Vướng Mắc Ngọt Ngào - Chương 1: Lễ Kỉ Niệm Trường Đại Học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Vướng Mắc Ngọt Ngào


Chương 1: Lễ Kỉ Niệm Trường Đại Học


Edit: Tư Phiên

. « Thực sự là mình xin lỗi mọi người, sau khi xem lại chương này mình mới biết nhiều lỗi kinh khủng do phần mềm dịch hơi sai sai:)). Vì thế mình quyết định edit lại giúp mọi người đọc mượt mà hơn. Cảm ơn mọi người nhiều. »

===

Hôm nay là ngày mười hai, lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường Đại học Truyền thông Z bắt đầu được cử hành.

Lần này kỷ niệm ngày thành lập trường, bất luận là sinh viên cũ hay sinh viên mới, kể cả các giáo viên đều sẽ tham gia việc trọng đại này. Có thể biểu diễn một lần trên sân khấu là điều không thể nghi ngờ, đích thực là vô cùng may mắn.

Bên ngoài phòng thay đồ, lúc này một nữ sinh tóc dài vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm một người khác bên trong, cô ta đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì không nghĩ tới bị một đôi tay mảnh khảnh kế bên kéo ngược trở ra.

“Cô định làm gì a? Muốn vào trong lên liều mạng với cô ta sao?”

Cô gái bị đè chặt tay hít sâu một cái, vừa nhấn giọng vừa nói: “Tôi chuẩn bị lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự không được lên sân khấu sao? Dựa vào cái gì tiết mục mở màn một hai phải cho Thẩm Thư Dư lên sân khấu, tôi so với cô ta kém chỗ nào? Tôi không cam lòng!”

“Cô kém hơn cô ta chỗ nào?” Cô gái có đôi tay mảnh khảnh bất đắc dĩ cười, “Còn không cam lòng? Cô đó, đúng là thiếu sự kiên nhẫn.”

“Đổi lại là cô, cô có thể bình tĩnh được sao?”

Cô gái nọ cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên có thể! Cho nên, cô phải nghe lời tôi.”

……

Thẩm Thư Dư theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phòng hóa trang ngoài cửa, chỉ thấy lấp loáng một góc áo màu trắng của ai đó ngoài hành lang.

Hôm nay kỷ niệm ngày thành lập trường tổng cộng có 19 tiết mục, tham dự biểu diễn có khoảng gần một trăm người. Thẩm Thư Dư lần này may mắn có thể đại dự tham gia mở màn tiết mục biểu diễn, không chỉ có như thế, cô còn được cử dẫn đầu đội múa.

Trước mắt phòng hóa trang người không nhiều lắm, Thẩm Thư Dư đã sớm trang điểm xong, đang chờ đợi đến giờ.

Thời tiết giá rét, Thẩm Thư Dư còn chưa thay bộ váy múa. Cô thân thể nhỏ nhắn, trên người thịt cũng ít cho nên luôn rất ghét thời tiết lạnh.

Lúc này Thẩm Thư Dư mặc cái áo bông dày ở phòng nghỉ và cúi đầu xem truyện tranh, mái tóc dài đen nhánh vì chưa chải chuốt lại lên vẫn còn rối tung, xoã trên vai. Cũng vì mái tóc dài rời rạc này mà khuôn mặt vốn to bằng lòng bàn tay của cô càng trở nên nhỏ hơn. Cô duỗi tay vén tóc dính trên má ra sau, đôi mắt hạnh nhân có chút phiếm hồng.

Bộ truyện tranh này là «Phúc Tinh A Mới», tuy đã đọc không ít hơn ba lần nhưng lần nào xem đều sẽ bị tình tiết trong đó hấp dẫn.

Đột nhiên có người kêu cô một tiếng: “Thư Dư!”

Thẩm Thư Dư nghe tiếng ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh sáng lạn như vầng trăng, bởi vì chưa trang điểm nên trông lớn hơn bình thường một chút.

“Ôi trời, cậu đẹp gái quá đi!” Phương Kỳ vừa nói vừa cầm theo bình giữ ấm, ngồi xuống bên người Thẩm Thư Dư, “Tớ hiện tại đã hiểu cái gì gọi là không cần trang điểm cũng hơn người khác, đúng là nói cậu nha.”

Thẩm Thư Dư là tân sinh viên ban Văn nghệ thể, mọi người đều biết sự tình.Cô năm nay mới năm nhất, nhưng thanh danh đã sớm trải rộng khắp trường. Ngồi ở chỗ này chờ làm tóc không thôi mà đã sớm có không ít ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía cô.

Động tĩnh toàn nghi(*), chính là nói Thẩm Thư Dư

(*) Hoạt bát, yên tĩnh, tiến lên, lễ nghi. Ý nói tất cả điểm này đều hội tụ đủ.

Đợi cả một buổi sáng, Thẩm Thư Dư sớm đã đói đễn mức ngực dán vào lưng, cô vội vàng để Phương Kỳ sắp xếp chỗ ngồi, lấy ra bàn một hộp cherry đưa đến trước mặt Phương Kỳ, “Cậu ăn thử xem, siêu ngọt.”

Phương Kỳ đem hộp cơm đến cho Thẩm Thư Dư, “Hiện tại chery chắc là đắt lắm đi?”

“Là có chút mắc, nhưng tớ lại nhịn không được muốn ăn.”

Kỳ thật mua cherry ăn chẳng khác nào cắt thịt trên người Thẩm Thư Dư, lúc này cherry mới vừa đưa ra thị trường, đích xác là thực sự quý. Nhưng mà cô cũng thèm đã lâu, lần này biểu diễn có một chút tiền công nên cô cam lòng cắn răng trích tiền ra mua một hộp cherry nhỏ, xem như tùy hứng một lần vậy. Ăn cho đỡ ghiền.

Phương Kỳ biết Thẩm Thư Dư trong nhà tiền không nhiều nên chỉ ăn một trái, về sau liền không có duỗi tay lấy thêm nữa.Cô nhìn ra được, một hộp cherry nhỏ này Thẩm Thư Dư chỉ đụng tới hai trái, thật là một bộ dáng không nỡ ăn.

Ăn xong cherry thì toàn bộ thời gian ăn trưa không còn nữa.

Phương Kỳ biết Thẩm Thư Dư không thích làm phiền người khác.

“Cậu chưa làm tóc sao?” Phương Kỳ hỏi.

Tuy cô ấy là một nữ sinh cũng không khỏi tán thưởng vẻ đẹp của Thẩm Thư Dư, nhịn không được liền nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Thẩm Thư Dư bị cô nhìn đến ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ khuôn mặt non mềm, “Lớp trang điểm của tớ có bị phai không?”

“Không có không có, aiz, cậu chớ có sờ, bằng không thật sự phải tốn thời gian trang điểm lại đấy.”

Thẩm Thư Dư gật gật đầu.

Bởi vì quá nhiều người, mà thợ trang điểm lại ít đến đáng thương, cho nên tiết mục đầu tiên bắt đầu biểu diễn thì tổ múa thứ hai cũng cấp tốc sửa sang lại bản thân.

Trang điểm xong thì chờ làm tóc. Những người không cần làm gì thì tập luyện lại động tác, mấy ngày hôm trước còn tập dợt rất nhiều lần.

Chiều nay là chính thức khai mạc buổi lễ, chuẩn bị lâu như vậy chỉ vì một ngày hôm nay.

Nhưng lúc này trời còn đang mưa, không khỏi làm cho người ta hoài nghi liệu chiều nay khai mạc có thành công không nữa.

Trường Đại học Truyền thông Z toạ lạc ở thành phố Phong Châu.

Thành phố Phong Châu là một thành phố, trận mưa này kéo dài hết cả buổi sáng, làm thành phố vốn đã ướt át càng trở nên như được bọc bên ngoài một lớp màn sương mờ ảo.

Nói đến cũng kỳ quái, ngôi trường này mỗi lần có dịp gì trọng đại cũng đều có mưa. Một lần hai lần cũng có thể xem như trùng hợp, thế nhưng kỷ niệm ngày thành lập trường hôm nay cũng không ngoại lệ. Không khỏi làm những người vốn hoài nghi càng thêm khẳng định chuyện này, trường Đại học Z chỉ sợ thật sự bị nguyền rủa a.

Nhưng trời mưa thì mặc kệ trời mưa, nguyền rủa thì mặc kệ nguyền rủa. Ngôi trường này ở lĩnh vực Giáo Dục trên cả nước chiếm một vị trí không thể lay chuyển.

Bởi vì nơi này không chỉ là trường cao đẳng đại học thuộc hàng top mà mỗi năm còn sản xuất ra rất nhiều nhân tài ưu tú trong mọi lĩnh vực.

Đối với khả năng trời sẽ có mưa các lão sư cũng sớm đã có suy xét, cho nên mắt cần phải làm tốt kế hoạch đề ra.

Trời mưa đối với buổi lễ khai mạc ảnh hưởng không quá lớn, chính là đến lúc đó khán giả sẽ không được thoải mái vì lắp thêm rạp chắn. Diện tích phải thu nhỏ rất nhiều.

Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, Phương Kỳ thở dài một tiếng, “Tớ còn cùng nhóm người Chu Giai Đình đánh cược hôm nay có trời mưa hay không nữa.”

“Cậu đánh cược cái gì?” Thẩm Thư Dư chớp mắt hỏi, lông mi trên mắt cô như là cánh bướm nhấp nháy nhấp nháy, vô cùng xinh đẹp.

Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ lúc này vừa nói vừa cười vui vẻ, lại không chú ý đến ở phía cánh cửa có một đôi mắt phẫn hận nhìn chằm chằm hai người.

= = =

Trận mưa này dù sao cũng phải nói vẫn là làm người cảm thấy không thoải mái chút nào.

Thời gian khai mạc sắp đến, sân thể dục lục tục đứng đầy người, người bung dù người mặc áo mưa. Trông lộn xộn vô cùng.

Tầng hai trong khu nghỉ ngơi nào đó, Phó Chước không chút để ý cầm phi tiêu trên bàn hướng về phía bia ngắm bắn một cái, trúng ngay hồng tâm.

Bên cạnh mau chóng vang lên tiếng vỗ tay: “Phó gia hay quá a.”

Lúc này, cả bọn thanh niên cao lớn không có việc gì làm đều tụ tập ở đây. Bọn họ như những tên côn đồ ở chỗ: hút thuốc, đánh bài, cánh tay lộ ra một mảng lớn hình xăm, đem cái phòng nghỉ này chướng khí mù mịt.

Phó Chước lười nhác ngồi ở trên sô pha, ghế lô có máy sưởi, cho nên anh chỉ mặc một cái áo khoác có mũ hơi mỏng, tuy quần áo đơn giản nhưng vẫn không thể che được khí chất cao quý.

Anh cắt tóc ngắn, trên mặt lúc nào cũng âm trầm. Người nam nhân này từ nhỏ đã có bộ mặt hung thần ác sát, dùng lời của một người bạn mà nói: Lúc không cười cứ giống như người ta giết cả nhà anh vậy.

Một bên Dư Tiểu Phong cũng cầm một cái, tay phong lan hơi hơi nhếch lên, phi tiêu hướng bia ngắm vọt tới, bay trượt ra ngoài.

Cắt, vận khí thật không tốt.

Dư Tiểu Phong hỏi Phó Chước: “Nhàm chán chết, cậu có muốn xuống sân không a, nghe nói là em gái tân Viện Hoa (1) nhảy mở đầu tiết mục thứ nhất đó.”

(1) Viện Hoa: Hoa dưới sân, ý chỉ người còn gái đẹp như hoa trong sân nhà.

Phó Chước nghe vậy hơi hơi nâng mi, đáy mắt hình như có một tia khinh thường: “Tân Viện Hoa?”

Nói đến Viện Hoa, mấy người đánh bài cũng quay đầu sang phụ họa: “Tôi đã thấy, thoạt nhìn rất thuần khiết, hẳn là hợp khẩu vị Phó gia lắm nha.”

Phó Chước nghe vậy duỗi chân hướng người nọ đạp một cái, anh cao 1 mét 87, hai chân đặc biệt dài hơn người khác.

Dư Tiểu Phong cũng đi theo nói: “Thật sự, cậu là hơn nửa năm đều không ở trường học nên không biết, năm nhất tiểu học muội lớn lên thật sự xinh đẹp lắm.”

Có người hỏi: “Gọi là gì thế?”

“Giống như cái gì Thư đi? Dù sao cũng là mọt sách.”

Những người này năm ba có năm tư có, nhưng đều là phú nhị đại, thứ không thiếu nhất chính là tiền và thời gian. Nhưng Phó Chước thì khác, anh đối với đống tiền này càng không thoả mãn chút nào. Non nửa năm thực tập, Phó Chước đều ở phofng làm việc tự mở của mình, bận đến đầu tóc tối tăm

Phòng làm việc bận rộn nên Phó Chước chẳng có ý định tìm bạn gái, anh đứng dậy duỗi cái eo, xoay người đi ra ngoài.

Dư Tiểu Phongcho rằng Phó Chước lúc này là muốn đi xem Viện Hoa, vội vàng đuổi theo Phó Chước đằng trước, “Tới, tôi dẫn đường cho cậu.”

Phó Chước dừng lại bước chân, vẻ mặt vô cảm nhìn Dư Tiểu Phong:

“Đồ não tàn, tuy rằng non nửa năm không tới trường học, nhưng WC tôi vẫn còn tìm ra được.”

Dư Tiểu Phong: “(〝▼mmm ▼), Mẹ nó, tôi sẽ không bao giờ quan tâm cậu nữa!”

Vừa đến bên ngoài nhà vệ sinh, Phó Chước nghe được hai cô gái lén lút nói chuyện: “Tạt sơn còn không bằng tạt axit đâu, làm cô ta hủy dung là tốt nhất.”

Phó Chước nghe vậy, bước chân thoáng dừng lại.

Một cô gái khác nói: “Cô có phải ngốc hay không a, tạt axit cô tưởng không ngồi tù sao? Trước mắt làm cô ta xấu mặt trước toàn trường là được.”

“Hừ, chính là cảm giác nuốt không trôi cục tức này.”

“Đồ ngốc, cô liền chờ xem, chờ cô ta sẽ nổi ầm ầm trên diễn đàn trường ngày mai đi.”

……

Phó Chước không có thói quen nghe lén, huống hồ đối với loại tiểu nhân này cũng hoàn toàn không tò mò. Anh đủng đỉnh mà đi đến nhà vệ sinh, sau đó hướng WC nam mà đi, thậm chí còn không có liếc mắt nhìn hai người kia một cái. Nhưng thật ra hai nữ sinh này thấy có người tới nên vội vàng chột dạ mà cúi đầu rời đi.

Truyền thông Đại học Z học sinh phần lớn trong nhà đều có điều kiện không tồi, cho nên mấy năm nay trường học được các cựu sinh viên, phụ huynh quyên góp xây dựng. Ngôi trường này ngày càng tốt đẹp. Mặc dù là WC, bên trong cũng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, còn mang theo một chút hơi thở nghệ thuật.

Phó Chước đi đến phía trước cửa sổ hút điếu thuốc.

Ngón tay anh thon dài, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp yên điếu thuốc. Hướng lên trên là khuôn mặt chìm trong bóng tối của anh.

Ngoài cửa sổ trông ra là liên miên núi lớn, trường học mặt sau chính là rừng rậm công viên, không khí cực trong lành. Bởi vì lí do trời mưa, trên núi sương khói lượn lờ giống như bức tranh thuỷ mặc, có vài phần tiên khí cũng có vài phần ý thơ.

Nhưng là Phó Chước lại không có tâm tư đi nghiền ngẫm ý cảnh trong đó, anh vốn là người không có tâm hồn bay bổng.

Tuổi còn trẻ sáng lập studio hoạt hình, khó tránh khỏi sẽ có chút va va đập đập.

Phó Chước tạo ra phòng làm việc như thế mục đích chính là tưởng tượng chế tạo ra một bộ phim manga anime thành công trong nước. Giai đoạn trước kế hoạch, tác phẩm giả thiết sớm đã hoàn thành, tài chính cũng vẫn luôn không có bất ổn, đã tới phần giữa phim, phân kính, nguyên họa cũng lục tục triển khai.

Nhưng mà trước mắt lại gặp phải một vấn đề rất lớn: Nhân tài khan hiếm.

Điếu thuốc của Phó Chước kéo dài khoảng mười phút.

Đợi anh một lần nữa trở lại phòng thì bên trong đã cãi nhau ồn ào.

Dư Tiểu Phong như chim bay vèo đến trước mặt Phó Chước nói: “Cậu nói xem thảm hay không thảm, Viện Hoa của chúng ta bị tạt một thùng sơn đây này!”

Phó Chước đôi tay cắm ở trong túi, ánh mắt nhìn đến trên màn hình di động:

Một cô gái dùng cánh tay che nửa khuôn mặt, trên đầu trên quần áo đều bị dính màu đỏ.

Anh từ từ nhớ đến vừa rồi ở nhà vệ sinh nghe thấy hai cô gái trò chuyện, trong đầu hiện lên hai chữ: Đáng thương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN