mất đi hai ứng viên tiềm năng, Hứa đại nhân không chịu tiến cử Tưởng Thế Văn, Trang Túc cũng không đề cử tiểu sư đệ nữa. Chuyện này không thể đùa được, viết tốt hoàng thượng chưa chắc đã vui, viết không tốt lỡ như hoàng đế nổi trận lôi đình, cái đầu chuyển hộ khẩu chỉ là chuyện trong một câu nói.

Cuối cùng, Thẩm Luyện bèn gọi Triệu Trường Ninh tới, lệnh cho nàng rằng: “—— Vị trí chủ bút do ngươi đảm nhận.”

Trang Túc tức thì giận dữ: “Thẩm Luyện, ngươi muốn làm gì! Cứ để Tưởng Thế Văn đi mà làm chủ bút ấy, không phải hắn muốn lắm sao?”

Thẩm Luyện nhìn Triệu Trường Ninh chăm chú: “Ngươi đã nhớ kỹ chưa?”

Bàn tay Triệu Trường Ninh nắm chặt, nhưng vẫn thưa vâng một tiếng. Lời của cấp trên, làm gì có chỗ cho nàng phản đối.

Bởi thế nên khi dạy học cho ngũ điện hạ thỉnh thoảng nàng cũng thất thần, suy nghĩ về vụ án trước mắt. Lần này Thẩm Luyện chọn nàng làm chủ bút, Đại lý tự không còn ai buông lời oán hận.

Triệu Trường Ninh giao cho ngũ điện hạ một bài biết, đứa trẻ bèn ngoan ngoãn ngồi một bên viết bài. Tư thế cầm bút của nó còn chưa được vững.

Một lúc sau nó ngẩng đầu lên hỏi: “Triệu đại nhân, ngươi có tâm sự gì sao?”

Trường Ninh nhìn nó, Chu Minh Khiêm nói: “Hôm nay ta viết sai ba chữ, ngươi đều không nhắc ta phải chú ý hơn.”

Đứa bé này không hổ mang huyết mạch hoàng thất, mới vài tuổi đầu đã thông minh dị thường, thậm chí còn có khả năng xem qua là nhớ. Đáng tiếc ba vị ca ca phía trên tranh giành một mất một còn, nó hẵng quá nhỏ, đợi nó lớn lên, ba người kia đã sớm phân chia thắng bại, cơm canh đều nguội cả rồi.

Vừa nghĩ vậy, Triệu Trường Ninh lại càng thêm dịu dàng với đứa trẻ còn quá đỗi thuần khiết này, cúi người nửa ngồi xuống nói: “Vừa rồi hạ quan không nhìn thấy. Điện hạ viết sai cũng không sao, lát nữa sửa lại là được.”

Chu Minh Khiêm bèn đặt bút xuống, thân thể nhỏ xíu còn thơm mùi sữa nhảy khỏi chỗ ngồi, đi tới trước người Triệu Trường Ninh, ngây thơ hỏi: “Triệu đại nhân, có phải ngươi lo lắng cho thái tử ca ca không?” Nó nói, “Thời gian trước mẫu hậu cũng vì lo lắng cho ca ca mà mất ăn mất ngủ. Thái tử ca ca sẽ làm hoàng đế thôi, các ngươi không cần bận tâm đâu.”

Triệu Trường Ninh nghe thấy vậy tức khắc nhíu mi, nắm lấy bả vai Chu Minh Khiêm hỏi: “Điện hạ, lời này ngài nghe được từ đâu, có phải do kẻ khác dạy ngài không?”

Phản ứng đầu tiên của nàng là có kẻ muốn hại Chu Minh Khiêm, lời này nói với nàng thì không sao, chỉ sợ để kẻ có tâm nghe được, Chu Minh Khiêm và thái tử đều sẽ bị hoàng thượng chán ghét, dẫu sao đế vương vô tình, việc kiêng kị nhất chính là kẻ khác ngấp nghé ghế rồng của hắn.

Chu Minh Khiêm lắc lắc đầu: “Không ai dạy ta cả.”

Trường Ninh vẫn thấy ngờ vực, nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Bằng không để đứa bé này đi nói khắp nơi, há chẳng phải đang hại nó! “Vậy điện hạ có từng nói lời này với ai khác không? Ngài hãy nói thật với vi thần, có ma ma nào hay kẻ nào bên cạnh tam điện hạ dạy ngài không?”

Bếp lò cháy ấm áp dễ chịu, gió thổi phơ phất màn che, bóng nến theo đó chập chờn lay động, đứa trẻ được bao phủ trong ánh sáng của vùng tuyết trắng xóa, trông lại càng đẹp đẽ như quả cầu tuyết mềm, nó mím môi nói, “Không ai dạy hết, là ta mơ thấy vậy thôi.”

“Ta đã kể cho ma ma nghe giấc mơ này. Ta mơ thấy Triệu đại nhân quỳ trên điện Kim Loan. Thái tử ca ca ngồi trên long ỷ… thế là ma ma bị dọa mất mật, dặn ta không được kể cho bất cứ ai, phải mau chóng quên nó đi.” Chu Minh Khiêm nhìn nàng, “Nhưng lúc mơ giấc mơ này, ta còn chưa gặp gỡ Triệu đại nhân, sao lại mơ thấy ngài được cơ chứ.”

Triệu Trường Ninh hồi lâu vẫn không đáp lại, kỳ thực do nàng quá đỗi ngạc nhiên.

Đầu tiên nàng nghĩ liệu có phải Chu Minh Khiêm đang bịa chuyện, nhưng sau đó cảm thấy không đúng, nếu một đứa trẻ năm tuổi có mưu tính này, nó cũng không có mục đích để làm vậy. Nếu nàng có thể mơ thấy, vì lẽ gì Chu Minh Khiêm lại không thể. Chẳng qua… tại sao nội dung của hai giấc mơ lại tương phản hoàn toàn với nhau như thế. Trong giấc mơ của nàng, người đăng cơ là Chu Minh Sí, nhưng Chu Minh Khiêm lại mơ thấy thái tử điện hạ,

“Điện hạ, ma ma nói rất đúng, lời này không được phép để lộ ra.” Trường Ninh xoa đầu nó chậm rãi nói, Bằng không sẽ hại đến thái tử ca ca của ngài.”

Chu Minh Khiêm gật đầu, nghe lời Triệu Trường Ninh: “Ta sẽ không nói với ai hết.”

Lúc này tấm rèm bông dày dặn ngoài cửa thư phòng được vén lên, có hai người lần lượt tiến vào, một trong số đó cười nói: “Ngươi gọi nàng tới giảng bài cho ngũ đệ, ta thấy cả hai cùng rủ nhau làm biếng thì có.”

Triệu Trường Ninh nhác thấy thái tử và Chu Minh Sí tiến vào, lập tức quỳ xuống thỉnh an. Trong bụng thầm nghĩ, những lời ban nãy chắc không phải hai người họ đã nghe thấy cả rồi chứ…

“Thỉnh an hai vị điện hạ, ngũ điện hạ muốn vi thần gấp hạc giấy, nhưng vi thần lại không rành việc này.” Trường Ninh nói.

Chu Minh Khiêm nhanh nhẹn phản ứng lại: “Thỉnh an thái tử ca ca, nhị ca, đúng là Minh Khiên muốn hạc giấy.”

Chu Minh Hy cười một tiếng: “Muốn hạc giấy thì phải hỏi nhị ca đệ, mấy thứ đồ chơi lặt vặt này huynh ấy am hiểu lắm.”

Chu Minh Sí vốn ở vị trí trung lập, tuy tam hoàng tử xảy ra chuyện, nhưng cảm tình giữa hắn và thái tử không bị ảnh hưởng chút nào. Hắn khoác tấm áo gấm mỏng đen tuyền, giữa trời đông mà dường như không hề thấy lạnh. Biên giới tây bắc rét căm căm, chút lạnh lẽo này hẳn cũng chẳng thấm vào đâu. Nghe xong bèn cười nói: “Hạc giấy thì có gì khó, chi bằng làm cho đệ mấy món đồ còn thú vị hơn.”

Dứt lời sai người mang ít cói đến, hắn chỉ dùng một tay, từng sợi cói đã linh hoạt vòng tới vòng lui giữa các ngón tay. Bàn tay hắn rất lớn, có lẽ tay người cầm kiếm đều như vậy, năm ngón tay vững vàng linh hoạt, chỉ chốc lát một con châu chấu đã thành hình, hắn rút thêm vài sợi cói, bện một con gà nhỏ.

Chu Minh Khiêm dù sao cũng là con nít, vừa thấy đã thích mê. Triệu Trường Ninh cũng ngắm con gà nhỏ vài cái, châu chấu thì dễ thôi, thật ra nàng cũng biết làm. Nhưng còn gà bắt buộc phải có kỹ thuật khéo léo mới bện ra được…

Chu Minh Sí đan cho Chu Minh Khiêm liên tiếp vài món đồ, kêu nó cầm ra ngoài chơi, nó mới cáo từ Chu Minh Hy rồi chạy biến mất.

Chu Minh Hy giữ Triệu Trường Ninh lưu lại một lúc, cũng không có chuyện gì khác, sở thích hai người hợp nhau nên cùng bàn luận thơ từ khúc phú mà thôi. Nói đến thỏa hứng, Trường Ninh cũng có phần nhập tâm, bất giác nắm chặt lấy tay thái tử điện hạ, tới lúc nhận ra đã thấy thần sắc thái tử điện hạ có phần không được tự nhiên. Nhưng hắn không hề né tránh, còn mặc cho nàng nắm tùy thích.

“Vi thần mạo phạm.” Trường Ninh cười cười buông tay.

“Hai ta đâu cần bàn đến mạo phạm.” Chu Minh Hy lại nói, “Mấy hôm ta bị phụ hoàng trách phạt, mỗi ngày ngươi vẫn đưa bảng chữ mẫu tới, dặn ta tĩnh tâm. Tấm lòng chân thành của ngươi ta hiểu được.” Thái tử điện hạ chợt rơi vào trầm tư, có lẽ đang nhớ lại khoảng thời gian chua xót đó.

Thật ra Triệu Trường Ninh chưa thể coi như chân thành, cái nàng muốn chỉ là bảo vệ mình mà thôi. Giữ bản thân an toàn, giữ Triệu gia được an toàn. Nhưng thái tử điện hạ đối với nàng quá tốt, nàng cũng không nỡ lòng nào.

Đợi rời khỏi Đông cung, ra khỏi đại môn đỏ thẫm, Trường Ninh mới sửa sang lại cung bào, bước men theo con đường dài thẳng tắp. Trên đường còn sót lại chút tuyết đọng ngày đông, giày đen giẫm lên tan thành nước tuyết hòa vào trong nền đất.

Bên ngoài Ngọ Môn sắc đông xán lạn, Triệu Trường Ninh trông thấy một cỗ xe ngựa giản dị đang đợi nàng.

***

Chu Minh Sí ngồi bên trong xe, khoác chiếc áo choàng lông sóc đọc sách, ánh lửa chiếu sáng một bên mặt kiên nghị của hắn. Có đôi khi Trường Ninh chợt nghĩ, rốt cuộc hắn đọc được loại sách gì, chẳng phải đến tứ thư hắn còn chẳng hiểu sao?

Chu Minh Sí thấy nàng ăn mặc dày dặn, nghĩ chắc do nàng sợ lạnh, bèn gẩy bếp lò cháy to hơn một chút. Sau đó nói: “Đại lý tự có một tấm lệnh bài giúp tiến vào mọi ngục giam trót lọt, ta muốn ngươi giúp đưa ta vào đại lao Hình bộ, không được để kẻ khác biết ta từng ở đó.”

Triệu Trường Ninh ngẩn ra rồi hỏi: “Điện hạ muốn vào trong gặp Tào Tư Vũ?”

Chu Minh Sí ngẩng đầu, nhìn Trường Ninh rồi ngả người dựa về sau: “Ngươi chỉ cần làm theo là được.”

“Nếu sau này xảy ra rắc rối gì, Hình bộ có ghi chép, rất dễ dàng tra ra được hạ quan.” Triệu Trường Ninh thản nhiên nói, “Bởi vậy hạ quan phải hỏi cho rõ, rốt cuộc điện hạ muốn làm gì?”

Thỉnh thoảng Chu Minh Sí sẽ sai Triệu Trường Ninh làm thay hắn một số chuyện, tuy Triệu Trường Ninh không muốn, nhưng cũng không dám trái lời Chu Minh Sí. Huống hồ vị này mai sau có khả năng sẽ leo lên đế vị, nếu vấn đề không phạm vào nguyên tắc, thường Triệu Trường Ninh đều sẽ đồng ý. Cũng có lẽ do bản tính sợ chết của nàng chăng.

Khóe miệng Chu Minh Sí nhếch lên: “Yên tâm đi, ta chỉ muốn hỏi vài chuyện nhỏ nhặt, không đến mức giết hắn đâu —— Vả lại thời gian này người thẩm vấn hắn rất nhiều, sẽ không ai biết chuyện này cả.”

Triệu Trường Ninh lại linh cảm việc này có mùi nguy hiểm, hễ là thứ lưu lại chứng cứ đều không an toàn.

Chu Minh Sí vốn định im lặng chờ nàng trả lời, thấy nàng chỉ cười nhẹ một tiếng không nói, bèn nhỏm dậy nửa quỳ. Cả người Trường Ninh căng cứng, Chu Minh Sí đã sát lại rất gần, chỉ cần thêm nửa tấc nữa thôi sẽ đụng phải. Không gian trong xe ngựa nhỏ hẹp, dường như cả người nàng đều đang đặt dưới sự áp bách của Chu Minh Sí, toàn thân căng thẳng. Chỉ thấy Chu Minh Sí lạnh lùng nói bên tai nàng: “Không phải ngươi thích ta sao, làm chút chuyện này cho ta cũng không nguyện ý?”

Triệu Trường Ninh siết chặt tay, trông thấy cánh tay rắn chắc của hắn đã đặt ngay cạnh người, giống như muốn kéo nàng vào lồng ngực. Lạnh nhạt nói: “Điện hạ quá lời, có điều ta thực sự không rõ —— ta thích điện hạ từ bao giờ vậy.”

Hai mắt Chu Minh Sí khẽ híp lại: “Người giống như ngươi——” Sau đó chợt ngừng, không nói tiếp vế sau.

Người như Triệu Trường Ninh, cực kỳ cám dỗ kẻ khác yêu thích. Mỗi một tấc xương cốt, mỗi một động tác của nàng. Nếu để người khác biết khi mặc nữ trang nàng có dáng vẻ gì, sự đối lập ấy mãnh liệt đến đâu, da thịt thân cận có cảm giác thế nào, chỉ e đã sớm không khống chế được.

Tốt nhất là không nói cho nàng biết.

Nếu nàng ta biết được chắc chắn sẽ lợi dụng chuyện này. Mà hắn… lại không rõ liệu bản thân có thể cưỡng lại hay không.

Xem ra đúng là nhầm lẫn rồi, chẳng ngờ cái này cũng nhầm cho được. Chu Minh Sí ngồi trở lại chỗ cũ, nói một câu: “… Ngươi quả thực vẫn chưa hay biết gì.”

Triệu Trường Ninh còn đang nghĩ thầm, phải chăng do khúc kia gây họa, nhưng lại cảm thấy Chu Minh Sí không phải kiểu người tự mình đa tình như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, bình thường có vẻ cũng ít thân cận với vị gia này, nhưng chuyện trước mắt vẫn cần phải giải quyết. “Nếu điện hạ nhất định muốn đi, ta có cách để điện hạ tiến vào mà không lưu lại dấu vết.”

Vào đại lao Hình bộ đúng là cần dùng đến lệnh bài, hơn nữa còn phải ghi chép lại, nhưng vào Hình bộ thì không cần. Sau khi vào trong Triệu Trường Ninh chỉ cần nói mình quên mang, mượn lệnh bài của người khác dùng tạm là được, người trong Hình bộ lại không cần phải đăng ký.

Tuy không rõ hắn tìm Tào Tư Vũ có chuyện gì, nhưng nàng hoàn toàn không có cách từ chối.

Màn đêm buông xuống, Triệu Trường Ninh viện cớ Đại lý tự còn vài chỗ chưa làm rõ ràng, dẫn theo Chu Minh Sí đã cải trang thành Tư vụ tiến vào trong.

Cửa ngục mở ra, Chu Minh Sí đúng là chỉ thì thầm mấy câu với Tào Tư Vũ, nàng hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Mà Tào tư Vũ lại nghiêng người sang, ánh mắt sáng ngời nhìn Chu Minh Sí, đôi môi khô nứt tái nhợt run run: “Nhị điện hạ ——”

Chu Minh Sí giơ lên một ngón tay: “Không cần nói gì thêm, hiểu được là tốt rồi.”

Lúc hắn từ nhà lao bước ra, Triệu Trường Ninh đang dựa vào trước cửa đợi hắn, hai người rời khỏi đại lao Hình bộ, Triệu Trường Ninh đã nhịn hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Rốt cuộc điện hạ muốn uy hiếp ta đến bao giờ?”

“Đến khi không còn muốn uy hiếp ngươi nữa thì thôi.” Chu Minh Sí ngắm khuôn mặt nén giận không dám bộc phát của nàng, khóe môi khẽ cong lên. Hắn lấy từ trong tay áo ra một vật, đặt vào tay Triệu Trường Ninh.

“Ban nãy rảnh rỗi tiện tay bện, chẳng có ích gì cả, thôi thì tặng cho ngươi.”

Triệu Trường Ninh cảm giác được một vật lạnh lẽo, có góc cạnh. Vừa mở ra xem, là một con chó nhỏ lè lưỡi bện từ rơm, đang ngồi xổm trên lòng bàn tay nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN